Mục lục
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ - Lôi Triệt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn ghi âm đã dừng lại, chỉ còn sự im lặng bao trùm toàn bộ phòng khách thênh thang, ánh đèn vàng héo hắt càng làm không gian trở nên tĩnh mịch. Giai Kỳ ngồi chết lặng trên sàn nhà, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghi âm nằm lạnh lẽo trước mắt, biểu cảm cả thể xác, cả linh hồn giống như đã đông thành băng đá…

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ chết lặng vì cú sốc quá lớn, trái tim hắn đau tới thắt lại…Người mà mình luôn tôn trọng, luôn mang ơn, người mà mình luôn coi như ân nhân hóa ra lại chính là kẻ đã gây ra cái chết của cha mẹ mình, suốt những năm qua sống trong sự lừa dối, thậm chí cô còn đem lòng yêu chính kẻ đã sát hại cha mình…Làm sao mà cô sống nổi chứ?

Nhìn Giai Kỳ suy sụp trước mắt, lúc này nếu như hỏi Lôi Triệt rằng hắn có hối hận không? Thì câu trả lời sẽ là…Hắn…Thực sự hối hận rồi!

Đúng là có những chuyện không nên tìm hiểu ngọn ngành đến cuối, giống như chiếc hộp Pandora, tuyệt đối không nên mở ra, bởi vì nếu như đã biết được sự thật, vĩnh viễn sẽ là nỗi đau không thể vãn hồi!

Lôi Triệt siết những ngón tay lại với nhau, hắn muốn tiến tới, ôm lấy Giai Kỳ vào lòng. Hắn muốn vỗ về cô, muốn ôm ấp bao bọc cô, hắn muốn tự mình, dùng những ngón tay này, và cả tình yêu đầy ắp của hắn, lau đi những giọt nước mắt đang thấm ướt trên đôi môi cô kia đi…

Nhưng trước khi Lôi Triệt kịp phản ứng, Giai Kỳ đột nhiên vùng dậy như, dữ dộI như một con sóng, khiến cho Lôi Triệt cũng giật mình, trước ánh mắt bất ngờ của hắn, Giai Kỳ điên cuồng lao về phía cửa với đôi chân gấp gáp xiêu vẹo.

Nhưng cô chỉ chạy được vài bước, khủy tay của cô lập tức bị bàn tay cứng rắn của Lôi Triệt tóm chặt lại. Một phần vì hoảng hốt, một phần vì lo lắng, mà Lôi Triệt không làm chủ được lực bàn tay của mình, chỗ khủy tay của Giai Kỳ đau nhức khiến cố khẽ thốt lên một tiếng kêu.

_ Hức….anh….buông em ra!

_ Giai nhi! Bình tĩnh lại nào!

Giai Kỳ vùng vẫy khỏi bàn tay cứng như thép nguội của Lôi Triệt, hắn phải gắng giữ cho sức của mình không làm cho cô đau, nhưng vẫn không được để cô vùng khỏi vòng ôm của hắn, mặc cho cô vừa khóc lóc, vừa giãy dục, vừa la hét bi thương.

_ Không! Anh bỏ em ra! Em phải đi tìm Hà gia! Em phải đi tìm bọn họ đòi mạng cho cho mẹ em!

Lần đầu tiên Lôi Triệt thấy Giai Kỳ trở nên hoảng loạn đến mức như vậy, ngay cả những lần hắn cường bạo cô, Giai Kỳ cũng chưa bao giờ phản ứng mãnh liệt tới như thế…

Sự thật sau cái chết của cha mẹ cô bị phơi bày, có lẽ đã đánh vào nơi tổn thương nhất trong trái tim của cô. Giai Kỳ giống như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, vừa khóc lóc vừa giãy dụa trong đau đớn, làm cho trái tim của Lôi Triệt cũng đau đến nghẹt thở.


Chứng kiến cô đau đớn đến gần như phát điên lên, Lôi Triệt vội vàng ôm chặt cô vào lòng. Vòng ôm mạnh mẽ siết chặt lại, cùng lồng ngực cứng rắn vừa như một lồng thép vây giữ cô lại, không cho cô làm loạn, vừa như một bức tường vững chắc để cô dựa vào, an ủi cô, ôm ấp cô, bao bọc cô, chở che cô.

_ Anh buông em ra! Em phải đi tìm Hà gia! Triệt! Buông em ra!

Giai Kỳ gục đầu trên bả vai hắn, thanh âm tắc nghẹn vì vòng ôm của hắn, và cả vị những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống như mưa dập vùi. Lôi Triệt đau đớn cắn chặt môi mình đến bật máu, trong đầu hắn điên cuồng chửi rủa chính mình...

Chính hắn là kẻ đã gây ra chuyện này! Chính hắn là kẻ đẩy cô vào nỗi đau ngày hôm nay!

Nếu như hắn nghe lời Lão Trịnh, có lẽ mọi chuyện đã khác!

Giai Kỳ thổn thức trong lồng ngực của hắn, nức nở như một con nai con...Bàn tay cô vươn tới chặn lên lồng ngực hắn, cố ngăn cách bản thân mình với hắn...khi ngón tay cô luồn vào trong áo khoác của hắn...

Lôi Triệt thì vẫn ôm lấy Giai Kỳ, thanh âm nhẹ nhàng an ủi cô...

_ Giai nhi....em bình tĩnh lại đi! Nghe anh! Mọi chuyện để anh lo! Em cứ....

ROẠT!

Thanh âm trầm thấp của hắn ngưng bặt lại, cơ thể to lớn của hắn bị Giai Kỳ đẩy mạnh ra và ngay khi Lôi Triệt kịp nhận ra thì khẩu súng của hắn đã nằm gọn trong tay cô.

Gương mặt Giai Kỳ tột cùng đau khổ, nước mắt không ngừng rơi, đầu mũi cô đỏ lựng lên giống như một con mèo con ướt mưa cảm lạnh, đôi bàn tay cô run rẩy siết chặt lấy báng súng của hắn. Khẩu CZ 75B uy quyền của hắn nằm gọn trong lòng bàn tay run rẩy của cô, họng súng cô chĩa thẳng xuống dưới chân hẳn...

_ Tránh ra Triệt! Anh đừng cản em!

Lôi Triệt lập tức giơ hai cánh tay của mình lên, cách đơn giản và hữu hiệu nhất hắn được học trong môn võ cận chiến để làm an lòng một người cầm súng.

Phụ nữ cầm súng nguy hiểm gấp đôi đàn ông! Nhưng một người phụ nữ đang hoảng loạn mà cầm súng...thì đó còn hơn cả thảm họa!

_ Bình tĩnh nào Giai nhi! Đưa súng cho anh!

Lôi Triệt rất nhẹ nhàng, giọng nói của hắn êm như nhung, ngọt ngào như ướp đường, như thể đang dỗ dàng một đứa con nít đang nghịch lửa.

_ Không! Anh không được cản em! Em phải đi tìm bọn họ! Anh đừng cản em!

_ Em đi tìm bọn họ với khẩu súng trong tay? Em định bắn họ sao? Giai nhi?

Thanh âm của Lôi Triệt vang lên, xen vào đó sự hài hước bông đùa. Ánh mắt hắn nhìn cô như thể nhìn một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Hắn hạ tay xuống, rất chậm rãi, ngang với họng súng của cô đang run rẩy chĩa tứ tung, dịu giọng dụ hoặc.

_ Em yếu ớt như thế, trói gà không chặt! Giả sử em tới được Hà gia, em nghĩ rằng em có thể cứ thế lăm lăm khẩu súng mà đường đột xông vào tư gia của Hà gia ư? Bé con!

Giọng nói rất dịu dàng, Giai Kỳ nghe xong những lời hắn nói, ánh mắt cô xao động, bàn tay run rẩy nắm khẩu súng bỗng nhiên hạ thấp xuống…

Chỉ chờ có thế, ngay khi ánh mắt Giai Kỳ mất tập trung, cánh tay của Lôi Triệt nhanh như cắt vươn tới, đập mạnh vào bàn tay đang nắm khẩu súng của cô.

Cú tát tay của hắn dứt khoát và mạnh mẽ. Bàn tay của Giai Kỳ run bắn lên và khẩu súng tuột khỏi những ngón tay mềm yếu ấy, rơi cạch xuống đất một tiếng sắc lạnh.

Mặc dù Lôi Triệt phải dùng lực đủ mạnh mới tát bay được khẩu súng trong tay Giai Kỳ, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để tiết chế không làm gẫy những đốt xương bàn tay nhỏ bé của cô. Nếu như hắn thật sự dùng sức như trong cận chiến, thì chắc chắn xương bàn tay của cô sớm đã gãy vụn.

Giai Kỳ thất thần nhìn Lôi Triệt, cú đánh vừa rồi nhanh tới mức Giai Kỳ còn chưa kip nhìn thấy bàn tay của hắn vung lên lúc nào, chỉ thấy tau cô đau điếng, một tiếng bạt tay chát chúa và khẩu súng đã văng mạnh xuống sàn nhà nằm im lìm.

_ Không!

Giai Kỳ hét lên với Lôi Triệt và vùng chạy tới phía khẩu súng trên sàn. Nhưng Lôi Triệt nhanh hơn cô một…à không…phải là nhanh hơn cô rất nhiều bước. Bàn tay hắn như cắt tóm gọn lấy cổ tay cô và kéo giật cô về phía mình.

_ Buông em ra! Anh buông em ra! Triệt! Anh buông em ra!

Giai Kỳ quẫy đạp trong lòng hắn như một con cá mắc cạn. Mồ hôi toát đầm đìa trên trán. Lôi Triệt cảm thấy lòng mình đau như cào như xé, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay đang vung lên đánh tứ tung vào ngực hắn của cô, kéo gọn lại trong lồng ngực mình, thanh âm trầm thấp vang lên như rút ruột rút gan…

_ Anh xin lỗi! Giai nhi!

Bàn tay trái của hắn đưa lên, chạm lấy một chỗ nào đó tiếp giáp giữa cần cổ thanh mảnh và bải vai gầy yếu của cô. Ngón trỏ và ngón cái của hắn tìm đến đúng huyệt, nặng tay bóp chặt một cái.

Lập tức bàn tay Giai Kỳ dừng khựng lại….

Và cô – đang điên cuồng chống trả gào thét, giờ giống như một mảnh vải, yếu ớt xụi lơ, ngất lịm trong vòng tay hắn.

Lôi Triệt theo đà trượt của cô ngồi khụy xuống sàn, ôm lấy cơ thể của cô không để nó va chạm với nền đất lạnh, rồi hắn ẵm cô lên…

Gương mặt hồng rực vì tức giận, nước mắt vẫn chưa khô trên hàng mi dài nhắm nghiền, đôi môi căng mọng hé mở như một đóa hoa hồng hé nụ…

Lôi Triệt không kìm được lòng mình, hắn ghé môi xuống mút nhẹ lấy đôi môi căng mềm của cô, trước khi thẳng lưng bế cô về phòng ngủ.

*****

Lôi Triệt ngồi trên ghế dài, loại ghế tối giản thường dùng cho những căn Penthouse hiện đại, không tay vịn không lưng tựa, chỉ là bốn chân bằng kim loại đen nhánh và đệm bông màu trắng sang trọng với những đường uốn lượn như một cây guitar.

Chiếc Ipad dòng mới nhất sáng đèn trên mặt bàn, chiếu hẳn ông kính về phía thân hình trầm lặng của hắn. Lôi Triệt chống hai khủy tay lên đầu gối, ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn qua cửa kính lớn quan sát cảnh đêm thành phố từ góc nhìn bạc tỷ trong căn Penthouse của mình.

Ly rượu loang loáng trong tay, Lôi Triệt chao nghiêng một chút và đưa lên môi nhấp nhẹ…

_ Bé con của cậu đâu?

Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, thanh âm trầm thấp tĩnh lặng như gió thổi qua rừng cây của hắn vang lên qua loa Ipad nghe rất lạ. Lôi Triệt buông cốc rượu xuống, thở dài trả lời.

_ Cô ấy đang nghỉ trong phòng.

_ Có làm loạn lên không?

_ Cậu đoán xem?

Lôi Triệt cười nhạt và liếc mắt về phía Tề Yến Thanh. Gã Tề lão đại này đang cà vạt chỉnh chu ngồi trong phòng làm việc kí tá một chồng giấy tờ cao như núi. Ánh mắt hắn điềm tĩnh liếc về phía Lôi Triệt qua màn hình máy tính, cái nhìn thâm trầm lạnh lẽo đầy phong thái quý tộc rất đặc trưng…

_ Cô ấy lấy được súng từ người mình?

_ Cái gì?

Câu nói của Lôi Triệt khiến Tề Yến Thanh buông cả cây bút máy bằng vàng trong tay, ngỡ ngàng hỏi lại.

_ Giai Kỳ lấy được súng từ người của cậu?

_ Ừ! Mình để súng trong vạt áo, cô ấy lấy được! Sau đó mình phải đập vào tay cô ấy để cướp khẩu súng lại! Nhưng cái làm mình suy nghĩ là không hiểu tại sao lúc cô ấy lấy súng từ người mình, mình lại chẳng có cảm giác gì! Mình không phát hiện ra!

Lôi Triệt vuốt mái tóc đen đậm của mình, đôi mắt hắn tràn đầy bất an và ưu tư…Ngược lại thì Tề Yến Thanh lại cười sảng khoái…

_ Cô bé đó hớp được hồn của cậu rồi! Lấy được súng từ người của cậu mà không bị phát hiện…Cô ấy nguy hiểm hơn cả vẻ ngoài yếu đuối của mình đấy!

Câu khẳng định chắc nịch của Tề Yến Thanh khiến Lôi Triệt bật cười, hắn nhấc ly rượu trong tay lên đưa ngang môi, ưu tư nói…. . Đam Mỹ Hay

_ Chắc lần tới mình phải để súng chỗ khác!

_ Cậu có để bất cứ chỗ nào cô ấy cũng sẽ lôi ra được thôi!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói và gập một tập hồ sơ để sang bên cạnh. Ánh mắt của hắn liếc Lôi Triệt rất sắc khi thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Mà cậu làm cách nào để dỗ cho cô ấy yên lòng mà ngủ vậy? Trong khi cô ấy đang hoảng loạn như thế? Này…đừng bảo với mình là cậu lại giở cái chiêu “bấm huyệt” mà lũ KJB ấy dậy cho ấy nhé?

Lôi Triệt nhún vai một cách bất lực, và thanh âm lớn quá mức bình thường của Tề Yến Thanh vọng ra.

_ Đồ tàn nhẫn!

_ Mình không còn cách nào khác!

Lôi Triệt áy náy thở dài…chiêu thức ấy đúng là hắn được học từ một sĩ quan cấp cao trong lực lượng KJB thời còn ở Saint Peterburgs. Vốn dĩ chỉ dùng trong cận chiến khi cần bắt sống kẻ thù….nhưng mà….

_ Thế sắp tới…cậu định thế nào?

Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, nhưng trong câu hỏi của hắn có quá nhiều ẩn ý…

Lôi Triệt thong thả thở ra một hơi dài, hơi thở của hắn thoảng mùi rượu mạnh vương vấ…và khóe môi mỏng bạc tình của hắn nhếch lên…

Đôi mắt hắn nhìn về phía Tề Yến Thanh, nhẹ giọng trả lời…

_ Đương nhiên mình sẽ….

Đuổi cùng Giết tận!

*****

Thật lòng cảm ơn tình yêu của các bạn

Yêu thương

Thư Kỳ 🍀


****


Follow tài khoản của Kỳ nhé ❤️


Tiktok của Kỳ: p.thaoo0813


Ai dùng tiktok cho Kỳ xin mấy trái tim nha 🥰

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK