Lý Xuân Dao so với mấy cô nàng khác thì hiền hòa hơn nhiều, cũng không có địch ý gì với Dương Trường Miên, còn chào hỏi. Nhìn mặt ngoài thì là như vậy, cậu cũng mong Lý Xuân Dao đừng tới kiếm chuyện với mình.
Lý Xuân Dao nhắm ngay cái ghế cạnh Hàn Ngọc Nhiễm, đặt mông ngồi xuống, lời lẽ quan tâm, làm người nghe thoải mái. Tóm lại là cô ta ngoài lời chào hỏi mọi người ra, lúc sau đều nhìn chằm chằm nam chính, bắt đầu kể chuyện xưa, ai cũng chen không lọt.
[Sức mạnh của bạn thuở nhỏ thật là kì diệu, kèo này ai mà chen vào được.] Toàn nói mấy chuyện hồi xửa hồi xưa của hai người.
Dương Trường Miên ăn bánh uống nước: [Nhỏ này nhìn thì ôn hòa dịu dàng nhưng trong âm thầm lại đang phân cao thấp với tao.] Khi không đi ôn chuyện cũ trước mặt cậu, trong khi biết Hàn Ngọc Nhiễm dắt hôn thê về ra mắt.
[Tâm cơ quá, may mà nam chính còn tem, không thì cái thân ngọc ngà chính chắn đó sau mà chơi lại mấy cô nương này.]
“…” Còn tem thì liên quan gì?
“Dương Trường Miên, đi thôi. Còn ngây ra làm gì?”
Hàn Ngọc Nhiễm mất hết kiên nhẫn đứng dậy đi liền, chuyện hồi xưa lắc sau hắn nhớ mà nhắc, kiếm chuyện với hắn à? May cho cô ta là hắn không đánh phụ nữ.
Dương Trường Miên tuột xuống ghế, chạy theo sau: “Chờ tí coi.” Sắp ra khỏi ngạch cửa cậu cúi đầu chào người nhà nam chính lần nữa, liếc mắt nhìn Lý Xuân Dao.
Cô ta vẫn còn giữ được vẻ mặt điềm nhiên, có thể thấy đạo hạnh thâm sâu, bị nam chính phớt lờ mà còn bình tĩnh uống trà.
Người nhà nam chính hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể khách sáo nói vài câu với Lý Xuân Dao rồi giải tán.
Bọn họ không phản đối nếu Hàn Ngọc Nhiễm và Lý Xuân Dao thành đôi, nhưng vấn đề là cô ta cũng giống như vẻ đẹp dịu dàng của mình cái đã. Không ai thích có đứa con dâu hai mặt, thế lực Lý gia cũng không phải hạng thiện lương gì.
____
Hàn Ngọc Nhiễm có một sân viện riêng được đặt tên theo tên tự của hắn, Ngọc Các.
Hắn chỉ ở đây lúc còn nhỏ, năm 17 đã lên đường đi Lạc Thiên Tông bái sư học nghệ, nên thành ra bày trí vẫn giống y hồi còn nhỏ không khác gì nhiều.
Dương Trường Miên ngắm bên này ngó bên kia, một khoảng sân rộng trồng đầy hoa thủy tiên, màu chủ đạo vẫn là trắng, hắn cũng văn vẻ quá ha.
Hàn Ngọc Nhiễm thấy cậu nhìn, giải thích: “…Hoa không phải ta trồng.” Một lát hắn sai người nhổ hết, Dương Trường Miên nhìn hắn giống nhìn thằng tự luyến tới nơi rồi.
Dương Trường Miên dời mắt, bước vào trong phòng: “Có ai nói gì huynh đâu, tự ái hả?” Hết cô này tới cô khác, trêu hoa ghẹo nguyệt.
“…”
Hàn Ngọc Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy cần lời giải thích như bây giờ, Dương Trường Miên đúng là khắc hắn mà, hắn lại không thể đánh.
Cậu chợt nhận ra: “Vậy ta ngủ ở đâu?” Chỗ này có một cái giường, chẳng lẽ ngủ chung?
Hàn Ngọc Nhiễm trầm ngâm: “Có chuẩn bị phòng cho khách.”
Dương Trường Miên: “Vậy ta ở đó-”
Hắn nói thêm: “Lý Xuân Dao cũng ở.” Cô ta đóng đinh ở đó luôn rồi, nên nghe tin mới chạy tới nhanh như vậy.
Cậu đảo lưỡi: “Ở đây đi, ta chấp nhận ngủ dưới sàn.” Đánh không lại thì chạy, hiển nhiên, đừng bảo cậu hèn.
Hàn Ngọc Nhiễm lắc đầu: “Ta ngủ ở thư phòng, ngươi cứ ngủ tạm ở đây đi. Mai ta sai người mua cái giường mới cho.” Mời khách tới chơi nhà ai lại để khách ngủ dưới sàn bao giờ, với lại Dương Trường Miên là hôn thê của hắn.
Hắn dàn xếp đâu vào đấy, mới đứng lên: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc.” Bàn chuyện hôn lễ đâu có đơn giản chọn ngày không đâu, còn chọn áo, chọn thực đơn, mời khách,…
Dương Trương Miên khoanh tay: “Huynh không có gì giải thích với ta sao?”
Nam chính: “??”
Cậu ám chỉ cô gái nào đó, nhướn mày: “Lý Xuân Dao, bạn thuở nhỏ của huynh? Vậy ta là thê thay thiếp đây?” Sẵn tiện triệt sản luôn.
[…] Đánh lại người ta đâu.
Hàn Ngọc Nhiễm tiến lên từng bước ép sát, gương mặt tuyệt mĩ tuy vô cảm nhưng lời nói hoàn toàn trái ngược: “Ta nói rồi, ta chỉ có một đối tượng hợp pháp, là ngươi. Độc nhất, chỉ một, duy nhất, có cần ta dạy ngươi ý nghĩa không?”
“…”
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài: “Lát gặp.”
Dương Trường Miên tuột xuống ghế, nhũn cả chân, che lại cái mặt nóng bừng: “Có khác mẹ gì tỏ tình đâu…” Cậu hoài nghi hắn xài mỹ nam kế với cậu.
[Này thì khí thế nóc nhà, nghe lời con 05 chi.]
[Mày im! Mà lúc nãy anh Nhiễm men lỳ thật, là tao, tao cũng cong, sướng nha Miên, được tiếp xúc gần.]
Dương Trường Miên che mặt: “…” Được rồi đừng nói nữa, bố mày ngại.
Lý Xuân Dao nhắm ngay cái ghế cạnh Hàn Ngọc Nhiễm, đặt mông ngồi xuống, lời lẽ quan tâm, làm người nghe thoải mái. Tóm lại là cô ta ngoài lời chào hỏi mọi người ra, lúc sau đều nhìn chằm chằm nam chính, bắt đầu kể chuyện xưa, ai cũng chen không lọt.
[Sức mạnh của bạn thuở nhỏ thật là kì diệu, kèo này ai mà chen vào được.] Toàn nói mấy chuyện hồi xửa hồi xưa của hai người.
Dương Trường Miên ăn bánh uống nước: [Nhỏ này nhìn thì ôn hòa dịu dàng nhưng trong âm thầm lại đang phân cao thấp với tao.] Khi không đi ôn chuyện cũ trước mặt cậu, trong khi biết Hàn Ngọc Nhiễm dắt hôn thê về ra mắt.
[Tâm cơ quá, may mà nam chính còn tem, không thì cái thân ngọc ngà chính chắn đó sau mà chơi lại mấy cô nương này.]
“…” Còn tem thì liên quan gì?
“Dương Trường Miên, đi thôi. Còn ngây ra làm gì?”
Hàn Ngọc Nhiễm mất hết kiên nhẫn đứng dậy đi liền, chuyện hồi xưa lắc sau hắn nhớ mà nhắc, kiếm chuyện với hắn à? May cho cô ta là hắn không đánh phụ nữ.
Dương Trường Miên tuột xuống ghế, chạy theo sau: “Chờ tí coi.” Sắp ra khỏi ngạch cửa cậu cúi đầu chào người nhà nam chính lần nữa, liếc mắt nhìn Lý Xuân Dao.
Cô ta vẫn còn giữ được vẻ mặt điềm nhiên, có thể thấy đạo hạnh thâm sâu, bị nam chính phớt lờ mà còn bình tĩnh uống trà.
Người nhà nam chính hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể khách sáo nói vài câu với Lý Xuân Dao rồi giải tán.
Bọn họ không phản đối nếu Hàn Ngọc Nhiễm và Lý Xuân Dao thành đôi, nhưng vấn đề là cô ta cũng giống như vẻ đẹp dịu dàng của mình cái đã. Không ai thích có đứa con dâu hai mặt, thế lực Lý gia cũng không phải hạng thiện lương gì.
____
Hàn Ngọc Nhiễm có một sân viện riêng được đặt tên theo tên tự của hắn, Ngọc Các.
Hắn chỉ ở đây lúc còn nhỏ, năm 17 đã lên đường đi Lạc Thiên Tông bái sư học nghệ, nên thành ra bày trí vẫn giống y hồi còn nhỏ không khác gì nhiều.
Dương Trường Miên ngắm bên này ngó bên kia, một khoảng sân rộng trồng đầy hoa thủy tiên, màu chủ đạo vẫn là trắng, hắn cũng văn vẻ quá ha.
Hàn Ngọc Nhiễm thấy cậu nhìn, giải thích: “…Hoa không phải ta trồng.” Một lát hắn sai người nhổ hết, Dương Trường Miên nhìn hắn giống nhìn thằng tự luyến tới nơi rồi.
Dương Trường Miên dời mắt, bước vào trong phòng: “Có ai nói gì huynh đâu, tự ái hả?” Hết cô này tới cô khác, trêu hoa ghẹo nguyệt.
“…”
Hàn Ngọc Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy cần lời giải thích như bây giờ, Dương Trường Miên đúng là khắc hắn mà, hắn lại không thể đánh.
Cậu chợt nhận ra: “Vậy ta ngủ ở đâu?” Chỗ này có một cái giường, chẳng lẽ ngủ chung?
Hàn Ngọc Nhiễm trầm ngâm: “Có chuẩn bị phòng cho khách.”
Dương Trường Miên: “Vậy ta ở đó-”
Hắn nói thêm: “Lý Xuân Dao cũng ở.” Cô ta đóng đinh ở đó luôn rồi, nên nghe tin mới chạy tới nhanh như vậy.
Cậu đảo lưỡi: “Ở đây đi, ta chấp nhận ngủ dưới sàn.” Đánh không lại thì chạy, hiển nhiên, đừng bảo cậu hèn.
Hàn Ngọc Nhiễm lắc đầu: “Ta ngủ ở thư phòng, ngươi cứ ngủ tạm ở đây đi. Mai ta sai người mua cái giường mới cho.” Mời khách tới chơi nhà ai lại để khách ngủ dưới sàn bao giờ, với lại Dương Trường Miên là hôn thê của hắn.
Hắn dàn xếp đâu vào đấy, mới đứng lên: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc.” Bàn chuyện hôn lễ đâu có đơn giản chọn ngày không đâu, còn chọn áo, chọn thực đơn, mời khách,…
Dương Trương Miên khoanh tay: “Huynh không có gì giải thích với ta sao?”
Nam chính: “??”
Cậu ám chỉ cô gái nào đó, nhướn mày: “Lý Xuân Dao, bạn thuở nhỏ của huynh? Vậy ta là thê thay thiếp đây?” Sẵn tiện triệt sản luôn.
[…] Đánh lại người ta đâu.
Hàn Ngọc Nhiễm tiến lên từng bước ép sát, gương mặt tuyệt mĩ tuy vô cảm nhưng lời nói hoàn toàn trái ngược: “Ta nói rồi, ta chỉ có một đối tượng hợp pháp, là ngươi. Độc nhất, chỉ một, duy nhất, có cần ta dạy ngươi ý nghĩa không?”
“…”
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài: “Lát gặp.”
Dương Trường Miên tuột xuống ghế, nhũn cả chân, che lại cái mặt nóng bừng: “Có khác mẹ gì tỏ tình đâu…” Cậu hoài nghi hắn xài mỹ nam kế với cậu.
[Này thì khí thế nóc nhà, nghe lời con 05 chi.]
[Mày im! Mà lúc nãy anh Nhiễm men lỳ thật, là tao, tao cũng cong, sướng nha Miên, được tiếp xúc gần.]
Dương Trường Miên che mặt: “…” Được rồi đừng nói nữa, bố mày ngại.