Gió thổi mạnh, rừng trúc đung đưa, hình thành một dải bóng dài.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc , chậm rãi chạy đến từ trong bóng tối, cuối cùng dừng trước song sắt cửa, đèn xe chợt tắt, xung quanh lại trở về tối đen như trước.
Cửa xe mở ra.
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, cổ áo hơi mở ra, cả người vô lực và tiều tụy, có vẻ hơi say bước ra khỏi xe, dặn dò tài xế không cần đi theo, một mình anh lặng lẽ đi đến trước song sắt cửa, nghiêm mặt, nhấn mật mã cửa, sau đó đẩy cửa đi vào trong vườn hoa.
Tài xế có chút lo lắng đứng bên cạnh cửa xe, nhìn về phía bóng lưng tiều tụy của Trang Hạo Nhiên, thở dài.
Bên trong vườn hoa, hoàn toàn yên tĩnh, mặt cỏ xanh biếc, mang đến một bầu không khí trong lành. Rừng trúc đằng xa vẫn tiếp tục đung đưa, truyền đến những âm thanh xào xạc hiu quạnh.
Trang Hạo Nhiên bước đi trên bãi cỏ mềm mại, trong đầu trống rỗng, càng hiện ra sự tiều tụy cùng cô đơn, mệt mỏi vô lực đi về phía trước...
Rầm ! Trước lúc anh đi vào. Tiên Hiệp Hay
Một loạt tiếng đập phá ầm ầm kéo tới
Trang Hạo Nhiên giật mình, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, một dải khói lửa đỏ hồng từ trước suối phun bay lên, hướng thẳng trên trời đêm, bùm một tiếng nổ tung giữa bầu trời, một hình trái tim bằng khói lửa hiện ra lấp lánh, kỳ ảo cháy rực rỡ trên màn trời đêm, khi cháy hết lại tiếp tục thấy những trái tim khác, phảng phất bay ra giữa bầu trời đêm.
“... ...” Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối tăm, trong nháy mắt liền xuất hiên rất nhiều những hình trái tim bằng khói lửa, ,thắp sáng cả bầu trời đêm cô đơn lạnh lẽo này.
Trong nháy mắt, chỉ là trong nháy mắt, trong khi rất nhiều hình trái tim bằng khói lửa đang bay giữa bầu trời, những ánh đèn được giấu kín giữa mặt cỏ chợt sáng lên, một bó hoa oải hương màu tím, đón những cơn gió ngọt ngào, nhẹ nhàng mà lay động, mang theo hương thơm nhẹ nhàng, thêm một chút mùi vị của hạnh phúc, tiếp theo mà đến...
Trong khoảnh khắc này, Trang Hạo Nhiên xúc động nhìn về phía bãi cỏ thật lớn trước mặt, lại thấy những đóa hoa oải hương màu tím cắm đầy trên mặt cỏ, bên cạnh chúng là những ngọn đèn nhỏ, giống như lạc vào thế giới cổ tích. Anh kỳ lạ cùng khó hiểu, theo thời gian khói lửa đã tắt, toàn bộ thế giới dường như lại rơi vào không gian đen tối cùng vắng vẻ, chỉ có bó hoa oải hương cùng những cơn gió, yên tĩnh làm bạn cùng mình.
Người đàn ông này vẫn đứng yên trên mặt cỏ như cũ, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hai tròng mắt ẩm ướt, dường như đã đoán được điều gì liền nín thở chờ đợi.
Quả nhiên...
Từ giữa những đóa hoa oải hương kia, bùm một tiếng, lại dâng lên một ngọn lửa ảo thuật màu xanh lam, nhẹ nhàng bay giữa không trung.
Trang Hạo Nhiên lại khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn những ngọn lửa này, không hiểu sao liền nhớ lại ngọn lửa màu xanh của một buổi tối rất lâu kia, nó bay đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và rơi xuống, thời khắc đó dường như đã định trước duyên phận.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng, sột soạt đi đến.
Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn về phía trước.
Một thân ảnh màu trắng, mờ ảo từ trong những ngọn lửa ảo thuật chậm rãi bước ra, giống như tinh linh nhỏ bé trong rừng.
Cô mặc một chiếc váy dài cúp ngực tơ tằm màu trắng, dáng người vô cùng hoàn mỹ, ưu nhã nâng váy, đi qua nửa vòng tròn che phủ trên cỏ xanh, bước qua những đóa oải hương tím đi đến. Mái tóc cô đen nhánh thả dài đến eo, tỏa ra mùi thơm của oải hương, trên đầu đội một vòng hoa hồng trắng, dải lụa mỏng màu trắng buông xuống từ vòng hoa ôm lấy mái tóc cô, đã nhiều năm như vậy nó vẫn được giữ gìn cẩn thận, mới tinh như trước.
Cô gái này này giống như cô dâu mới cưới, có chút xấu hổ cúi đầu, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng, nhẹ nhàng lộ ra nụ cười ngọt ngào tươi cười, cất bước đi đến...
Cảm xúc của Trang Hạo Nhiên lập tức dâng trào, hơi giật mình nhìn cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cầm bó hoa hồng, nở nụ cười ngượng ngùng, ôn nhu bước đến, cuối cùng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như em gái nhỏ ngửa đầu, nhìn về phía anh ôn nhu kêu nhỏ: “Anh trai lớn...”
Trang Hạo Nhiên nghe âm thanh này, trong nháy mắt khiếp sợ, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh ngửa đầu, những cánh hoa hồng trắng điểm xuyết trên trán cô, khiến cho khuôn mặt cô thuần khiết như trẻ con, đôi mắt mở to, xinh đẹp động lòng người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, nhớ tới em gái nhỏ mặc quần trắng trong quá khứ, đứng trong rừng trúc, nở nụ cười ngọt ngào, một loạt hình ảnh kia ở trong đầu mình, chưa từng nghĩ tới có thể nhớ lại.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, sâu sắc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhớ tới lúc nhỏ anh ngồi trước đàn dương cầm đánh bài《clinetimen》, lại nhớ tới anh của ngày hôm nay, thỉnh thoảng cô đơn một mình ngồi trước đàn dương cầm, vẻ mặt lộ ra sự chuyên chú đánh bài 《clinetimen》, hai mắt cô không kìm được đỏ bừng, cô chưa từng nghĩ tới, thời gian người đàn ông này ngồi đánh đàn, đều nghĩ tới mình.
Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh, khuôn mặt run rẩy , muốn mở miệng gọi tên cô gái trước mặt, lại không biết nên xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn kích động gọi to...”Em gái nhỏ...”
Đường Khả Hinh đột nhiên kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, khóc lên nói: “Năm ấy... Anh đi vào trong đó ... Vì sao... Một đi liền không trở lại...”
Trang Hạo Nhiên kích động cúi xuống, nhớ tới tình huống khi đó gặp cha mẹ, cả nhà liền đi sang nước Anh, vẻ mặt anh áy náy, cố nén nước mắt.
“Có phải bởi vì...” Đường Khả Hinh khóc nấc lên nhìn về phía anh, nước mắt từng giọt rơi xuống, nói: “Có phải bởi vì khi đó... Em gái nhỏ của anh còn nhỏ, tình cảm không đủ sâu sắc ... Cho nên... Thỉnh thoảng có nhớ tới thời gian đó, cũng không muốn đi tìm em hay sao? Em vẫn tin tưởng đợi anh rất lâu.”
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay nhẫn nại chịu đựng không để nước mắt rơi.
Đường Khả Hinh nghĩ lại rất nhớ anh, khóc lên nói: “Anh biết không, buổi tối hôm đó, anh rời đi, em vẫn cố chấp tin tưởng, chỉ cần em nỗ lực làm tốt mọi chuyện, chờ đợi một người, anh nhất định sẽ trở về... Giống như em chờ Tưởng Thiên Lỗi... Em cảm thấy anh ấy chính là anh... Anh ấy sẽ trở lại... Và anh cũng sẽ trở lại... Thế nhưng khi đó, anh không có... Anh không biết, em vẫn đợi anh, vẫn đang đợi anh! ! Mỗi ngày trôi qua, mỗi năm trôi qua, hoa nở một năm rồi lại một năm, cho đến khi thật sự quên anh...”
Trang Hạo Nhiên kích động ngẩng đầu, nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“Nhưng tại sao em không thể quên được anh...” Đường Khả Hinh nhìn anh, khóc lên nói: “Anh trai lớn của em rất tốt, nụ cười vô cùng chân thành... Đánh đàn dương cầm rất hay... Em vẫn tự nói với mình, anh không trở lại nhất định có lý do của mình, em không muốn vi phạm lời hứa. Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy cối xay gió, liền nhớ tới anh... Là anh đã xuất hiện trong quãng thời gian hạnh phúc nhất của em. Em không tin anh đã quên rồi ... Anh nói cho em biết, nhiều năm như vậy, anh có thật sự nhớ đến em hay không! Có hay không?”
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ chịu đựng, đau lòng rơi lệ nhìn về phía cô.
“Anh nói đi! ! Anh nói đi! !” Đường Khả Hinh khóc lóc tay cầm bó hoa hồng, đánh lên bờ vai của anh, đau lòng kêu lên: “Nói cho em biết! ! Anh không hề quên em! ! Nói cho em biết! !”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cố nén nước mắt, rốt cuộc từ trong túi âu phục của mình, lấy ra một tấm ảnh đen trắng chụp từ hơn mười năm trước, giơ lên trước mặt cô...
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía tấm ảnh đen trắng mà Trang Hạo Nhiên giơ kia, là một tiểu cô nương mặc quần trắng, dung mạo đáng yêu, đứng đón những cơn gió trong veo, đứng bên cạnh vườn hoa oải hương, xấu hổ tươi cười ngọt ngào nhìn vào trong ống kính, cô lại kích động khóc lên, nhìn về phía anh kêu lên: “Anh nói cho em biết! ! Em vẫn là em gái hỏ của anh phải không ! ! Vẫn là cô dâu nhỏ của anh phải không? Nói cho em biết đi! ! !”
Trang Hạo Nhiên cầm tấm ảnh, run rẩy rơi lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
“Nói cho em biết! !” Nước mắt Đường Khả Hinh tuôn rơi, kích động hỏi: “Rốt cuộc em có còn là em gái nhỏ, là cô dâu nhỏ của anh không?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, chịu đựng đã lâu, cuối cùng nước mắt rơi xuống, thâm tình nghẹn ngào nói; “Cô dâu nhỏ của anh”
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại kích động thất thanh khóc rống lên...
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, đau lòng cất bước tiến lên, ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ cô, mùi hương hoa hồng vẫn như nhiều năm trước, hai mắt nhắm lại, nước mắt anh chảy xuống.
Đường Khả Hinh dựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, nhớ tới đã từng nằm trên lưng anh, đi qua vườn hoa oải hương, lưng anh vô cùng ấm áp và an toàn. Cô không kìm được lòng nhón chân lên, ôm chặt lấy cổ Trang Hạo Nhiên, khóc to: “Anh trai lớn! ! Anh trai lớn ———— Em rất nhớ anh! Em chưa từng nghĩ, anh chính là anh trai lớn của em! ! Cám ơn anh! ! Cám ơn anh trong khoảng thời gian khuôn mặt em không trọn vẹn đã không bỏ rơi em! ! Cám ơn anh đã đi Pháp cho em nhiều bó hồng như vậy! Cám ơn anh đã theo em đến nước Anh! ! Cám ơn anh ở Cambridge đã cho em một buổi tối như vậy! ! Cám ơn anh rất nhiều! Cám ơn anh! Emyêu nhất anh trai lớn của em! !”
Trang Hạo Nhiên nghe những lời bộc bạch thâm tình này, trong nháy mắt kích động ôm chặt cơ thể cô, cảm động khẽ hôn lên khuôn mặt cô, nước mắt lại lần nữa chảy xuống...
Trong nháy mắt, cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, những trận khói lửa lại một lần nữa mãnh liệt bay lên, phóng thẳng vào trong màn đêm tối tăm, biến thành hình trái tim rực rỡ và lãng mạng.