Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè ánh mặt trời chiếu xuống, tất cả công trình kiến trúc, chiếu lấp lánh.

Tưởng Thiên Lỗi chống cả người đau đớn, hai mắt hiện lên ánh sáng vô hạn mất mát, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cô gái nhỏ phía trước đài phun nước, mặc váy dài cổ rộng màu đen, đeo ba lô, một mình đi về phía trước, bóng lưng cô đơn, tịch mịch, trôi nổi, cũng khiến cho người ta chua xót. . . . . . Không khỏi nghĩ tới lời cô mới vừa nói chưa xong ở trong phòng bệnh. . . . . .

“Em đã xin với thầy giáo rồi, sau khi tranh tài rượu đỏ, em sẽ tiếp tục trở lại phòng ăn Bách Hợp ở nước Anh, sẽ ở đó cả đời, cùng với rượu đỏ qua hết cuộc đời của em, có lẽ ở nơi đó, em sẽ gặp được người yêu em, anh ấy nhất định là một người bình thường, có thể được cha em yêu mến, sau đó kết giao vài người bạn, sẽ rất hạnh phúc, rất cố gắng trải qua cuộc sống của em. Trong thế giới đó, không có âm mưu, không có chiến tranh, chỉ có những người khách mà em quý trọng, làm bạn với em. Tương lai anh có thời gian, nhất định phải đi thăm em, em sẽ để cho anh nhìn thấy em hạnh phúc.”

“Tại sao. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn bóng lưng kia, nắm chặt màn cửa sổ màu trắng, nặng nề, khổ sở nói: “Tại sao em muốn chọn một con đường gian nan như thế để đi?”

“Tương lai nếu có người lại muốn phản đối tình yêu của em, em nhất định phải hỏi người đó cho rõ ràng, mặc kệ là người hãm hại em, hay là cha của em. . . . . . Em cũng tuyệt đối không thỏa hiệp nữa. Bởi vì em muốn tự quyết định cuộc đời của em, bởi vì cuộc đời em cũng rất kiêu ngạo !

Cô gái kia, đeo ba lô, đón gió mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái, đứng ở dưới ánh mặt trời, chậm rãi đi khỏi, chỉ có cái bóng nhàn nhạt, sẽ không buông tha, vẫn theo đuổi cô.

Phòng trọ nhỏ màu trắng.

Vào lúc giữa trưa, khó được bốn cô gái ở nhà từ trên xuống dưới, không đi làm buổi chiều.

Đường Khả Hinh vừa gian nan nhìn tới trước, vừa dùng đôi đũa lùa một chút cơm bỏ vào trong miệng, nhai không có mùi vị gì.

Nhã Tuệ cũng không thể tin nổi bưng chén, cũng cầm đôi đũa lùa cơm, bỏ vào trong miệng nhai, nhưng cô nhìn về phía trước, thật sự cũng không muốn ăn một chút nào.


“Bà nội của tôi . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng không thể tin nổi, cùng ngồi ở bàn ăn thật dài, nhìn hai người sanh đôi trước mặt, mặc áo khoác chẻn màu đen bó sát người, vóc người xinh đẹp hấp dẫn, một người tên Tiểu Vi, một người tên là Tiểu Hà, hai người này mới vừa được Đường Khả Hinh mời vào ăn cơm trưa, sau khi bọn họ từ chối đến mấy lần, ngay lập tức mỉm cười đi vào. . . . . .

Sau đó, sau đó, sau đó. . . . . .

Đôi song sinh này ngồi ở trên bàn ăn, cũng không cần gắp món ăn, chỉ cầm chén cơm, rất biết điều cúi đầu ăn cơm, hai chị em các cô, mỗi người có thể ăn bảy chén cơm! ! ! Bảy chén cơm! ! !

