Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Khả Hinh vẫn nhìn anh, nói không nên lời.

Trang Hạo Nhiên nhíu mày cúi đầu, trong khoảng cách thật gần nhìn cô, xúc động dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn thấy anh kỳ quái lắm sao?"

"... ... ..." Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, nhìn anh có chút cấp thiết hỏi: "Anh… Anh sao có thể đến đây?"

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười, đứng dậy, nhìn cô nói: "Em đem dương cầm nhấn tới nhấn lui tạo ra thứ âm thanh lớn như vậy, anh có thể không đến sao?"

Đường Khả Hinh vào giờ phút này, hoàn toàn không thể nào diễn tả được tâm trạng trong lòng mình, chỉ đành gấp gáp nhìn anh, rất sợ anh trong nháy mắt sẽ đi mất, sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa.

Trang Hạo Nhiên lặng lẽ cúi đầu nhìn về phía cô, vẫn vẻ mặt nhàn nhạt ấy hỏi: "Có chuyện gì không? Vẻ mặt như vậy..."

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu trong bóng tối, len lén lau đi nước mắt, hít hít cái mũi đỏ bừng, cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh trở lại, nặng nề thở hổn hển...

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới cất bước tiến lên, đi tới bên cạnh cô, cởi âu phục màu trắng, ném sang một bên, mới ngồi bên người Đường Khả Hinh, cúi đầu xắn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, nói: "Nói đi, muốn nghe bài hát

nào? Lúc vừa bước vào đại sảnh, em vẫn còn bình thường, nghe thấy bài “Clementine”, có phải là muốn nghe hay không?"

Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhẹ chớp đôi mắt, cảm xúc dâng trào nói không nên lời.


Trang Hạo Nhiên lại quay đầu, nhìn cô một cái, liền không để ý vươn ngón tay thon dài, vô cùng ưu nhã đặt trên phím đàn đen trắng, ngón tay chợt giống như dòng nước chảy qua, bài hát “Clementine” kia, chốc lát chậm rãi và nhẹ nhàng vang lên, giống như một loại dầu bôi trơn thấm nhuần vào tâm hồn mỗi con người, khơi dậy từng dòng chảy ấm áp...

Đường Khả Hinh đã quen thuộc với bài hát này từ lúc còn nhỏ, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, đẹp trai quyến rũ đến vậy, lại một lần nữa cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, trong nháy mắt nhớ lại những câu chuyện trước đây, tim phịch một tiếng rồi lại im lặng như tờ...

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt tươi cười, tiếp tục cúi xuống dưới, đôi bàn tay thành thạo lướt phím đàn ca khúc “Clementine”, tim vừa rồi có chút kích động, từ từ hồi phục lại, yếu ớt nói: "Ngày mai đến tiệc thử rượu rồi, sao không về nghỉ ngơi sớm đi?"

"... ..." Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, suy nghĩ một lúc, mới yếu ớt nói: "Anh…Nghe nói... ... Không phải có hẹn sao?"

"Ừ..." Trang Hạo Nhiên cũng không gạt cô, vừa dùng ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn trắng đen, vừa sâu xa nói: "Có hẹn với phóng viên Tiêu, đi đến chỗ cô ấy uống rượu."

Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong lòng lập tức lướt qua một dòng nước ấm, cảm giác thành thật không dối gạt này, kiên định chân thực lấp đầy cuộc sống của mình, cô mang theo cảm giác này nặng nề thở dốc, yếu ớt nói: "Uống rượu sao... Không làm chuyện gì sao? Lãng mạn như vậy... Cô ấy lại xinh đẹp như vậy..."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, vừa đánh đàn vừa nói: "Rất xinh đẹp."

Đường Khả Hinh sắc mặt hơi thu lại, có chút chua xót.

"Còn bày tỏ với anh..." Trang Hạo Nhiên lại thong thả đàn bài hát này, nói tiếp: "Lời nói rất hay, nói và làm đều rất dễ nghe, không như một số người, không nói cũng chẳng làm..."

"... ..." Đường Khả Hinh nhất thời câm lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ vài phần tươi cười, nói: "Nói đùa thôi."

"Này... Cô ấy... Cô ấy làm chuyện gì sao? Uống say? Muốn anh ôm cô ấy... Mang về phòng sao?" Đường Khả Hinh nói xong lời này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, trái tim đập bịch bịch.

Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn cô, cười nói: "Làm sao em biết?"

Đường Khả Hinh lúc này mới nặng nề thở hổn hển một hơi, nhớ tới cảnh lúc đó, vốn là như thế mà, cô liền tươi cười, nhưng lại nhịn không được nói: "Thì... Thì... Vậy anh có ôm sao?"

"Người khác say, hoặc là vì anh mà say, anh đều không thể để cho người khác nằm ngủ cả đêm trên sàn nhà lạnh lẽo, hơn nữa cô ấy còn giúp anh không ít việc..." Trang Hạo Nhiên phát hiện mình đã lâu không đàn ca khúc “Clementine” này, lần này đàn lại hợp ý như vậy, giống như có một thứ gì đó dẫn dắt, cũng thuận tiện nhanh chóng tăng tiết tấu lên, tránh cho đoạn nhạc đầy bi thương này, ảnh hưởng đến người bên cạnh.

"Ôm về phòng... Sau đó thì sao?" Đường Khả Hinh cắn môi dưới, vẫn rất để ý hỏi.

"Ôm về phòng... Cô ấy liền... ..." Trang Hạo Nhiên nhíu mày nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên nói, lại không nói gì.

Tim Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, quay đầu nhìn anh, nhanh chóng hỏi: "Cô ấy liền làm gì?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, cười nói: "Em tò mò làm gì? Ghen sao?"

"Có sao?" Đường Khả Hinh nhanh chóng quay đầu, đỏ mặt nói.

"Ôm về phòng, cô ấy liền dụ dỗ mê hoặc anh, may mắn là anh đủ bình tĩnh…" Trang Hạo Nhiên cười.

"Phải không?" Đường Khả Hinh tim phịch một tiếng, nhẹ nhàng phấn khởi, lại vẫn có chút không tin.

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới dừng lại, nhìn cô cười nói: "Nếu muốn chứng minh một người, rốt cuộc có mang lại cảm giác an toàn không, thì phải nhìn người ấy có thể chịu đựng trước sự mê hoặc đến mức nào, đối mặt với sự mê hoặc đó, có thể khống chế được hay không. Anh không phải loại người trêu đùa duyên số của người khác... Anh lại càng không phá vỡ nguyên tắc, lấy thân thể phụ nữ để tiến hành giao dịch..."

Trên mặt Đường Khả Hinh không tự chủ bộc lộ nét tươi cười, nhịn không được nói: "Anh giái thích những điều này với em làm gì?"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới xoay người tiếp tục đánh đàn, cúi đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng trong tương lai thôi, không muốn lại bị người khác khi dễ."

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, trên mặt không nén được tươi cười, đột nhiên có cảm giác, muốn cảm ơn thượng đế! ! Cảm ơn thượng đế! ! Ô ô ô ô ô! !

Trang Hạo Nhiên lại đột nhiên dừng tay, nặng nề thở dốc, nhìn cô nói: "Được rồi. Thời gian cũng không còn sớm, em nghe bấy nhiêu cũng đã đủ rồi, 10 giờ rồi, anh muốn đi ngủ ..."

Anh nói xong, cũng đã đứng lên, muốn xoay người rời khỏi.

"Này!" Đường Khả Hinh lập tức gọi anh lại, tim căng thẳng đập, có chút gấp gáp nói: "Em... Em còn chưa nghe đủ... Ngày mai bắt đầu tiệc thử rượu rồi... Em có chút lo sợ... Em không dám về nhà..."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cúi xuống im lặng liếc mắt nhìn cô một cái, liền nói: "Vậy... Cần anh làm chút gì đó cho em không?"

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, cúi đầu nghĩ nghĩ, liền có chút lúng túng nói: "Có thể... Ở cùng với em một lát... Lại đàn cho em nghe hay không?"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nghĩ nghĩ, đành xoay người, ngồi bên cạnh cô, nói: "Được... Em muốn nghe bài hát nào..."

Đường Khả Hinh tâm tình lập tức tốt đẹp, nét mặt dạt dào hạnh phúc không ngừng tươi cười, nói: "À... Không muốn bi thương như vậy nữa…. Nghĩ đến chuyện ngày mai, vốn rất nặng nề..."

"Tất cả đều ổn thỏa, không cần lo sợ, anh tin em..." Trang Hạo Nhiên cười nói.

"Vậy em cũng không muốn nghe khúc nhạc bi thương như vậy ..." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

"Ừ..." Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, liền nói: "Em nói đi... Em chọn lựa... Anh sẽ đàn..."

Đường Khả Hinh nhịn không được, tươi cười nhìn anh, có chút không hiểu xúc động nói: "Tâm can bảo bối?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, im lặng nhìn cô một cái, liền cười nói: "Được."

"Em đi bật đèn! Quá tối rồi !" Cả người Đường Khả Hinh lập tức từ trong bóng tối, thoáng cái đứng lên, đi về phía bên kia, trong nháy mắt mở ra những ngọn đèn lấp lánh được giấu trong 12 cổng hoa hồng màu sâm panh, toàn bộ phòng tiệc bỗng trở nên xinh đẹp mơ mộng, cô cười ngọt ngào đi đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngồi xuống, nhìn anh nói: "Bắt đầu đi?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô vui vẻ tươi cười như vậy, cũng cười theo, tay thuận thế đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng lướt, bắt đầu khúc nhạc dạo trong bài Tâm can bảo bối, một điệu nhạc ngọt ngào bay bổng vang lên...

Đường Khả Hinh thâm tình hạnh phúc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thong thả đàn khúc nhạc dạo, nói: "Bài hát này từ đoạn này có chút đơn điệu, hát một chút đi."

Đường Khả Hinh bỗng cười rộ lên, theo tiếng đàn dương cầm của Trang Hạo Nhiên, ngọt ngào cười hát : "Bầu trời rộng lớn như vậy, con người thì nhiều đến như vậy, mà lại để cho em gặp anh, anh chân thành như vậy, anh lại tốt như vậy, em từng hoài nghi rằng có phải em đang nằm mơ không, không có một ai lắng nghe tâm sự của em, những đêm dài cùng bên nhau, cùng anh đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em liền an tâm... Anh là tâm can bảo bối của em, yêu anh yêu đến không còn đường quay về, cả đời này đều sẽ không hối hận, cùng anh lên núi xuống biển, bên anh dù là đêm tối hay ban ngày, bi thương đau khổ đều không sao cả..."

Trang Hạo Nhiên nghe giọng hát ngọt ngào của Đường Khả Hinh, cười rộ lên, vẫn tiếp tục đàn...

"Anh là tâm can bảo bối của em, yêu anh yêu đến không còn đường quay về, cả đời này đều sẽ không hối hận, cùng anh lên núi xuống biển, bên anh dù là đêm tối hay ban ngày, vui vẻ hay bi thương đều không sao cả, anh là tâm can bảo bối của em, yêu anh đến tận tim phổi, hi vọng anh cũng đem chân tình đổi lại..." Đường Khả Hinh tiếp tục hát, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên đã từng vì mình đối mặt với đợt sóng gió mãnh liệt trong tình yêu trước kia, dùng một ca khúc, xuất hiện trước cửa nhà mình, khi đó, ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, rơi xuống toàn bộ thế giới vang lên những tiếng ầm ầm, thế nhưng người đàn ông này vẫn đứng trước cửa, nét mặt buồn phiền lo lắng, đến nay vẫn không thể quên được... Lòng cô không hiểu sao bỗng chua xót, nghẹn ngào đột nhiên hát không được nữa, không nhịn được bi thương, cúi xuống không lên tiếng...

Trang Hạo Nhiên cũng chậm rãi dừng hai tay lại, khó hiểu nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì..." Đường Khả Hinh lập tức cười, cố hết sức kìm nén nước mắt, nói: "Có lẽ là... Có chút xúc động, rất vất vả mới có thể đi đến tận bây giờ..."

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một cái, cho rằng cô nói về tiệc thử rượu, liền cười nói: "Tất cả mọi nỗ lực đều rất có giá trị."

Đường Khả Hinh rưng rưng quay đầu, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lúc đánh đàn bài Tâm can bảo bối này, trong lòng cũng có chút xúc động nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt long lanh to tròn đẫm lệ, nhớ tới hai ngày nay

mình đã dùng những lời nói lạnh lùng châm biếm cô, liền nặng nề thở dài một hơi, chậm rãi vươn tay, ngón trỏ nhẹ lướt qua lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô, nói: "Đừng khóc... Vốn là phải như vậy..."

Một câu nói lại có thể nhẹ nhàng đến thế...

Nước mắt Đường Khả Hinh lập tức tuôn trào, nhanh chóng cúi xuống dưới, lau đi nước mắt trên mặt.


Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ này của cô, đột nhiên cười, liền nói: "Được rồi, đừng khóc, có lẽ do quá mệt mỏi, anh cho tài xế đưa em trở về..."


"Này... . . ." Đường Khả Hinh vừa muốn giữ anh lại, không hiểu sao nghe thấy ngoài cửa có từng đợt tiếng vang, thậm chí truyền đến tiếng nói: "Vì sao tôi không thể vào chứ? Tôi chỉ là muốn đem kem cho Tổng giám đốc Trang! Không phải mới vừa nói anh ấy ở bên trong sao?"


Giọng nói này...


Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh trong khoảnh khắc anh nhìn tôi, tôi lại quay sang nhìn anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK