_ Anh nói với em chuyện đó làm gì?
_ Ơ….
Lôi Triệt ớ ra trước phản ứng của cô, đừng nói đến xúc động, thậm chỉ một mảy may quan tâm Giai Kỳ cũng chẳng biểu lộ ra. Gương mặt kiều diễm của cô chưng ra vẻ như cô chẳng thèm để ý đến chuyện đó.
_ Việc anh sẽ bảo vệ em, hay không bảo vệ em là việc của anh mà....chẳng liên quan đến em! Tự nhiên đi xin phép “Hãy để anh bảo vệ em!”. Nếu em không đồng ý thì anh vẫn cứ làm cơ mà! Vậy mà còn bày đặt xin phép...Sến súa!
Giai Kỳ rút tay ra khỏi bàn tay của Lôi Triệt, cô quay lại với nồi mì đã chín của mình, mặc kệ Lôi Triệt đứng ngây ra bên cạnh, đủng đỉnh nói.
_ Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đổ mì ra rổ rồi xả lại bằng nước lạnh giúp em đi!
_ Ờ...Ờ....
Lôi Triệt bối rối, lập cập lót tay giúp cô nhấc nồi mỳ xuống đổ ào vào chiếc rổ trắng. Tiếng nước lạnh xả ào ào trên rổ mỳ át cả tiếng thở dài của Lôi Triệt, hắn vò chỗ mỳ trong tay, thở dài não cả ruột.
Bên cạnh hắn, Giai Kỳ đang khuấy chảo sốt bò bảm ngon đến tứa nước miếng...Bàn tay đảo nhè nhẹ hỗn hợp thị và cà chua đang sôi nổ bong bóng tí tách, mùi hương thơm ngất ngây....Giai Kỳ lơ đãng liếc mắt nhìn Lôi Triệt.
Gương mặt cao ngạo của hắn giờ trưng ra biểu cảm của một đứa trẻ vừa mới nghe tin bữa tiệc Giáng sinh bị hủy bỏ vậy, khiến cho Giai Kỳ không nhịn được mà bất giác mỉm cười...
Kể ra có những lúc hắn cũng...dễ thương phết!
****
Bữa sáng kiêm luôn bữa trưa của cô và hắn diễn ra trong yên lặng. Món mỳ ý của Giai Kỳ nấu rất ngon, Lôi Triệt đang ăn đã là đĩa thứ ba rồi. Giai Kỳ nhìn hắn ăn rất ngon miệng, trong lòng thầm thở phào vì cô đã cho cả gói mỳ to vào để nấu....
Không khí trong bữa ăn khá dễ chịu, cho dù Lôi Triệt luôn giữ yên lặng từ đầu tới cuối. Giai Kỳ len lén nhìn hắn, tự hỏi tại sao người đàn ông này ngay cả trong bữa ăn cũng có thể nghiêm túc đến vậy? Mà cô cũng chợt thấy là...cô rất thích cách đôi tay to lớn sử dụng dao dĩa mà chẳng phát ra một chút tiên động nào của hắn.
Hình như đây là lần thứ hai cô nấu ăn cho hắn thì phải....kể từ hôm cùng hắn đi siêu thị đó...
Nghĩ đến hôm ấy, Giai Kỳ bất giác bật cười...
_ Mặt tôi dính gì sao?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi, và ngón tay hắn cẩn thận quệt nhẹ lên khóe môi để kiểm tra.
_ Không có!
_ Thế sao em cười?
_ Chỉ là....em nghĩ đến mấy chuyện linh tinh...
Giai Kỳ nhún vai trả lời một cách đơn giản, cô biết chắc chắn rằng cô chẳng bao giờ vượt qua được ánh mắt sắc bén của hắn. Rõ ràng Lôi Triệt biết cô chỉ trả lời bâng quơ để nói dối hắn, nhưng hắn lại chẳng hề truy xét đến cùng....
Ngón tay hắn đột nhiên vươn tới, lau nhẹ một vệt nước sốt trên khóe môi cô.
_ Còn em thì bị dính nước sốt này!
Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, kèm theo một nụ cười quyến rũ. Ngón tay hắn đưa vào miệng li*m nhẹ.
_ Ngon miệng thật!
Thịch!
Gò má Giai Kỳ đột nhiên đỏ rực lên, vẻ nam tính quyến rũ của Lôi Triệt như một ly rượu ngây ngất, Giai Kỳ chỉ vừa nhấp môi một chút, đã say đến ngất ngây.
Giai Kỳ lắc đầu, cố gắng xua xua hình ảnh mê hoặc của hắn ra khỏi đầu....cô bỗng nhiên có cảm giác hình như người đang ngồi bên cạnh mình, thay đổi thật rồi!
Lôi Triệt liếm nhẹ đôi môi mình, nụ cười nửa miệng của hắn ẩn chứa rất nhiều ý tứ sâu xa...
****
Giai Kỳ rót nước sôi vào ấm trà, mùi hương hoa hồng thơm ngất ngây bao trùm cả căn phòng.
Lôi Triệt sau khi rửa bát đĩa xong, lau lau bàn tay vào chiếc khăn khô, bước đến phía cô.
Nhìn Giai Kỳ chăm chú pha trà rót nước, hàng mi dài rợp bóng của cô rung rinh như cánh bướm, khiến Lôi Triệt muốn ôm cô vào lòng rồi hôn cô một cái, nhưng sợ cô lại thẳng tay đuổi hắn ra khỏi nhà, nên cuối cùng vẫn phải kìm lòng lại.
Ánh mắt hắn di chuyển khắp căn nhà cô...và lập tức bị thu hút bởi một khối rubik cô đặt trên tủ, dưới chân chiếc Tivi.
Niềm hân hoan dâng lên trong đáy mắt của hắn, Lôi Triệt tiến tới nhặt khối rubik lên, hào hứng hỏi Giai Kỳ.
_ Em biết chơi rubik sao?
_ Không! Em mới mua hôm qua thôi!
Giai Kỳ ngước mắt nhìn Lôi Triệt, có vẻ hắn hoàn toàn bị thu hút bởi khối rubik lộn xộn của cô, ngược lại với vẻ mặt hào hứng của hắn. Giai Kỳ lại thở dài thượt một cái.
_ Em định xoay rubik để giết thời gian...nhưng mà khó quá em xoay mãi không được! Khó quá đi mất! Nó cứ lộn xộn hết cả lên ấy! Em rõ ràng đã lên mạng, lên cả youtube để tìm cách chơi rồi mà vẫn không tài nào chơi ra được. Em vốn dĩ mua về chơi giải trí, thế nào mà cuối cùng thành ra còn áp lực hơn...Hôm qua em thức đến tận 12h đêm để xoay đấy, cuối cùng thì cũng chẳng được! Thế nên em bỏ mặc đấy luôn, chẳng buồn chơi nữ....
Cạch!
Tiếng khối rubik được đặt nhẹ lên mặt bàn khiến cho Giai Kỳ quên bẵng mất mình đang muốn nói gì. Cô há hốc miệng nhìn Lôi Triệt bình thản xoay xoay khối rubik thẳng hàng thẳng lối trước mặt cô, khối rubik mà cô mất một ngày một đêm cũng không xoay được đủ sáu mặt mà hắn trong lúc cô huyên thuyên thao thao bất tuyệt đã xoay xong.
Giai Kỳ ngước mắt nhìn hắn, không thể tin nổi vào những gì nhìn thấy trước mắt. Lôi Triệt bị dáng vẻ hào hứng đầy ngưỡng mộ của cô làm cho bất ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ, hắn vì cô làm không biết bao nhiêu việc, vì cô mà cả máu hắn cũng đổ xuống, thế mà cô lại chẳng mảy may rung động….Không ngờ lại vì một khối rubik mà há hốc miệng ngạc nhiên nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
_ Sao anh làm được vậy?
Giai Kỳ như thể vừa chứng kiến một màn ảo thuật đặc sắc, cô vớ lấy khối rubik đều tăm tắp như mới được mua về ngắm nghía trong tay, nụ cười ngỡ ngàng bật ra trên đôi môi căng mọng xinh đẹp.
_ Làm sao anh làm được vậy?
_ Ngày trước hồi anh còn học tại Le Rosey…tại trường cấp ba của anh, anh từng là quán quân giải vô địch xoay rubik của toàn trường…Lâu rồi không chơi lại, nên tốc độ xoay không còn nhanh như xưa nữa!
_ Thật sao?
Giai Kỳ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lôi Triệt, cô bất giác trộm nghĩ Lôi Triệt thời thanh xuân không biết mang dáng vẻ thế nào? Liệu có phải hắn từ nhỏ đã mang vẻ lạnh lùng khó gần thế này rồi hay không? Hay là… ban đầu hắn cũng là một cậu trai thân thiện, dễ gần và vui tươi..?
Lôi Triệt trầm ngâm nhìn khối rubik trên tay Giai Kỳ, ngón tay hắn nhẹ nhàng vươn tới khẽ lách lấy khối rubik trong tay cô. Ánh mắt sâu thẳm của hắn ngập tràn một màn sương mờ, có chút hoài niệm, có chút cô đơn, lại có chút ngọt ngào…Như thể hắn vừa nhìn thấy bản thân của mình trong quá khứ, những thời khắc xa vắng ngày xưa đã không thể gặp lại….Đột nhiên Giai Kỳ nhìn thấy khóe mắt sâu thẳm âm trầm của hắn hiện lên chút đau xót…
Giai Kỳ đột nhiên chạnh lòng thương cảm, nếu như không phải vì biến cố năm đó, chắc chắn Lôi Triệt đã không phải trải qua những chuyện để biến hắn trở thành con người đầy tổn thương như ngày hôm nay!
Nhìn vào người đàn ông mạnh mẽ mà cô đơn ấy, giống như nhìn vào một bóng cây cổ thụ cao lớn giữa một vùng đất trống trải, mạnh mẽ mà cô độc, khiến cho Giai Kỳ chạnh lòng thương cảm…
Bổi vì Giai Kỳ cũng hiểu, cảm giác người thân yêu không còn bên cạnh mình, một mình chống chọi với sóng gió và bão giông của cuộc đời, rút cuộc có bao nhiêu áp lực, bao nhiêu đắng cay…
Lôi Triệt đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên bàn tay cô nhẹ nhàng tiến tới, khẽ đặt lên bàn tay to lớn của Lôi Triệt, dịu dàng siết lại.
Lôi Triệt được bàn tay cô kéo ra khỏi những suy nghĩ mông lung, ánh mắt của hắn nhìn Giai Kỳ rất ấm áp, lại bao dung, giống như có một ngọn lửa ấm rực đang cháy trong lòng mắt ấy….
Giai Kỳ cảm thấy trái tim mình cũng ấm áp dần lên, hay tại vì nhiệt độ ngày hôm nay ấm quá nhỉ, hay là tại tiếng người huyên náo ngoài cửa phòng vẫn chưa dứt? Cô cũng chẳng biết nữa, chỉ biết là lúc này không gian này chỉ thuộc về chỉ riêng mình Giai Kỳ và hắn…..!
Bàn tay cô nhẹ nhàng tách khối rubik ra khỏi bàn tay hắn, Giai Kỳ xoay xoay khối rubik trong tay, chỉ vài đường nét, cô đã phá tan cả toàn bộ khối rubik hoàn hảo mà Lôi Triệt vừa xoay được….
_ Hỏng rồi….!
Giai Kỳ giả như la lên tiếc nuối, cô chìa khối rubik ra cho hắn, chớp mắt phụng phịu nói…
_ Em lỡ tay phá nó ra rồi!
_ Anh….dạy em cách xoay nha? Lôi học trưởng!
_ Khục…!
Lôi Triệt nhìn vào đôi mắt chớp chớp của cô, bật cười ra thành tiếng. Đôi mắt của hắn ngoài cưng chiều ra, thì chính là cưng chiều, dịu dàng nhấc khối rubik trong tay cô lên, cẩn thận chỉ cô cách nhìn ô màu đầu tiên…
Giai Kỳ ngồi bên cạnh hắn, chăm chú lắng nghe…Thời gian trôi qua rất êm đềm, xoay quanh một khối rubik, mà cô với hắn thế mà lại xích lại gần nhau hơn….
Giá mà mọi thứ cứ êm đềm trôi qua…thì tốt biết bao…!
Nhưng như người ta thường nói….trước cơn giông bão….bầu trời thường rất phẳng lặng, êm đềm….!
****
Xin lỗi các bạn hôm qua Kỳ Kỳ không đăng chap được, Kỳ đọc cmt biết là các bạn không vui, vì hôm qua Kỳ phải mang việc ở Cty về nhà làm nên không có thời gian viết chap. Sau này nếu không có Chap Kỳ sẽ nhớ thông báo. Mong các bạn thông cảm cho Kỳ lần này nha ❤️
Nay Kỳ bù 03 chap nhé ❤️
Nhớ VOTE và ẤN THEO DÕI TÀI KHOẢN của Thư Kỳ để mình có động lực viết chap nha 🥰 Tks❤️