Vẻ mặt của Tiểu Nhu cũng trợn trừng đến biến hình, lông mày chụm thành một chỗ, rất khó khăn nhìn đôi song sinh này, mới vừa rồi Khả Hinh bảo mình đi nấu hai nồi cơm, bây giờ là nồi cơm thứ ba rồi ! !

“Cô. . . . . .” Trần Mạn Hồng không thể tin được quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút mất hồn kêu lên: “Cô tìm được hai cực phẩm như vậy từ nơi nào? Một người ăn bảy chén cơm à? Trời ạ! Cô nuôi nổi sao?”

Đường Khả Hinh cũng không thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn một người không biết là chị gái hay em gái, rất chăm chú ăn xong chén cơm thứ bảy, mới gắp mấy cọng khoai tây bỏ vào trong miệng, lại đưa tay muốn múc cơm. . . . . .

“Cô còn muốn ăn à?” Tiểu Nhu không thể tin nổi nhìn cô chằm chằm, có loại ý niệm muốn dắt các cô về nhà nuôi. . . . . .

“Chưa no. . . . . .” Tiểu Vi liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, sau đó xoay người cầm cáivá cơm, lại đi vào phòng bếp, múc một chén cơm thật to, Tiểu Hà cũng ăn không khác lắm, tiếp tục đi vào xới cơm.

“Thân ái, cô tính nuôi bọn họ bao lâu?” Nhã Tuệ cũng có chút hoảng sợ, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

“Em. . . . . Em cũng không biết . . . . . . Tô Thụy Kỳ đưa cho em . . . . .” Đường Khả Hinh cũng hết sức hoảng sợ, nghĩ tới mấy ngày này tiền sinh hoạt giảm xuống cực nhanh, cái gì cũng phải mua ba phần, ngồi xe buýt cũng phải mua cho ba người, cô cũng không phải là mẹ đứa bé, tại sao phải nuôi hai người bọn họ? Hơn nữa nhìn các cô giống như nghèo rớt mồng tơi. . . . . .

Tại sao cô không bảo anh ấy đưa cho cô hai chục trái chuối tiêu?” Trần Mạn Hồng nghiêng đầu nhìn Đường Khả Hinh bật cười nói: “Chuối tiêu cũng còn có thể lấp đầy bao tử, có một ngày, hai người này gặm tất cả cọc gỗ trong phòng của cô.”

“Sẽ không khoa trương như vậy chứ?” Nhã Tuệ cũng sợ choáng váng.

“Cô nhìn một chút đi! !” Trần Mạn Hồng lại chỉ vào không biết là Tiểu Vi hay Tiểu Hà, lúc xới cơm, chồng chất cao giống như kim tự tháp, sau đó nhanh chóng đi tới, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, cũng chỉ có ăn cơm. . . . Cô sụp đổ nói: “Hai cô ấy ăn cơm một ngày, bằng mấy bữa cơm của tôi ! !”

Tiểu Nhu cũng thật sự hết sức kinh ngạc trợn to hai mắt, tiến lên trước, nhìn hai người bọn họ, rất gian nan hỏi: “Xin hỏi. . . . . . các cô. . . . . . các cô. . . . . . ăn cơm từ lúc nào?”

Tiểu Vi mỉm cười ngẩng đầu lên, đáng yêu nhìn Tiểu Nhu nói: “Chín giờ sáng hôm nay.”

Phốc! !

Bốn cô gái đồng thời khiếp sợ.

“Tô Thụy Kỳ thật sự đối với tôi rất tốt. Tiểu Nhu, cô có thời gian, nhớ tìm cho tôi nhiều tiền lẻ.” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nói.

“Tại sao?” Tiểu Nhu không hiểu.

“Hiện tại mua cái gì ăn cái gì cũng phải ba phần, ngồi xe buýt cũng phải ba phần, nếu sớm biết như vậy. . . . . . Mới vừa rồi không gọi bọn họ vào. . . . . .” Đường Khả Hinh không muốn ăn nữa, để đũa xuống đứng lên, muốn đi lên lầu.

“Đợi một chút…!” Trần Mạn Hồng lập tức cầm đũa, chỉ vào Đường Khả Hinh cau mày gọi: “Cô nói cho tôi biết, tiền lương của hai người ngoài hành tinh này, người nào phát ?”

Đường Khả Hinh thật sự sụp đổ, nắm tay vịn cầu thang kêu to: “Sẽ không phải là tôi phát chứ?”

“Tiền lương của hai cô bao nhiêu vậy?” Nhã Tuệ thật ngu ngốc hỏi.

Tiểu Vi mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ nói: “Lương của tôi và em gái, tổng cộng 50 ngàn một tháng!”

Rầm rầm rầm! !

Cả người Đường Khả Hinh loạng choạng ngã ở trên bậc thang, hoảng sợ đến đôi tay run rẩy khó khăn bò dậy. . . . . .

“Năm mươi ngàn . . . . . . năm mươi ngàn còn dám ăn nhiều cơm như vậy? ? ?” Tiểu Nhu cũng không thể nhịn được nữa, kêu lên!

“Bình thường cậu chủ Tô đều chuẩn bị cho chúng tôi một thùng cơm . . . . . .” Tiểu Hà là em gái, hơi hài lòng, lại gắp mấy cọng khoai tây ăn.

“Đừng ăn khoai tây nữa !” Tiểu Nhu cảm thấy không chịu nổi nói: “Các người ăn nhiều như vậy, quả thực là sỉ nhục khoai tây nhà tôi!”

“Nhà của Thủ tướng thật sự rất hào phóng . . . . . . chứa hai người như vậy, tôi nhìn bọn họ mấy ngày, cũng chưa có thấy bọn họ có tác dụng, ngay cả đập hai con muỗi cho cô một lần!” Trần Mạn Hồng nở nụ cười chế nhạo, mới cầm đũa muốn gắp thức ăn ăn cơm, sau đó món ăn trong đĩa trống không, cô trợn to hai mắt kêu: “Gì? Món ăn đâu?”

“Bọn họ ăn rồi.” Tiểu Nhu như học sinh tiểu học, tố cáo tất cả cho quản lý, chỉ vào Tiểu Vi và Tiểu Hà!

Trần Mạn Hồng sụp đổ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy đôi song sinh này bới cơm xong, mới bắt đầu gắp thức ăn, ăn rất nhịp nhàng, không chút nào có lỗi, cô không chịu nổi, lập tức nện đôi đũa xuống, tức giận nói: “Trời ạ! ! Lưu Nhã Tuệ, tôi tới nhà cô, ngay cả cơm tôi ăn cũng không no, ngay cả cọng khoai tây ở nhà cô cũng quý giá! ! Thần kinh!”

Cô không nói hai lời, xoay người đi khỏi !

“Đừng đi, đừng đi! Tôi chuẩn bị một chút món ăn cho cô !” Nhã Tuệ bất đắc dĩ kéo Trần Mạn Hồng, ngượng ngùng cười nói: “Đừng nóng giận mà.”

“Tôi đói chết!” Trần Mạn Hồng tức giận nói.

Nhã Tuệ cũng thở dài, xoay người đi về phía phòng bếp. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh cũng đã nhanh chóng thay quần áo xong, mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, váy ngắn màu đen, bên khoác tây trang màu đen bó sát người, đi xuống, vừa đi vừa cài cúc áo. . . . . .

Tiểu Vi và Tiểu Hà nhìn thấy cô chuẩn bị ra cửa, lập tức đứng lên, dọn xong tư thế vệ sĩ, nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn họ như vậy, thở dài, lắc đầu một cái, chỉ đành phải xoay người đi ra ngoài.

“Cô muốn đi đâu?” Nhã Tuệ đang chuẩn bị cắt cà chua, nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Hôm nay Tổng Giám đốc trở lại, phải đi họp gấp, mặc dù em chuyển đến Bộ rượu, nhưng vẫn lấy danh nghĩa thư kí Tổng Giám đốc điều động qua , đương nhiên phải đi họp, hơn nữa đã bắt đầu thay mặt sàng lọc các đại lý rượu đỏ mới, em là Giám sát viên.” Đường Khả Hinh đi tới bên cửa, hơi nâng chân dài hấp dẫn, thay giày cao gót màu đen, khom người móc nhẹ dây giày.

“Cô tốt chứ. . . . . .” Nhã Tuệ có chút lo lắng nhìn cô.

“Em không sao. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay người, mỉm cười nhìn cô nói: “Hôm nay có thể em sẽ về trễ một chút, bởi vì Bác Dịch tiên sinh phải châm cứu cho em, vì chuyện này, anh ấy đã mắng em một lúc.”

“Anh ấy có thời gian ở chỗ này lâu như vậy sao?” Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.

“Vòng một phẩm tửu sắp bắt đầu rồi, hơn nữa anh ấy là Giám khảo chính trong cuộc thi rượu đỏ vòng hai.” Đường Khả Hinh đã bước nhanh đi ra ngoài, lập tức cảm thấy không khí nóng nực khiến người không chịu nổi, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời gay gắt, nặng nề thở dài một hơi, tiếp tục chống cây dù, lau mồ hôi trên trán đi về phía trước.

Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức che dù, đuổi theo. . . . . .

“Chuyện của Khả Hinh và Tổng Giám đốc Tưởng ra sao?” Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ ngạc nhiên hỏi.

“Từ chối rồi.” Nhã Tuệ cắt lát cà chua, nói.

“Từ chối? ?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi nói: “Thật hay giả?”

“Ừ. . . . . .” Nhã Tuệ dừng lại động tác, nhớ tới Đường Khả Hinh từ bệnh viện trở lại, ôm mình, dịu dàng nói: “Nhã Tuệ. . . . . . Em sẽ rất chăm chỉ thi đấu, nếu như em thua, chúng ta cùng đi nước Anh, đó là một đất nước xinh đẹp, cũng là thị trấn nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới, có thật nhiều truyền thuyết và câu chuyện tình yêu rung động lòng người, nếu như em thắng, em sẽ cùng chị trông chừng vườn nho cả đời, tin rằng ở nơi đó, sẽ tìm được hạnh phúc của chúng ta . . . . .”

“Khả Hinh bỏ qua, nhưng Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Sẽ buông tha sao?” Hai mắt Trần Mạn Hồng lóe lên, nhàn nhạt hỏi.

“Sẽ không sao?” Nhã Tuệ nhìn cô, có chút lo lắng đề phòng hỏi.

“Không biết. . . . . .” Trần Mạn Hồng cười nói.

Nhã Tuệ nghe vậy, im lặng một lát, liền cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại phải cho cô ấy xem mắt à?”

“Tôi muốn giới thiệu con trai của Trưởng thôn chúng tôi cho Khả Hinh! !” Tiểu Nhu trợn to hai mắt, rất sôi nổi ngẩng đầu nói: “Con trai của Trưởng thôn có thể có tiền! ! Có ba ngọn núi, còn có hồ sen mênh mông ! Hiện tại hoa sen sắp nở, rất thơm. . . . . .”


“Hoa sen nở rồi, cô vẫn còn ở nơi này?” Trần Mạn Hồng lại trêu chọc cô.


“Tại sao tôi không thể ở chỗ này?” Tiểu Nhu tò mò hỏi.


“Người khác không cần nói, mùa hè năm nay sắp thi lên cấp bốn sao? Nếu như cô không đi, theo quy định của khách sạn, cô phải nghỉ việc đấy.” Trần Mạn Hồng liếc mắt cười nhìn cô!


Tiểu Nhu lập tức kinh ngạc há hốc, nhảy dựng lên nói: “Tôi đi làm trước! ! Phải lấy giấy chứng nhận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK