Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Cô tính một ngày muốn gặp tôi mấy lần hả?"

"Tôi . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

"Nói thật đi." Tưởng Thiên Lỗi giống như biết cô muốn nói gì.

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ngày nào." Đường Khả Hinh vô cùng tức giận, thật sự không thể nhịn được nữa nói ra.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười, giống như rất có thâm ý nhìn Đường Khả Hinh đang cầm chai rượu tuyết lợi, cũng nói thật cảm thụ trong lòng của mình: "Nhưng tôi cảm thấy cô hết sức giỏi, ngay cả ‘phòng tổng thống' ở tầng một trăm cũng lên đến."

Khả Hinh muốn khóc.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn lộ ra nụ cười buông lỏng hiếm thấy, rũ mí mắt, liếc nhìn chai rượu tuyết lợi trên khay cô đang bưng, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi . . . . ."

"Không hỏi cô" Tưởng Thiên Lỗi nhận lấy một ly trà xanh người giúp việc đưa tới, uống một hớp nhỏ.

Quản gia lập tức tiến lên nói: "Hôm nay Tử Hiền tiểu thư muốn uống rượu tuyết lợi của phòng ăn ngự tôn, Quản lý Trần cùng hai nhân viên đưa lên, không ngờ rượu tuyết lợi không hợp ý của Nhậm tiểu thư, sau đó mới tra ra, là vị tiểu thư này chọn rượu tuyết lợi. . . . . . Hơn nữa lúc ấy Quản lý Trần không thật lòng khai báo, mới đưa đến sự hiểu lầm này."

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe, sau đó nhìn Đường Khả Hinh đang cầm chai rượu tuyết lợi, đứng ở trước mặt của mình, lòng bàn tay đã có chút khẽ run rồi, trên trán đổ mồ hôi hột, liền hỏi một câu: "Đứng mấy giờ rồi hả ?"

"Đã ba giờ rồi." Quản gia lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Vất vả cho cô."

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh căng thẳng, không lên tiếng, biết những lời này là châm chọc!

Có tiếng cửa vang lên.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động, nghiêng người tới trước, để ly xuống.

Nhậm Tử Hiền giống như xem Đường Khả Hinh hoàn toàn không khí, bước thẳng ra ngoài, búi tóc đã buộc lên tỉ mỉ, vẫn hết sức lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy nước lọc người giúp việc đưa tới, uống một ngụm nhỏ, mới hỏi: "Đến đây lúc nào?"

"Mới đến"

"Xong việc?"


"Ừ."

"Anh cũng có lúc xong việc?"

"Anh nói rồi, luôn có lúc xong việc."

"Hết bận công việc mới đến em?"

"Em đi Paris nửa năm, cũng không để ý đến anh."

Nhậm Tử Hiền tay cầm một khối bánh ngọt, sắp đặt ở trong miệng nhưng dừng lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nửa năm không thấy, khuôn mặt người đàn ông này vẫn đẹp trai, có một loại khí thế vững vàng không thể đè ép làm cho anh phát ra một sức hấp dẫn vô cùng mê người, dường như anh chỉ nguyện ý nhẹ nhàng ôm cô... thì cô có thể là người hạnh phúc nhất thế giới, cô ngừng một lát, mới nhẹ nhàng đem khối bánh đặt ở trong miệng, nhẹ nhàng nhai, có chút châm chọc cười nói: "A, người khác nghe như vậy, giống như anh cũng đang ghen?"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cầm ly trà, tựa vào trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn bàn ăn dài ngoài hồ bơi, trên bàn trải khăn màu tím, đặt lên đèn cầy màu trắng. . . . . .

"Tối nay có một party! Đoán chừng chơi đến ba giờ sáng." Nhậm Tử Hiền bưng ly nước lọc uống... từ trước đến giờ cô không thích uống nước trái cây ... Đồ uống, cô là một người có yêu cầu cực cao đối với thức ăn.

"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn suối phun bên ngoài.

"Mấy giờ anh về?" Dường như Nhậm Tử Hiền đã quen Tưởng Thiên Lỗi không tham gia vào các bữa tiệc tụ họp với bạn bè của cô.

"Hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút." Tưởng Thiên Lỗi nói.

Trên mặt Nhậm Tử Hiền có chút nụ cười vui vẻ, nói: "Hôm nay. . . . . . Em muốn gặp mặt Ricky."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, mới nói: "Gần đây sự kiện Tần Vĩ nghiệp bị ám sát, mặc dù không có kết quả, nhưng người làm chính trị rất nhạy cảm."

"Em biết rõ." Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền đem thân thể mềm mại, dựa vào trên bả vai kiên cố của Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, để mặc cho cô dựa vào, cũng nhận lấy bánh ngọt ăn quản gia đưa tới.

Không chịu nổi! Thật không chịu nổi! ! Đường Khả Hinh rốt cuộc không chịu nổi! Sắc mặt cô tái nhợt đang cầm rượu tuyết lợi, đứng tại chỗ, sau đó nhìn một nam một nữ trước mặt, không biết là tình lữ, hay không phải tình lữ, nói xa lạ không xa lạ, nói thân mật cũng không thân mật, thật sự xem mình như không khí, thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa, hoặc là cô có thể ném tôi xuống biển, hoặc là cô trực tiếp tha tôi một mạng, tốn công như vậy, muốn ướp kim chi chân giò hun khói à?

Những lời này, ngày ấy mình núp ở bên cạnh phòng bếp, nghe được lão đầu bếp mắng phụ bếp .

"Em đói rồi. Muốn ăn sớm một chút, tối nay còn có buổi trình diễn thời trang." Nhậm Tử Hiền nói.

"Vậy thì ăn đi, anh lên lầu rửa mặt." Nói xong, Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, lướt qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi lên lầu hai.

Nhậm Tử Hiền cũng hơi ưỡn ẹo đứng lên, lướt qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi về phía phòng ăn nói: "Chuẩn bị dùng cơm."

"Vâng" Quản gia lập tức gật đầu.

Đường Khả Hinh như kẻ ngốc, mồ hôi đầm đìa, cầm chai rượu tuyết lợi, thật muốn điên rồi, tay của cô đã hơi run rẩy, nhưng vẫn không dám động đậy, cô biết rõ, chỉ cần chai rượu này rớt xuống, mình cũng sẽ sống không dài.

Thời gian trôi qua trong chốc lát, Tưởng Thiên Lỗi tắm rửa xong, mặc T shirt màu xám nhạt, quần thường màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, đôi tay tùy ý cắm túi quần, từng bước từng bước dọc theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, vừa đi xuống, vừa im lặng nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng khách, anh cười như không cười, rốt cuộc đi xuống cầu thang, lại đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức nhàn nhã nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh bỏ đi âu phục, thay thường phục, so hôm nay đánh golf, càng lộ vẻ tùy ý, thế nhưng khuôn mặt. . . . . . Cô lập tức nhớ lại cái ly nước táo mù tạt, cảm thấy khuôn mặt này thật rất cần ăn đòn, cô cúi đầu, tiếp tục nâng chặt rượu tuyết lợi.

Tưởng Thiên Lỗi không tiếp tục để ý tới cô, mà đi về phía phòng khách không xa, bước lên hai bậc thang đi lên phòng ăn sang trọng ngồi xuống, cầm lên khăn ăn, vừa nhìn cô vừa mở khăn, đặt ở trên đùi.

Đường Khả Hinh cúi đầu.

Nhậm Tử Hiền ngồi ở bàn ăn đối diện, cũng không hỏi Tưởng Thiên Lỗi, đã nói: "Đưa món ăn lên."

"Vâng" Quản gia lập tức bảo người giúp việc đến phòng bếp chuẩn bị xong.

"Hôm nay thưởng thức món nước." Nhậm Tử Hiền tự nhiên như nữ chủ nhân.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

"Không có ý kiến?"

"Không có ý kiến"

"Uống rượu gì? Hay để cho chuyên gia hầu rượu tới đây?" Nhậm Tử Hiền cầm lên khăn ăn, trải rộng ra, mới hỏi.

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng khách, Đường Khả Hinh đang bưng chai rượu tuyết lợi trong tay hỏi: "Vậy chọn rượu gì?"

Tử Hiền hết sức hết sức tự nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn chai rượu tuyết lợi Đường Khả Hinh đang bưng trong tay, thong thả nói: "Chúng ta dùng rượu tuyết lợi tôn vương năm 1997."

"Nếm thử một chút." Tưởng Thiên Lỗi nâng lên ly cao cổ, uống một chút nước ấm.

Tử Hiền thờ ơ nói: "Tùy tiện. Bưng lại đi"

Rốt cuộc Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc một hơi, đứng đến chân tê dại, mới vừa cất bước, cũng cảm giác chân sưng phù, cô cắn răng cầm chai rượu tuyết lợi, từ từ đi tới phòng ăn, lúc này, quản gia cũng dẫn người giúp việc chuẩn bị mang thức ăn lên, thấy Khả Hinh như vậy, liền vội vàng tiến lên muốn giúp đỡ. . . . . .

"Để tự cô ấy." Tử Hiền bưng một ly nước ấm uống một hớp.

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ một cái, nặng nề thở dốc một hơi, cẩn thận cầm chai rượu tuyết lợi, đưa đến bàn cơm trước mặt, vô cùng chuyên nghiệp, trước hết mang bao tay trắng, sau đó mới dùng tay trái nắm chai rượu tuyết lợi, tay phải cầm khăn ăn, đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận châm cho anh nửa ly rượu tuyết lợi, lại dùng khăn ăn màu trắng, thu miệng chai, mới nhẹ nhàng bước đi tới trước mặt của Tử Hiền, cẩn thận châm cho cô nửa ly rượu tuyết lợi, lại dùng màu trắng khăn ăn thu miệng chai, cẩn thận đậy nút gỗ, mới dịu dàng nói: "Bởi vì lúc nảy thời gian khui chai có hơi lâu, cho nên hơi chua một chút, lượng đường bên trong có thể không ngọt nhiều, cho nên. . . . . . rượu còn lại thể ướp lạnh mới đạt hiệu quả, có lẽ sẽ khá hơn một chút."

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tử Hiền im lặng không lên tiếng, nâng lên ly rượu tuyết lợi uống một ngụm, mới đặt xuống nói: "Vậy thì ướp lạnh đi, Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta thích uống."

"Thêm một lát chanh mỏng, vừa rồi mở chai đã lâu, mùi vị bị ảnh hưởng, có thể sẽ tốt hơn, nhất là trên bàn ăn, có tôm hùm om, kết hợp với axít citric, có thể kháng dị ứng, đối với da cực tốt." Đường Khả Hinh nhỏ giọng nói.

"Ừ." Tử Hiền lên tiếng trả lời.

Đường Khả Hinh nghe xong, liền nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức xoay người, bảo người giúp việc chuẩn bị một đĩa nhỏ chanh cắt rất mỏng, đưa lên, Đường Khả Hinh cẩn thận cầm cây gắp, gắp một miếng chanh nhỏ phần đuôi thứ hai đếm ngược, đưa đến trong ly rượu Tưởng Thiên Lỗi, lại chuyển người gắp miếng chanh thứ hai bên xuôi thả vào trong ly của Tử Hiền, mới nhẹ nhàng để xuống cây gắp, lui lại phía sau hai bước.

Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời nâng lên ly rượu, hớp một ngụm rượu tuyết lợi, tất cả đều im lặng không lên tiếng để ly rượu xuống, bắt đầu thật yên tĩnh dùng bữa ăn.

Vào lúc này, quản gia bưng tới một thùng đá nho nhỏ đưa đến giữa bàn ăn hình bầu dục, Khả Hinh lập tức cầm lên chai tuyết lợi ngâm vào trong thùng đá, rồi cầm cây gắp, gắp một khối đá nho nhỏ, đặt ở trong trong đĩa thủy tinh đựng chanh, xem màu sắc của chanh.

Hiển nhiên khẩu vị của Tử Hiền có chút ngon, cảm giác rượu này thích hợp khẩu vị, kết hợp một chút tôm hùm om, khẽ uống vài hớp, trên mặt lộ ra hài lòng, lại nâng lên ly rượu, đem rượu tuyết lợi trong ly uống một hơi cạn sạch, Đường Khả Hinh thấy thế, lập tức bưng ly rượu, đặt sang một bên, rời lấy ly thủy tinh mới, cầm cây gắp gắp một miếng chanh, cẩn thận bỏ vào trong ly, lại rót nửa ly rượu tuyết lợi, mới lui về phía sau một bước.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, đem rượu tuyết lợi trong ly uống một hơi cạn sạch!

Ánh mắt Đường Khả Hinh chỉ hơi chớp, ngay lập tức nắm lên chai rượu, rót một ly rượu tuyết lợi cho Tưởng Thiên Lỗi.

"Tại sao cô muốn thay thế ly rượu, mà tôi không cần?" Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô hỏi.

Đường Khả Hinh cúi đầu, dịu dàng trả lời: "Vừa rồi tôi để ý đến Nhậm tiểu thư vẫn luôn uống nước ấm, nói rõ Nhậm tiểu thư có xu hướng nghiêng về vị thanh đạm, mà lát chanh giữ trong ly quá lâu sẽ tiết ra rất nhiều vị chua, không chỉ sẽ ảnh hưởng chất rượu mà còn ảnh hưởng đến cảm giác ăn hải sản trong miệng."

Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười nhìn cô.

"Còn tôi thì sao ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

"Mới vừa rồi lúc anh dùng cơm, có xu hướng nghiêng về vị ôn hòa, còn có sườn cừu muối tiêu, chứng minh anh thiên về vị ôn hòa, hơn nữa lúc anh ăn xong món mắt cá, thật ra nếu có thể, bây giờ anh đã rất ao ước Xích Hà Châu mới năm 1993." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

Nhậm Tử Hiền thấy Tưởng Thiên Lỗi hài lòng, liền nói với Đường Khả Hinh: "Vậy cô đến phòng rượu, chọn một chai Xích Hà Châu năm 1993 đi."

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu nói: "Vâng"

Cô nói xong, liền được quản gia hướng dẫn đi vào phòng rượu.

"Anh không có lời muốn hỏi em sao?" rốt cuộc sau khi Đường Khả Hinh đi mất, Tử Hiền ngẩng đầu lên hỏi Tưởng Thiên Lỗi!

"Hỏi cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nâng ly rượu tuyết lợi Khả Hinh rót cho mình, khẽ nhấp một ngụm.

"Hôm nay nhân viên nhà hàng không có lễ phép với em." Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền nói ra.

"Cho nên em trừng phạt cô ấy." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở cô.

Nhậm Tử Hiền cứ im lặng nhìn anh.

Vào lúc này, điện thoại vang lên.

Quản gia lập tức đưa điện thoại đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, anh nhận lấy, nói một câu xin lỗi với Tử Hiền, liền ném xuống khăn ăn, đứng dậy đi ra cửa sổ sát đất, đứng ở bên bể bơi, yên lặng nghe Đông Anh báo cáo cho mình hung thủ ám sát Tần Vĩ nghiệp đã bị bắt, nhưng vì ngày đó ở sảnh tiệc, Đường Khả Hinh thét lên một tiếng, khiến cho Khách sạn Á Châu đến nay không thoát khỏi tin đồn.

Anh rất yên tĩnh lắng nghe, từ từ di động bước chân, đi về phía một chỗ khác hồ bơi, lại thấy ở một cửa sổ sát đất, có một bóng dáng quen thuộc, anh chậm rãi di động bước chân, đi tới trước cửa sổ sát đất, thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở trong phòng rượu u ám, đi qua đi lại, rốt cuộc nhìn thấy được Xích Hà Châu năm 1993 của Mĩ, cô liền nhón chân lên, đưa ra ngón tay trắng nõn, muốn cầm lấy chai rượu kia.

Tưởng Thiên Lỗi cúp điện thoại, im lặng đẩy cửa sổ sát đất, đi vào trong phòng rượu u ám. . . . . .

Đường Khả Hinh liếm liếm cánh môi khô khốc, mới vừa rồi nhìn người ta ăn, cô rất đói bụng, cô vừa cố nhón chân lên, vươn tay muốn cầm lấy chai rượu kia, nhưng vẫn không với tới, cô buông tha, chỉ đành phải xoay người chuẩn bị tìm một cái ghế nhỏ bước lên, không ngờ sau lưng đột nhiên ấm áp, một lồng ngực kiên cố, lộ ra mùi đàn ông rất quen thuộc, ép tới người mình.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hoảng sợ đến không dám động đậy.

Tưởng Thiên Lỗi tận dụng ưu thế chiều cao của mình, giúp cô cầm chai Xích Hà Châu, cũng chưa dịch ra, đè cô ở trước giá rượu, cười như không cười xoay tròn thân chai. . . . . .

Bàn tay nhỏ bé mang bao tay trắng, nhẹ nhàng cầm thân chai, muốn cướp lấy.

Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh bị mình đè ở trước giá rượu, có chút điềm đạm đáng yêu, im lặng không lên tiếng.

"Không nên tùy tiện dùng bàn tay có nhiệt độ của anh chạm vào thân chai, anh biết quá trình từ hái quả nho đến khâu chưng cất, rất khó khăn không? Thợ chưng cất ượu vì một chút mùi vị, phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều, không nên tùy tiện chà đạp nó. . . . . ." Đường Khả Hinh núp ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, muốn kéo chai rượu đỏ kia, lại cảm giác thân chai bị anh nắm thật chặt, mặt của cô đỏ lên, theo bản năng muốn đẩy anh ra!

Tưởng Thiên Lỗi chợt vươn tay, ôm chặt hông của cô, để cho cô dán chặt vào mình, buông chai rượu đỏ, tay nắm cằm của cô, muốn xoa má trái của cô, Đường Khả Hinh ý thức được, mạnh mẽ bắt được cổ tay của anh, hận hận nhìn anh chằm chằm!

Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại động tác, nhìn ánh mắt cô như vậy, do dự một hồi, mới chậm rãi buông tay đặt ở trên eo cô, ngón cái quơ nhẹ qua cằm của cô, im lặng thẳng bước đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, ôm chai rượu đỏ, cặp mắt có chút đỏ bừng, nghĩ tới người đàn ông này đã ba bốn lần muốn xem vết sẹo của mình, hoàn toàn không sợ tổn thương tới mình, trong lòng của cô có chút ủy khuất nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ đi ra ngoài, đi qua phòng khách to lớn, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã ngồi trở lại vị trí, cô ổn định tinh thần, nâng lên chai rượu đỏ đi tới ngay giữa bàn ăn, ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng quản gia, chuyên nghiệp mở nhãn chai rượu đỏ trong tay, nhìn về phía hai người chủ tôn quý, nói: "Chai Xích Hà Châu năm 1993 của Mĩ, chưng cất ổn định, nhìn thể rượu tương đối lâu năm, có chút nhẹ , có thể dùng để kết hợp với món ăn hôm nay hết sức thích hợp. Thậm chí năm 1993, lúc ấy ở nước Mĩ nhất thời có gió tuyết lớn, cho nên lựa chọn quả nho tròn sẽ khó khăn hơn, uống rượu đỏ này sẽ có cảm giác giống mùi vị Bạc Hà, lạnh buốt."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng lắng nghe, hai mắt hiện lên nụ cười.

"Mở chai đi. . . . . ." Nhậm Tử Hiền nói.

"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp một tiếng, ngay sau đó nhanh chóng từ trong túi đồng phục của mình, móc ra dao mở chai, tay trái nắm chặt trên thân chai, tay phải mở răng dao, lưu loát đem nút chai rượu, hoàn hảo xoay tròn xuống, nắp chai rượu chặt kín lập tức tuột xuống, lại chuyển động dao xoắn ốc trong tay, đâm vào giữa nút chai rượu, hơi dùng sức xoay tròn, ba giây, cô thuận lợi thông qua nút rượu để xuống một bên, lấy khăn lông sạch sẽ, lau miệng chai trước, để tránh gỗ vụn rơi vào trong rượu, cầm nút gỗ ngửi một cái, hai tròng mắt của cô lóe lên, thuận tay cầm lên ly Tulip, lúc giải rượu chưa đầy năm phút đồng hồ thì rót ra một giọt rượu ở trong chai rượu, trước tiên nghiêng người nếm thử một chút. . . . . .

Quản gia hết sức kinh ngạc sự chuyên nghiệp của Khả Hinh, nhìn cô lớn mật nếm rượu ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, chứng minh đối với chai rượu đỏ này, thái độ cô có chút nghi ngờ, cho nên mới quyết định nếm thử.

Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi cũng lặng lẽ nhìn cô.

Cặp mắt Đường Khả Hinh hơi lắng đọng, rốt cuộc khẳng định sự lựa chọn rượu đỏ của mình,đặt nút rượu trong một cái đĩa sạch sẽ, mình lui về phía sau một bước, chờ đợi thời gian giải rượu. . . . . .

Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh đứng ở một bên, bộ dáng biểu hiện hết sức chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương lúc mới vừa rồi cô đang cầm chai rượu đỏ, giống như trở thành một người khác, Nhậm Tử Hiền cầm lên khăn ăn, lau nhẹ khóe miệng, giọng lạnh nhạt nói: "Cô làm rất chuyên nghiệp đã cứu cô một mạng."

Giống như một hòn đá nhỏ, bắn trúng tim.

Cặp mắt Đường Khả Hinh xốc xếch chợt lóe, có chút căng thẳng nín thở, nhìn Nhậm Tử Hiền một cái.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng không lên tiếng.

"Đi ra ngoài đi. Sau này đừng làm loại chuyện hoang đường đó, có tài năng không đem ra ngoài, loại người như vậy, vô cùng giả dối! Tôi rất ghét loại người như thế." Nhậm Tử Hiền nói không chút lưu tình, nhưng chứng tỏ cô có thể tha thứ.

Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn Nhậm Tử Hiền.

"Đi đi. Tối nay biểu hiện rất tốt." Nhậm Tử Hiền im lặng không lên tiếng, lại nâng lên rượu tuyết lợi hớp một ngụm nhỏ.

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm động mỉm cười, chính cô bị vây ở chỗ này, ước chừng năm giờ rồi, trong năm giờ này, đầu óc của cô trống rỗng, mâu thuẫn ở hay đi làm cho mình ngột ngạt, cô buông lỏng thở dốc một hơi, nuốt cổ họng khát khô một cái, mới khom người nói với Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi: "Cám ơn Tổng Giám đốc và bà Tổng Giám đốc."

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô.

Nhậm Tử Hiền lại cười.

"Chúc hai người dùng cơm vui vẻ." Sau khi Đường Khả Hinh nói xong, rốt cuộc kích động xoay người, đi tới cánh cửa, vừa đi vừa cảm giác mình nhẹ nhàng, có ai có thể tưởng tượng cô gái nhỏ này khát vọng công việc này đến cỡ nào cỡ nào? Có ai có thể biết, lúc này tâm trạng của cô kích động cỡ nào? Cô dựa vào một chút kiến thức của cha để lại cho mình, cứu mình một mạng, không ngờ giờ phút này cô biết ơn cha của mình biết bao nhiêu?

Đột nhiên trong lòng cô đau xót, trong ánh mắt đồng tình của quản gia và ba người giúp việc đi ra khỏi ‘phòng tổng thống', đi tới trước thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, sắc mặt cô tái nhợt đi vào, thang máy vừa đóng lại, nước mắt chảy xuống.

Tiếng nức nở nhẹ nhàng truyền đến.

Đường Khả Hinh khổ sở lau đi nước mắt, nhớ tới nguy hiểm mới vừa rồi, khó kìm nén rơi lệ.

Một chiếc Land Rover màu đen dừng ở trước Khách sạn Á Châu.

Nhân viên tiếp tân lập tức đi lên trước, đầu tiên là khom lưng chào hỏi với khách, rồi tự mình mang bao tay trắng, kéo cửa ra.

Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu đen, quần thường màu trắng, đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, giao chìa khóa cho nhân viên tiếp tân bên cạnh, xoay người ôm một bó Hoa Bách Hợp, mỉm cười đi tới trong hành lang.

Nhất thời, nhân viên tiếp tân và tân khách lui tới đại sảnh, bao gồm các biên tập viên của các tạp chí tham dự chương trình biểu diễn thời trang tối nay của Nhậm Tử Hiền cũng rối rít kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, ôn hòa nho nhã nhưng không mất khí phách đàn ông, vóc người như người mẫu, khuôn mặt đẹp trai, lúc nhìn người, cặp mắt kia giống như ánh sao sáng trong màn đêm, tỏa ra tình cảm dịu dàng, có lúc nhìn người, lơ đãng nhấp nháy giống như bày tỏ tình yêu đối với người nào đó.

Có một người mẫu trẻ mới 16 tuổi, tối nay phụ trách buổi trình diễn thời trang, nhìn thấy khuôn mặt Tô Thụy Kỳ thật sự rất đẹp trai, cũng không khỏi đỏ mặt nói: "Anh ấy có phải là đàn anh của chúng ta không? Có phải không người mẫu không ?"

Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Tô Thụy Kỳ bình tĩnh nghiêm mặt đi về phía thang máy, nhưng mới vừa đi mấy bước liền nhìn thấy một cô gái rất quen, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng, nhìn cô.


Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong kinh hiểm và bi thương lúc nảy, thừa dịp hiện tại là buổi tối, không có đồng nghiệp nhìn thấy, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, từng bước từng bước đi qua cây cột ở đại sảnh, đi ra ngoài. . . . . .


Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, cười như không cười cũng đi theo bước chân của cô, từng bước từng bước lui về phía sau, vừa lui về phía sau vừa nhìn bước chân cô rất nhịp nhàng đi tới, khi đi về phía trước, bước chân mềm mại xinh đẹp, anh cười, cô một bước tiến lên trước, anh một bước lui về phía sau phối hợp tiết tấu của cô, rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nhìn thấy nước mắt trong hai hốc mắt cô, sắc mặt của anh khẽ thu lại, dừng bước, đứng ở đó, nhìn Đường Khả Hinh đi ra đại sảnh, anh xoay người nhìn theo cô bóng lưng, có chút không hiểu nói: "Lại khóc nữa?"


Đường Khả Hinh đi ra đại sảnh, đói bụng đến nổi ruột muốn đứt từng khúc, muốn đi tới tòa nhà dành cho nhân viên, lúc này, khẳng định phòng ăn không còn bữa tối, bữa khuya lại phải chờ đến mười giờ mới phát, cô thật sự chết đói rồi, muốn nhanh chóng thay quần áo, chạy đi ăn tô mì cũng được.


Cô đi về phía con đường nhỏ ngày đó Tiểu Nhu dạy cho cô, chui vào trong một bụi cây vạn tuế, sau đó chui ra, vừa muốn đi về trước, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở trong bóng tối trên con đường nhỏ nhìn mình, cô hoảng sợ muốn kêu to ra tiếng nhưng miệng bị người bưng kín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK