Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện.

Đường Khả Hinh khẩn cấp nhào vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy cha mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đã được cấp cứu xong, đang thoi thóp nằm ở trên giường, đôi tay rũ một bên, cổ tay bị cắt, quấn băng gạc thật dầy, hai tròng mắt già nua chỉ còn một chút ánh sáng nhìn trần nhà trắng tinh, lộ ra vô hạn thê lương. . . . . .

“Cha!” Đường Khả Hinh lập tức quỳ trước mặt cha, đau lòng nắm chặt tay ông, khóc nói: “Cha làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cha nghĩ không ra như vậy?”

Đường Chí Long cũng không nói lời nào, chỉ lộ ra thê lương, trên khuôn mặt già nua khẽ co quắp, nước mắt đau thương chảy xuống.

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cha khổ sở như vậy, lòng của cô như dao cắt, đau đớn rơi lệ nắm tay cha chạm vào trên mặt mình, mới nghẹn ngào nói: “Cha biết không? Từ nhỏ mẹ và anh trai đã vứt bỏ con, cuối cùng con có một loại cảm giác, chỉ có con và cha sống nương tựa lẫn nhau, cha còn sống chính là hạnh phúc lớn nhất của con trong hiện tại, nếu không, con cũng không biết con cố gắng là vì cái gì, cho dù trên thế giới này xảy ra chuyện kinh thiên động địa thì cha của con vẫn là người máu mủ ruột thịt trong đời con, nếu như cha xảy ra chuyện, con sẽ bị mất tất cả . . . . . Con biết rõ con ích kỷ, hiểu cha ở trong tù sống không bằng chết, nhưng con gái vẫn hi vọng cha có thể sống, cho dù không thể hầu hạ dưới gối của cha, ít ra cũng không cần phải rời khỏi cuộc đời, có lúc cô đơn đau khổ, còn có thể được nhìn thấy cha, tâm sự lời trong lòng, chôn xuống nắm đất vàng, không chỉ là tình cha con trân quý nhất giữa chúng ta, mà còn một chút ấm áp khi tay cầm tay, có trời mới biết phần ấm áp này, mới là vô giá trên đời . . . . . .”

Đường Chí Long mờ mịt thê lương rơi lệ.

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, khóc nói: “Cha là người quan trọng nhất trong cuộc đời con, con có thể vì cha buông tha tất cả mọi thứ. . . . . . Nếu cha phản đối con và Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ, con hứa với cha. . . . . . Con không sống chung cùng anh ấy nữa. . . . . .”

Đường Chí Long đau lòng chậm rãi quay đầu nhìn con gái, nước mắt lại từng viên trượt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn rơi xuống. . . . . .


“Cha!” Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt cha như vậy, lập tức rơi lệ nói: “Chỉ cần cha hứa với con, cha không làm việc ngốc nữa, chuyện gì con cũng đồng ý với cha! Nhưng nếu cha còn đối với thân thể của mình như vậy, con không tha thứ cho cha, con sẽ chết cùng cha! ! Con tuyệt đối sẽ không sống trộm!”

Trong lòng Đường Chí Long đau nhói, nhìn con gái khổ sở như vậy, chậm rãi vươn tay, run rẩy khẽ vuốt khuôn mặt con gái.

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, nước mắt từng viên chảy xuống.

Đường Chí Long không muốn nói chuyện, mà nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

Đường Khả Hinh lặng lẽ rơi lệ nhìn cha khổ sở như vậy, lòng của cô đau đớn, cả người ngã tại mặt đất, cả đời đều muốn, muốn làm sao để nhận lấy hết bi thương về mình, để cho tất cả người bên cạnh hạnh phúc?

Bầu trời tối tăm, mây đè xuống nặng nề, mây đen càng ngày càng dày đặc.

Có chỉ con bươm bướm xanh vì tránh gió mưa ngoài cửa sổ, bay vào phòng bệnh trắng tinh, đậu ở song cửa sổ, phe phẩy đôi cánh mệt mỏi.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt rưng rưng mệt mỏi đi ra phòng bệnh, bởi vì hai ngày thân thể không có nghỉ ngơi, đã cực độ yếu đuối, tay vịn vách tường, từng bước từng bước đi về phía trước.

Thật ra, ai có thể hiểu rõ kiên cường thật sự, chúng ta kiên cường, dũng cảm, có đôi khi thật sự bởi vì bên cạnh mình có người đáng giá để cho bạn trả giá.

Cô gái này, cả đời đều cố gắng, chỉ vì trong lòng của cô có một người cha vĩ đại, cho cô suy nghĩ cao thượng, để cho cô còn nhỏ tuổi mà có thế giới rất rộng lớn. . . . . . Tương lai giống như ở một nơi rất xa, chỗ đó có cỏ Lavender màu tím, chong chóng gió Hà Lan màu trắng, còn có hình ảnh cô bé với chiếc giày cao gót thật hạnh phúc . . . . . . Cho tới bây giờ cô cũng luôn gặp phải ác mộng, và cho tới bây giờ cũng gặp một giấc mộng rất hạnh phúc, trong mộng có một người anh trai lớn, hứng lấy chong chóng gió khắp nơi, cõng cô đi về phía trước. . . . . .

Thậm chí cô còn nằm mơ thấy anh trai lớn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cùng nhau nằm ở trong thảm cỏ Lavender, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, còn có con chim nhỏ bay qua. . . . . .

Tuổi thơ của cô thật hạnh phúc, nhưng vẫn dừng lại đó.

Hôm nay, không biết vì sao, Đường Khả Hinh đột nhiên rất nhớ, rất nhớ tới người anh trai lớn khi còn bé, anh sẽ đánh đàn Piano rất êm tai, và cõng mình đi rất xa. . . . . .

Mưa to lại tiếp tục rơi xuống.

Khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Chiếc tắc xi màu đỏ dừng ở cửa chung cư.

Đường Khả Hinh nắm túi xách, lòng như tro tàn đi xuống xe, mặc cho nước mưa trút xuống, mới vừa muốn cất bước đi về phía trước.

Một bóng dáng màu trắng, ngăn ở trước mặt của mình.

Cô sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, hai mắt ngưng lệ sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu trắng ngày hôm qua, chống cây dù trong suốt, khuôn mặt kiên nghị, lộ ra mấy phần mệt mỏi và tiều tụy, ống quần đã ướt đẫm, nhìn ra đã chờ đợi ở đây thật lâu thật lâu, lúc nhìn cô, hai mắt lộ ra ánh sáng bình tĩnh. . . . . .

Có lẽ, đây là chuyện quan tâm nhất anh có thể làm vì cô.

Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn anh, nước mắt từng viên từng viên lăn ra.

“Nếu đi được tự nhiên như vậy, tại sao còn phải khổ sở như vậy?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên một cái, cả người đều chứa đựng bi thương, nhưng cũng không nói lời nào.

“Anh không muốn ép buộc em bất cứ chuyện gì, từ tối hôm qua anh vẫn đứng ở chỗ này chờ em, chỉ muốn một kết quả.” Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi nói.

“Anh muốn kết quả gì?” Giọng của Đường Khả Hinh yếu ớt không còn hơi sức, giống như linh hồn đã bị hút hết.

“Em. . . . . . Quyết định ngay cả 1% cơ hội, cũng không cho anh?” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, hai mắt ửng đỏ, đau đến nước mắt chảy xuống, sâu kín nói: “Em chỉ không muốn cho bản thân mình 1% cơ hội này. . . . . .”.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhấp nháy, tràn ra mấy phần đau lòng, đè nén xúc động tràn dâng trong thân thể mình, thở dài một hơi, mới khó khăn hỏi: “Tại sao?”

Đường Khả Hinh không có nhìn anh, chỉ nhìn chăm chú cây hoa anh đào ướt sũng bên trong chung cư, hai mắt nổi lên hơi nước, nghẹn ngào nói: “Em rất muốn hạnh phúc, em khát vọng có thể sống vui vẻ từng ngày, nhưng em phát hiện, những cuộc gặp gỡ trong đời và số phận được định sẳn cho mình có liên quan chặt chẽ, thật ra em có cố gắng đi nữa, cũng không có biện pháp ngăn cản một chút chuyện xảy ra, ví dụ như. . . . . . cuộc sống của em, không phải của riêng em. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô.

“Ví dụ như tình yêu của em, không phải là của bản thân em. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đột nhiên cười, cười thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như hoa anh đào mùa xuân.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong lòng đau nhói.

Trong lòng của Đường Khả Hinh vô hạn thê lương, nhưng vẫn thẳng thắn trải lòng mình, sâu kín nói: “Hiện tại em mới hiểu được, trong tình yêu, chia tay là tột cùng thống khổ. . . . . . Sau lưng bị đâm một đao, trái tim bị moi ra, là vết thương cạn nhất. . . . . . Được yêu đã không dễ dàng, những vết thương sau lưng, có nghĩ gì?”

“Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên đau lòng gọi cô: “Thật sự có yêu như vậy sao?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, dịu dàng nói: “Rốt cuộc ai có thể hiểu được tình yêu? Em phát hiện, càng yêu, càng không hiểu. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không thốt nên lời.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông kiên nghị, phóng khoáng dưới cây dù, chậm rãi nói: “Tối hôm qua em gặp một giấc mơ, em mơ thấy mình khi còn bé, gặp một người anh trai lớn mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, anh ấy rất dịu dàng với em, rất tốt, rất thích cõng em đi về phía trước. . . . . . Khi em tỉnh lại, có một thoáng thất thần nghĩ anh chính là người anh trai lớn lúc em còn nhỏ . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô.

“Nhưng, điều này cũng chỉ là trong một thoáng chốc thất thần mà thôi, hôm nay cuộc đời của em đã tỉnh lại. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người đi khỏi anh, mặc cho mưa gió vỗ vào trên mặt mình, để lại quyết định sau cùng, sâu kín nói: “Trang Hạo Nhiên, em không thể chấp nhận tình yêu của anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”


Cô gái này để lại những lời này, liền dọc đi theo con đường lớn cây hoa anh đào màu xanh thẵm đi tới, bóng lưng nhàn nhạt, nhàn nhạt, giống như một luồng tư tưởng.


Trang Hạo Nhiên, người đàn ông này, che dù đứng ở trong mưa, sâu kín nhìn bóng lưng cô gái kia dịu dàng đi khỏi, cuối cùng hai mắt hiện lên nước mắt, thở dài một hơi, nhìn con đường nhỏ quanh co phía trước, cất bước đi khỏi. . . . . .


Tình yêu ơi, mi có biết không ?


Lúc chia tay, người không yêu bạn, muốn nói với bạn rất nhiều lý do, nhưng người yêu bạn thì không cần lý do. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK