Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau.

Mùa mưa ngắn ngủi cáo biệt mùa thu mang đến dòng nước lạnh, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt chói lọi, giống như thấy từng luồng ánh sáng từ cửa sổ nhỏ màu trắng chiếu vào đủ loại màu sắc khác nhau. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, thấy một luồng sáng mạnh, hơi híp tròng mắt, lấy tay nhẹ nhàng che tầm mắt.

Lúc này Nhã Tuệ đã sớm rời giường, tựa vào cạnh cửa, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhíu mày, nghiêng người nằm trên giường, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, thật khó chịu, cô ah một tiếng, tay vỗ mạnh đầu, kêu nhỏ: “Đau quá.”

“Đau quá!” Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói nói: “Tôi cho rằng cô không biết đau ! !”

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tức giận của Nhã Tuệ, cô lầu bầu nhìn về phía cô, hỏi: “Tôi . . . . . Tôi xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của Nhã Tuệ trầm xuống, đột nhiên tức giận đi tới, ngồi ở trên giường, vỗ mạnh bả vai của cô, tức giận nói: “Con bé chết tiệt này! ! Chỉ biết ngày ngày gây họa, ngày ngày uống rượu, gần đây cô ra sao rồi hả ? Cô không thể bình thường một chút sao?”

“Ôi, ôi, ôi!” Đường Khả Hinh co người, nhìn về phía cô có chút căng thẳng nói: “Tôi . . . . . Tôi thế nào? Tôi . . . . .”

Cô đột nhiên sững sờ, đầu óc lập tức tỉnh táo nhớ tới tối hôm qua mình và Tô Thụy Kỳ đi ăn lẩu, sau đó. . . . . . Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Cô kêu ôi ôi gõ đầu của mình, bị đau đầu, vẫn không nhớ ra được cái gì, vẫn kêu: “Đầu đau quá, rốt cuộc tối hôm qua tôi uống bao nhiêu rượu ?”

Nhã Tuệ Nhất nghe lời này, liền tức giận vươn tay, hung hăng đánh bả vai của cô một cái, mới nói: “Cũng không biết gần đây cô có chuyện gì, ngày ngày uống rượu, không uống cùng Tổng Giám đốc Trang…, chính là uống cùng Cậu chủ Tô! Tối ngày hôm qua, cô say đến ngổn ngang, thật may là Cậu chủ Tô đưa cô về, ném cô ở trên giường, cô còn ôm điện thoại di động, khóc rống, nước mắt chảy ào ào, kêu rên 1000 lý do đau lòng, lại làm cho hàng xóm chạy đến gõ cửa oán trách, nếu không phải dáng dấp của Cậu chủ Tô đẹp trai, ngăn cản hoa si lên lầu, cô sẽ bị ăn gậy đấy!”

Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ, kinh ngạc nói: “Không phải đâu? Có nghiêm trọng như vậy sao?”

“Cậu chủ Tô bởi vì lo lắng cho cô, ở bên cô đến 2 giờ sáng mới đi, người ta lo cho cô, còn phải trực tiếp đi bệnh viện! ! Con bé chết tiệt chán ghét này! Mau gả đi! ! Gả nhanh một chút! Tôi không hầu hạ cô nữa!” Nhã Tuệ tức giận vươn tay, liều mạng đánh bả vai của cô.

“Ôi, ôi, ôi! Đừng đánh! Gần đây cô đã đánh tôi rồi, cô đừng ầm ĩ, tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy, nói xin lỗi!” Đường Khả Hinh né tránh Nhã Tuệ, vén chăn lên, cầm điện thoại di động nhấn điện thoại của Tô Thụy Kỳ.

Nhã Tuệ Khí thở hổn hển nhìn cô, sau đó đứng lên, nói: “Cô nhanh lên! ! Hơn 8 giờ rồi, phải dậy rửa mặt, chuẩn bị đi làm!”.

“Biết rồi biết rồi!” Đường Khả Hinh nghe điện thoại của Tô Thụy Kỳ đổ chuông, có chút căng thẳng.


Bệnh viện.

Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, đeo ống nghe, mỉm cười đi vào phòng bệnh, nhìn về phía bà lão bảy mươi tuổi, đang phát giận, không chịu ăn cháo, vẻ mặt cháu gái bất đắc dĩ thì anh liền đi tới trước mặt bà lão, nhìn bộ dáng bà lão cố chấp nằm ở trên giường, co hai chân lên, tóc có chút rối loạn, không lên tiếng, anh liền im lặng không lên tiếng, cầm bảng lịch bệnh treo cuối giường bệnh, liếc mắt nhìn lịch khám bệnh hôm nay, mới nói: “Bà không chịu ăn cháo, cũng không cần ăn cái gì, sau đó thân thể không khỏe, sơ ý một chút sẽ đau dạ dày, đến lúc đó phải soi dạ dày của bà, có người cầm kính từ cổ họng của bà cắm thẳng vào trong bụng bà, ngày hôm qua có một người thanh niên đã làm như vậy, anh ấy nói cả đời cũng không muốn trải qua chuyện như vậy, bà có muốn thử một lần không?”

Bà lão nghe xong liền có chút hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng đem bảng lịch bệnh treo xong, mặt không lộ vẻ gì xoay người, mới khẽ mỉm cười đi khỏi.

Cháu gái nhìn vẻ mặt bà giống như có chút khôi phục, ngay lập tức nói: “Bà nội! ! Mau dậy đi, cháu đút cho bà ăn một chút cháo. . . . . .”

Bà lão không có cách nào, chỉ đành phải chống bộ xương già ngồi dậy, mới có chút bất mãn lầu bầu nói: “Bà không thích bác sĩ kia, quá lợi hại.”

Hành lang màu trắng thật dài.

Tô Thụy Kỳ vừa bước đi, vừa cười, thấy có hai người y tá mỉm cười đẩy xe đi tới, cung kính lễ phép chào: “Bác sĩ Tô.”

“Ừ. Chào buổi sáng.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu với các cô một cái, liền tiếp tục đi về phía trước, có chút mệt mỏi dụi dụi mắt, sau đó cảm thấy điện thoại di động chấn động, lấy ra nhìn, là điện thoại của Đường Khả Hinh, anh liền nhận máy đi vào phòng y khoa sắp sửa họp, chào hỏi với một số bác sĩ, ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, mới cười nói: “Đã dậy?”

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, áy náy núp ở trong chăn, nói: “Thật xin lỗi, em không biết ngày hôm qua tại sao lại như vậy? Uống quá nhiều. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Em không phải uống quá nhiều, em uống như điên.”

Đường Khả Hinh thở mạnh một cái, cảm thấy thật sự mất hết mặt mũi, một cô gái uống rượu liên tục bởi vì gặp chuyện không vui, ngay cả mình cũng xem thường mình, vội vàng đỏ mặt, nói: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua để cho anh lo lắng.”

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, mới sâu kín nói: “Em có biết ở trong bệnh viện, anh vẫn là một người rất hung dữ, ngay cả một bà lão cũng sợ anh.”

Đường Khả Hinh sửng sốt.

“Bởi vì anh không thích dỗ người, bác sĩ ghét nhất chính là dỗ người, bởi vì mỗi ngày chúng tôi chỉ quan tâm thân thể của bọn họ khỏe mạnh, cũng đã đủ phiền rồi.” Tô Thụy Kỳ cười nói.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút không hiểu ý của anh.

“Nhưng. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, thật lòng nói: “Chúng tôi có thể làm người bạn tuyệt đối trung thành với bệnh nhân.”

Đường Khả Hinh nắm điện thoại, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ cũng dừng lại một lát, mới khẽ mỉm cười nói: “Cho nên. . . . . . Mặc kệ trong lòng của em yêu người nào, đừng cố ý từ chối sự quan tâm và tình yêu của những người khác cho em, phải vui vẻ đối mặt với cuộc sống là đủ rồi. Không nên bỏ qua ánh nắng mặt trời mỗi ngày, anh đã từng bởi vì mất đi tình yêu, mà bỏ lỡ phong cảnh bên đường thật nhiều năm, anh hi vọng em đừng như vậy, bởi vì tình cảm của em rất phong phú, rất lạc quan. . . . . . Yên tâm đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn ở bên cạnh của em. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên ấm áp.

“Được rồi, anh phải đi họp. Ngày hôm qua không có việc gì, em không có say khướt, em cũng không có nói với anh, em yêu ai, không thể không có người nào, cũng không có cố ý gọi điện thoại cho ai, càng không có thiếu chút nữa rơi xuống sông, cũng không có khóc nói không muốn sống, từ trên lầu nhảy xuống. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cười nói.

Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng.

“Cúp nhé.” Tô Thụy Kỳ đột nhiên tắt máy, cầm trong lòng bàn tay, mỉm cười.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nhớ câu nói cuối cùng của anh, anh cũng luôn ở bên cạnh của em, mỉm cười, chỉ là nghe ngoài phòng có tiếng động, liền tò mò đứng lên, ra khỏi phòng, nhìn thấy từ một trong hộp giấy Nhã Tuệ lấy ra rất nhiều hộp giữ tươi, trong hộp đều là các loại đồ chua và hộp ướp gia vị, cô ồ một tiếng, kêu lên nói: “Trời ạ! ! Tại sao có nhiều đồ chua như vậy?”

Nhã Tuệ thật vui vẻ mang ra từng hộp đồ chua, mới nói: “Đúng vậy, bọn họ nói mùa đông đến, biết hai chúng ta đều là quỷ lười, chuẩn bị đồ chua cho chúng ta, sai người mang tới cho chúng ta.”

“Tôi thích nhất ăn đồ chua dì làm, khi còn bé, tôi không chịu ăn cơm, dì làm món ăn thành các loại hình dáng, cho tôi cho ăn cơm!” Đường Khả Hinh cũng muốn nhào qua, nếm một chút.

“Được rồi, còn không mau đi rửa mặt? Đến giờ đi làm ! !” Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh không nở, nhưng vẫn phải xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa dùng khăn lông nóng lau mặt, vừa từ bên trong lấy ra một cái áo len màu trắng cổ lọ, quần jean màu xanh dương, lại khoác thêm áo khoác có mũ đội đầu màu đen, nhìn tóc ngắn trong kính toàn thân đã dài sắp chạm vai rồi, hai tròng mắt của cô lóe lên một cái, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: Lúc nào cô mới lớn lên? Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên quyết định cầm vòng cột tóc màu tím, rũ nhẹ tóc bên má trái che lại vết sẹo, nhẹ nhàng buộc lên phần tóc ngắn còn thừa lại, nhất thời cả người nhẹ nhõm tươi mát, thậm chí có chút chín chắn, cô đột nhiên mỉm cười.

Nhã Tuệ cũng đi tới cầm áo khoác và túi xách chuẩn bị đi làm, nhìn bộ dáng cô, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng vui vẻ đi tới, lập tức kéo cánh tay cô nói: “Thân ái! Không nên tức giận, tôi hứa với cô, sau này cũng không uống rượu say! ! Thật!”

“Không quan tâm cô ! Đúng rồi, Trường dạy lái xe gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào đi học lái xe! ?” Nhã Tuệ hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đã nói: “Sau khi tan việc hôm nay.”

“Cũng được, buổi trưa hôm nay cô không có thời gian, bởi vì cô phải đi xem mắt! Tôi đã sắp xếp cho cô năm người đàn ông, trong một phòng trang nhã ở đại sảnh, từng người chờ cô!” Nhã Tuệ nói.

“À?” Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn Nhã Tuệ, mới vừa muốn nói chuyện, cô đã đi phải thật xa, xuống lầu! !

“Này! Tôi không muốn xem mắt?”

“Cô không muốn xem mắt, không phải do cô quyết định, là tôi quyết định! Dù sao người cô thích cũng không thể nào sống chung với cô, hiện tại xã hội này, muốn tìm một người cao 1m9 quá khó khăn, tôi chọn lựa cho cô chỉ có thể là 1m80, cô sẽ gả thôi. . . . . .” Nhã Tuệ âm thanh từ dưới lầu truyền đến.

“Tôi không muốn . . . . . . . . . . “

Sáng sớm hôm nay, trong hoa tương tư bồng bềnh, trên con đường lớn Mộc Lan, xe buýt chậm rãi chạy tới trước, Đường Khả Hinh vẫn xin Nhã Tuệ, Nhã Tuệ cũng không có để ý, nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng cánh hoa nhỏ màu vàng, sâu kín nói: “Có tình yêu, luôn là chuyện rất tốt đẹp, có thể cô đi đến rẽ ngã, sẽ gặp được người tiếp theo?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn ánh mắt Nhã Tuệ xẹt qua một chút suy nghĩ và nhớ nhung, ánh mắt này. . . . . . cô chớp mắt, lại nhìn bạn thân đang nghiêng mặt, suy nghĩ không phải cô . . . . . . Thích người nào chứ?

Nhã Tuệ im lặng không lên tiếng, nhớ tới bóng dáng đẹp trai đó, ngày hôm qua lại ôm một mỹ nhân hấp dẫn, đi qua bên cạnh mình, đi đến phòng VIP, hai tròng mắt của cô xẹt qua một chút đau thương, nhưng không có lên tiếng, cúi đầu.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, cũng không lên tiếng, chỉ là trong đầu thoáng qua một loạt người, rốt cuộc là ai dám khi dễ người bạn thân của mình nhất?

Xe buýt chạy nhanh đến trạm xe buýt khách sạn.

Trên đường bị kẹt xe, Đường Khả Hinh xách túi xách, từ trên xe lao xuốn trước, nói với Nhã Tuệ 10 giờ mới lên ca, nói: “Tôi đi trước! !”

Trước khách sạn một luồng ánh nắng mặt trời rực rỡ, gió biển thổi tới, Đường Khả Hinh như chim én, xách theo túi xách, sải bước chạy về phía trước, lại bởi vì quá chăm chú, mà không có nhìn thấy có chiếc xe lái qua đường, vọt vào đại sảnh trong chớp mắt, một chiếc xe Rolls-Royce thắng gấp ở trước mặt cô, cô ah một tiếng, dừng ở trước xe, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt dừng trước ở thảm đỏ, đón gió nhìn người trong xe.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, cũng nghiêng người tới trước, quay cửa sổ xe, nhìn về phía Đường Khả Hinh hôm nay buộc tóc ngắn lên, chỉ rũ xuống bên má trái, lộ rõ chín chắn và dịu dàng, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn người trong cửa sổ xe, hôm nay mặc tây trang kẻ sọc màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, trước cổ áo đeo kim cài màu vàng, hết sức đẹp trai, cô quay mặt đi, không nói gì thêm, nhưng vẫn hết sức cung kính lễ phép nhìn người bên trong xe, hơi khom người gật đầu, mới nhắc cổ tay nhìn thời gian, giật mình không còn kịp giờ rồi, liền nắm túi xách chạy như bay về phía trước. . . . . .

“Dáng vẻ cô ấy chạy rất đẹp.” Đông Anh nhìn đôi dài chân của Khả Hinh, bay về phía trước chạy rất nổi bật.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt nhìn bóng lưng vội vã của Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: “Đông Anh. . . . . .”

“Vâng!” Đông Anh đáp nhẹ.

“Sau đó thì thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng kia biến mất ở đại sảnh, đột nhiên hỏi.

“Cái gì. . . . . . Như thế nào?” Đông Anh không hiểu hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn về phía bóng lưng cô, nói: “Cô cầm bó hoa hồng đứng một buổi tối, anh ấy không có ra mở cửa, xảy ra chuyện gì?”

Đông Anh nghe lời này, đột nhiên mặt đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, im lặng nhìn cô.

“Sau đó. . . . . .” Đông Anh không nhịn được cười, cúi đầu nói: “Anh ấy hối hận, tìm tôi một lần nữa.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe câu này, có chút ngoài ý muốn cười nói: “Tìm. . . . . . cô một lần nữa?”

“Vâng. . . . . . tìm tôi một lần nữa. . . . . .” Đông Anh cười.

“Tại sao tìm cô một lần nữa?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

“Theo đuổi một lần nữa. . . . .” Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, ánh mắt nhẹ nhàng chợt lóe, nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười.

***

“A . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh giơ thẻ nhân viên trong tay, nhào vào đại sảnh Hoàn Á, nhìn đồng hồ máy chấm công sắp 9 giờ 29, cả người cô chợt lao về phía trước, cắm thẻ vào! !

“Tích!” 9 giờ 30 phút máy chấm công vang lên thời gian đi làm.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, mệt mỏi ôm máy chấm công, không nói được lời nào, trán rịn mồ hôi.

Lúc này Tiêu Đồng mới đi đến bên máy chấm công, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh mệt mỏi suy sụp, không nhịn được cười lớn.

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn cô, lầu bầu nói: “Người ta mệt muốn chết! Chị còn cười! !”

Tiêu Đồng bật cười nhìn cô nói: “Tôi nhớ lão đại một câu nói, anh ấy nói thích nhất người tới một giây sau cùng, có khả năng trực tiếp không sợ chết, hoặc tạo ra kỳ tích!”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ đứng lên, mệt mỏi mỉm cười, nóng nực đến kéo mũ trùm đầu của mình xuống, hỏi: “Lão đại đi làm chưa?”

“Đi làm rồi, tôi đang muốn đi tìm anh ấy !” Tiêu Đồng nói xong, lại đi về phía tòa nhà số ba Khách sạn Á Châu.

“Chị muốn đi đâu?” Đường Khả Hinh hỏi.

“Đi gặp lão đại.” Tiêu Đồng nói.

“Anh ấy ở nơi nào?”

“Sàn đấu kiếm. Hẹn cậu chủ Tiêu đi chơi đấu kiếm. . . . . .” Tiêu Đồng nói.

“Lão đại còn có thể chơi đấu kiếm?”

Tiêu Đồng mỉm cười đi về phía trước, Đường Khả Hinh cũng tò mò đi theo.

Tòa nhà số ba, tầng 72, Khách sạn Á Châu được thiết kế giống “Mũi thuyền”, mà sàn đấu kiếm ở lầu cuối Trung tâm vui chơi giải trí.

Cửa thang máy mở ra.

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh cùng đi ra, nhìn về phía trung tâm đại sảnh sàn đấu kiếm được thiết kế ở vòng tròn màu trắng, nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu trắng, đang bố trí cho tất cả khách ngồi ở sàn đấu kiếm, Tiêu Đồng dẫn Đường Khả Hinh đi tới phòng VIP, Khả Hinh vừa đi vừa nhìn tất cả khách ở trong sàn đấu kiếm, bên trong đang làm khởi động, bởi vì mới sáng sớm, phải vận động cho nóng người lâu một chút, cô theo Tiêu Đồng đi về phía cánh cửa cuối cùng, cũng đã nghe được một tiếng kẻng mãnh liệt, cô sững sờ, biết lão đại đang ở bên trong, liền chăm chú nhìn về phía trước.

Tiêu Đồng im lặng không lên tiếng, đi tới trước cánh cửa kia, gật đầu với hai người vệ sĩ bảo vệ chặt bên ngoài, sau đó cẩn thận đẩy cửa ra đi vào ở trong, Đường Khả Hinh cũng cảm thấy tò mò đi vào bên trong, lại thấy bốn phía phòng đấu kiếm là bốn tấm gương phẳng, phía trên trần thiết kế bầu trời xanh xanh trong vắt, ở giữa là một tấm thảm dài màu tím, trải rộng ra, người đàn ông mặc trang phục đấu kiếm màu đen cùng một đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, giống như đang đấu trí mạng. . . . . .

Trong nháy mắt Đường Khả Hinh liền bị hình ảnh này làm sợ ngây người.

Lúc người mặc trang phục đấu kiếm màu đen, huy động trường kiếm trong tay đâm thẳng phía trước, người đàn ông mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, tay cầm trường kiếm, xoay người lại đỡ ở trước ngực, tiếp nhận trường kiếm người kia đâm tới, đột nhiên khẽ quấn, đem trường kiếm trong tay đối thủ, xoay tròn 360 độ, muốn bổ đầu đối thủ, đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen chợt vung lên, vung rơi trường kiếm anh đâm tới, đột nhiên bước nhanh chóng lên trước vung kiếm, lấy góc độ lưu loát đâm thẳng đến mỗi vị trí trí mạng trên thân thể của anh. . . . . .

Đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, bởi vì không đề phòng người kia đột nhiên đâm kiếm không hợp quy tắc, từng bước lui về phía sau. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên thật căng thẳng nhìn về phía anh.

Lúc kiếm kiếm chạm nhau, trận trận tiếng vang, đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen, chỉ chút nữa là bức đối phương ra khỏi đường ranh, bước chân mạnh mẽ tiến tới, lách mình hướng nơi lồng ngực của anh, mắt lạnh lùng chợt lóe, đâm thẳng tới . . . . . .

Khả Hinh kêu lên một tiếng, lại thấy nam sĩ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng đối mặt với kiếm đâm tới thình lình, chợt phóng người lên, trên không trung bày ra tư thế chữ mã, tránh trường kiếm, cũng đang lúc ở không trung, trường kiếm trong tay vung lên, bổ xuống đầu đối thủ. . . . . .

Tiếng chuông chiến thắng vang lên, đối thủ rũ xuống đứng ở một bên, thua trận.

Nam sĩ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng đột nhiên dừng ở đường ranh giới, nhìn về phía đối phương, tháo mũ đội đầu màu trắng dầy cộm nặng nề xuống, tóc ngắn trên trán ướt đẫm rũ xuống, xẹt qua ánh mắt sắc bén nóng rực nhìn về phía trước, thở hổn hển trong chớp mắt, hưởng thụ chiến thắng vui sướng, nở nụ cười sức hấp dẫn đẹp trai, không cách nào ngăn cản khí thế của một ông vua, hiển lộ không bỏ sót . . . . . .


Đường Khả Hinh sững sờ nhìn về phía anh. . . . . .


“Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Hai năm không gặp vẫn sắc bén không thể đở!” Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.


Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen.


Cô chậm rãi tháo mũ đội đầu màu đen, mái tóc xoăn quyến rũ buông xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt xinh đẹp, hơi ngẩng lên, mắt một mí gợi cảm xinh đẹp thoáng lóe lên, vẻ mặt nở nụ cười mập mờ, nhìn về phía ý người yêu lý tưởng. . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK