Thân hình cao lớn của hắn đông cứng lại, và ánh mắt hắn từ từ chậm rãi hướng về phía cô.
_ Em đang làm gì vậy?
_ Anh phải nói chuyện rõ ràng với tôi!
Giai Kỳ khư khư ôm chiếc Macbook của hắn trong tay, cương quyết nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đáng sợ ấy, mạnh mẽ lớn giọng nói với hắn.
_ Anh đang làm việc! Đừng quậy nữa!
Bàn tay Lôi Triệt vươn ra, muốn đoạt lại Macbook từ tay cô, nhưng Giai Kỳ đã nhanh tay hơn, ấn thẳng nút tắt nguồn.
Lôi Triệt kinh ngạc nhìn màn hình máy tính tối sầm lại, cuốn theo cả dữ liệu trên bảng Excel của hắn.
_ Giai Kỳ!
Lôi Triệt lạnh giọng, nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô. Ngô Lỗi cảm thấy phía sau có chút không ổn, lập tức biết điều ấn nút bật tấm ngăn giữa khoang lái và ghế sau lên.
_ Một là anh nói chuyện cho đàng hoàng với tôi, hai là tạm biệt cái máy tính này cùng đống dữ liệu của anh đi!
Giai Kỳ nhất định không chịu nhượng bộ trước ánh mắt sắc bén của hắn, cô đem máy tính của hắn giấu ra sau lưng, cương quyết nói.
Lôi Triệt nhìn bộ dạng của cô chẳng khác gì một đứa trẻ đang nổi giận, hàng lông mày của hắn cau chặt lại.
_ Em lại bắt đầu ăn vạ đấy!
_ Tôi không phải....Mà cứ cho là vậy đi! Hôm nay tôi phải nói chuyện thẳng thắn với anh!
Lôi Triệt nheo mắt lại.....nhưng hắn vẫn thở dài, ngả người ra ghế. Đôi chân thon dài của hắn vắt lên nhau, khủy tay trái của hắn chống vào thành ghế đỡ lấy vầng trán đẹp mắt, đủng đỉnh nói.
_ Thôi được! Dù sao anh cũng lớn hơn em 13 tuổi, coi như người lớn nhường trẻ con! Em nói đi!
Giai Kỳ há miệng toan cãi lại, nhưng cuối cùng cũng phải ngậm chặt hai môi lại. Hắn đúng là hơn cô 13 tuổi, nghe thì cũng không có gì đáng sợ lắm, nhưng nếu ngẫm ra lúc hắn 18 tuổi, thì cô vẫn còn chưa học lớp một, đang tập viết “ nhất, nhị, tam” bằng cây bút chì!!!
_ Tại sao anh lại hôn tôi?
Câu hỏi của Giai Kỳ thật sự khiến Lôi Triệt không cười không được. Hàm răng đều tăm tắp trắng tinh hiện ra khi hắn nở nụ cười quá mức mê hồn.
_ Tại sao anh lại không được hôn em?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi lại, ánh mắt quá mức bình thản của hắn lại hiện ra tia tà mị khiến cho gò má Giai Kỳ đỏ ửng lên.
_ Không chỉ hôn, mà ngay cả những chuyện nóng bỏng khác anh và em cũng đã làm qua?Anh chỉ không ngờ đến giờ mà em vẫn còn bẽn lẽn như thế đấy, Giai nhi?
Thanh âm trầm bổng quá mức quyến rũ của hắn vang lên, khiến cho Giai Kỳ nghẹn cả họng. Hắn đây là đang cố tình hiểu sai ý của cô!
_ Tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại hôn tôi giữa chốn đông người như vậy? Chẳng phải ban đầu tôi đã nói rõ ràng, tôi không muốn mối quan hệ giữa tôi và anh để người khác chú ý rồi sao?
Giai Kỳ gay gắt nói, càng nói càng bộc phát tức giận trong lòng, mà Lôi Triệt đương nhiên chẳng để ý gì đến việc Giai Kỳ đang bừng bừng tức giận truy cứu hắn, ánh mắt hắn còn mải tập trung vào gò má xinh xắn của Giai Kỳ, trong đầu tưởng tượng đến gò má cô đo đỏ giống như một trái đào đang chín rộ, đẹp đẽ dụ người tới cắn.
_ Anh có nghe không đấy hả?
Giai Kỳ bực bội hét lên, và ánh mắt mê người của Lôi Triệt điềm đạm đảo qua nhìn cô, nhẹ giọng trả lời.
_ Đương nhiên là anh vẫn nghe! Nhưng để anh nói cho em rõ một điểm, Giai nhi! Anh không phải là người phá vỡ quy ước trước!
Cánh tay của hắn vươn ra nắm nhẹ lấy chiếc cằm xinh đẹp của Giai Kỳ, khẽ kéo lên phía trước một chút.
_ Lúc em uống thủy ngân tự tử, bản thân em đã mang quy ước phá vỡ rồi. Rôi và em đã thỏa thuận em phải nghe theo mọi yêu cầu của tôi, và yêu cầu của tôi chính là em phải luôn ở bên cạnh tôi, ở bên tôi, không được rời tôi đi! Nhưng em có nghe lời tôi nói không?1
Ánh mắt nghiêm khắc của hắn xoáy sâu vào đôi mắt trong vắt của cô, và thanh âm trầm bổng thì thầm…
_ Đương nhiên là chẳng bao giờ em nghe lời tôi nói! Vì thế đừng nhắc đến quy ước với tôi nữa! Từ giờ trở đi, mọi điều tôi nói là quy ước, và việc của em là tuân phục!
_ Tôi sẽ không bao giờ tuân phục anh! Không bao giờ! Tôi ghét anh! Căm ghét anh!
Giai Kỳ hất bàn tay của hắn ra, mạnh mẽ phản bác.
_ Tôi không muốn ở bên cạnh một kẻ tàn khốc như anh!
Đầu lông mày của Lôi Triệt khẽ nhướn lên, nhìn Giai Kỳ cứng cỏi nói.
_ Nói cho anh biết, ngay khi chiếc xe dừng lại, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo án! Báo cáo việc anh đâm chết người!
Lôi Triệt bật cười, thong thả ngả người ra ghế, giống như đang quan sát một con mèo nhỏ nổi giận.
_ Chậc chậc…Giai nhi! Cái gì rõ ràng cái đó, là bạn trai…à không…Là bạn trai cũ của em đâm chết người, chứ không phải tôi! Lúc đó tôi ngồi ở phía ghế phụ, hoàn toàn không cầm lái! Nếu như em muốn thay trời hành đạo, thì phải tố cáo Quân Tường, chứ không phải tôi!
Giai Kỳ cau mày nhìn hắn, nhất quyết không chịu thua.
_ Nhưng anh là đồng phạm! Anh giúp Quân Tường phi tang chứng cứ, làm sai lệch hiện trường! Anh cũng sẽ phải chịu tội!
_ Xem ra em định ân đoạn nghĩa tuyệt với Hà gia thật sao? Sẵn sàng tố cáo đứa con trai độc nhất của Hà gia ra công đường. Thật uổng công dì dượng tôi cưng chiều em như vậy, còn mang cả lê và cam tới nữa….
_ Cái…..Sao anh biết?
Giai Kỳ bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhìn vào lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt, nhìn được ra cả dáng vẻ hốt hoảng của mình in trong lòng mắt của hắn.
Lôi Triệt thích thú quan sát từng biểu hiện của Giai Kỳ, giống như đang chơi một trò chơi….
Hắn có thể chơi trò này cùng cô cả ngày.
_ Em nghĩ tôi sẽ để em một mình trong phòng bệnh sao? Đương nhiên khi tôi không có mặt, thì cũng có hàng vạn cách để để mắt tới em! Thế này tôi mới biết dáng ngủ của em khi không có tôi nằm cạnh đúng là rất ngỗ ngược, chăn đạp lung tung, còn phơi cả rốn ra ngoài!
_ Đừng có nói nữa!
Giai Kỳ bịt chặt tai lại, gò má đỏ ửng lên….Thế là trong mấy ngày cô nằm bệnh, hắn đều quan sát qua camera giấu trong phòng sao? Thế là…tất cả những động tác cô làm trong lúc không có người….cũng bị hắn nhìn thấy sao? Thế là trong lúc ngủ….hắn cũng….!
Lôi Triệt!
Hắn đúng là tên lưu manh mà!!!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ choáng váng xáu hổ, cười vui vẻ, thoải mái thả lỏng cơ thể ngả lưng vào ghế.
_ Mà cũng nói cho em nghe, vụ tai nạn đó tôi đã giải quyết xong rồi! Bên pháp y xét nghiệm thấy trong máu của người đàn ông đó có nồng độ cồn vượt quá 0.25g trên một lít khí thở. Tức là anh ta lái xe trong tình trạng say rượu, vì thế nếu đúng như luật, anh ta không làm chủ được bản thân, tai nạn xảy ra thì anh ta cũng có một phần lỗi!
_ Nhưng tôi vốn không phải là người hẹp hòi, vì thế người của tôi đã gặp vợ và con của người đàn ông đó và đền bù một khoản tiền đủ cho mẹ con cô ấy sống dư dả đến cuối đời. Con gái cũng sẽ được nuôi cho đến lúc 18 tuổi, sau khi học đại học có thể vào tập đoàn của tôi làm việc, lương chắc chắn trả hậu hĩnh. Em thấy đó, lỗi của bạn trai cũ của em, mà tôi phải là người gánh chịu!
Lôi Triệt thỏng thả nói, nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện thời tiết, khiến cho Giai Kỳ không thể tin nổi vào tai mình.
Cô nhìn vào gương mặt cao ngạo của hắn, nghẹn giọng hỏi.
_ Sao anh có thể tàn độc như thế cơ chứ? Chẳng lẽ máu chảy trong người anh đều là băng giá hay sao?
Câu hỏi của Giai Kỳ làm lòng mắt của Lôi Triệt bỗng lạnh ngắt. Hắn quay đầu nhìn cô, hàn khí tỏa ra buốt da thịt.
_ Em nói cái gì?
Nỗi đau năm 16 tuổi của Giai Kỳ đột ngột ùa về. Tất cả ký ức đau đớn kinh hoàng của đêm hôm đó, cùng nỗi đau quặn thắt tim gan không khi nào nguôi ngoai trong lòng cô cào xé tâm can, Giai Kỳ nói như rút gan rút ruột.
_ Tôi nói rút cuộc anh có trái tim hay không? Máu trong người anh nó nóng hay không? Anh nghĩ trên đời này việc gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền hay sao? Còn nỗi đau mất chồng, mất cha của họ thì thế nào? Tiền có bù đắp được không? Con ông ấy sẽ lớn lên thiếu vắng đi tình thương của cha, cả cuộc đời sau này em ấy sẽ vĩnh viễn không được gặp cha mình nữa! Anh có hiểu cảm giác ấy như thế nào không?
Nước mắt thấm ướt bờ môi, Giai Kỳ uất ức nhìn về phía Lôi Triệt, lắc đầu, nghẹn giọng nói.
_ Kẻ tàn nhẫn như anh không thể hiểu nổi!
_ Không hiểu sao? Ha ha ha!
Tiếng cười lạnh lẽo của Lôi Triệt vang lên, lạnh lẽo như một tiếng kiếm chém vào không khí, sắc ngọt.
Ánh mắt của hắn từ từ hướng về phía cô, khiến cho toàn thân Giai Kỳ lạnh toát, giống như đang nhìn vào ánh mắt của loài sư tử khát máu.
Lôi Triệt dần dần tiến lại, từng bước, từng bước lại gần cô hơn, đến khi thành công ép chặt cô vào cánh cửa xe.
Thân mình nhỏ bé của Giai Kỳ hoàn toàn rơi vào không gian của Lôi Triệt, ngay cả cái bóng của hắn cũng hoàn toàn phủ kín thân hình cô. Bị nhốt trong không gian riêng chỉ thuộc về hắn, cũng là một loại áp lực khó có thể miêu tả thành lời!
Ánh mắt của Lôi Triệt hoàn toàn trở nên băng giá, hắn nhìn sâu vào gương mặt cô, khiến cho Giai Kỳ áp lực đến mức nghẹn thở.
Thanh âm trầm thấp vang lên, khô khốc như tiếng cát sỏi, còn ẩn chứa nỗi niềm sâu xa.
_ Em nói tôi không hiểu sao? Không hiểu cảm giác ấy sao? Vậy em đã từng vào sinh nhật mười lăm tuổi của mình, chứng kiến cha mẹ bị giết ngay trên giường ngủ? Em đã từng bị đạn găm vào người, bị dao rạch vào da thịt, bị mổ sống để lấy đầu đạn ra, phải dùng rượu thay thuốc mê chưa? Em đã từng ngủ dưới trời tuyết lạnh mà dưới thân chỉ là vài tờ báo lấy từ thùng rác? Đã từng chấp nhận dàn xếp cá cược, trở thành bao cát để người ta đánh chỉ vì một bữa ăn no chưa? Em đã từng nằm mơ thấy cảnh cha mẹ bị giết đến mức trầm cảm chưa? Em đã từng sống trong nỗi thù hận suốt hơn hai mươi năm đằng đẵng chưa? Em đã từng bị đổ xăng vào tay, bị thiêu sống chưa?1
Khi lời nói cuối cùng thốt ra, Lôi Triệt điên cuồng dựt phăng chiếc găng tay mà hắn luôn đeo trên bàn tay trái xuống….
Và hình ảnh lúc đó thật sự đã khiến Giai Kỳ chết lặng.
Bên dưới lớp găng tay ấy, là bàn tay trái hoàn toàn bị biến dạng của Lôi Triệt.
Bàn tay bị bỏng toàn bộ, những lớp da mỏng trắng bệch mỏng dính, mỏng đến nỗi nhìn ra được cả thịt đỏ bên dưới. Những vết sẹo lồi lõm la liệt trên bàn tay của hắn, khiến cho Giai Kỳ nhớ đến bàn tay của Freddy Krueger* ( sát nhân trong Series A Nightmare on Elm Street).
Ánh mắt của Giai Kỳ hoàn toàn thất thần, cô nhìn Lôi Triệt giận dữ, đau đớn, và tĩnh lặng trước mặt, không thể thốt lên lời.
Không gian trong xe lập tức trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt của Lôi Triệt nhìn vào cô, trong lòng mắt lạnh căm ấy Giai Kỳ chợt như cảm thấy một nỗi đau đớn dâng lên, khiến cho trái tim cô thắt lại…
Những chuyện đó….cô hoàn toàn không biết!
Cô không….không cố ý!
_ Tôi…
_ Lôi tiên sinh! Giai tiểu thư! Đã đến nhà rồi ạ!
Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài kính xe, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình. Lôi Triệt cũng trở nên tĩnh lặng, hắn thu người ngồi trên ghế, gương mặt hắn quay sang bên, không nhìn Giai Kỳ, chỉ lẳng lặng nói.
_ Xuống xe!
_ Tôi….
_ Tôi nói em…xuống xe đi!
Lôi Triệt không nổi nóng, thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng xa cách đến mức khiến cho Giai Kỳ nín lặng. Cô nhìn vào người đàn ông ấy, lúc này hắn trở nên cô đơn và buồn bã vô cùng…
Cô muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng lại không dám thốt ra….
Bàn tay cô bám lấy cánh cửa…và trước khi cô bước xuống, thanh âm nho nhỏ của cô vang lên, cũng không rõ hắn có nghe được không, tự tận đáy lòng thốt ra…
_ Tôi….xin lỗi….
Và sau đó cô xuống xe, cúi gằm mặt bước vào biệt thự của hắn.
*****
Chiếc xe lướt đi, Ngô Lỗi chợt thấy Lôi Triệt im lặng đến lạ thường. Hắn cứ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như thể đang trôi vào một miền kí ức, hoặc một suy nghĩ nào đó không nằm trong khoảng thời gian hiện tại….
Rồi anh thấy Lôi Triệt lôi chiếc điện thoại ra, hắn bấm một hàng số, rồi nhẹ giọng nói.
_ Tề Yến Thanh! Không biết Kính Hàm dạo gần đây có bận gì không? Mình muốn nhờ cậu ấy giúp một chuyện!
****
Nay 2 chap đấy...yêu thương Kỳ Kỳ không?
Nhớ Follow Kỳ Kỳ để nhận thông báo về truyện mới nha ❤️