Mục lục
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ - Lôi Triệt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở lâu cùng Giai Kỳ, Lôi Triệt dường như cũng bị nhiễm cả những thói quen của cô. Không biết từ bao giờ, mỗi lần lo lắng hay bối rối, hắn đều học theo Giai Kỳ mà và gấp gáp cắn môi…

Cánh cửa phòng ngủ đóng kín, không biết bác sĩ Lưu và Giai Kỳ làm gì trong đấy mà lâu thế, khiến cho Lôi Triệt ở ngoài gấp gáp chẳng khác gì ngồi trên đống lửa. Hắn liên tục đi đi lại lại, bàn tay nếu không phải là vuốt đến xù cả mái tóc đen đậm thì cũng liên tục đập vào lan can cầu thang, nóng ruột đến mức đi đi lại lại trong hành lang trải thảm như con thoi, khiến cho mấy người vệ sĩ đứng dưới cũng hoa mắt chóng mặt.1

Nóng ruột mất một lúc, cuối cùng thì cửa phòng cũng mở. Lôi Triệt gần như nhảy thẳng tới trước mặt bác sĩ Lưu, giọng nói hắn vang lên gấp tới mức thanh âm vấp cả vào nhau.

_ Cô Lưu! Giai nhi sao rồi ạ?

_ Tôi vừa kiểm tra cho Giai Kỳ, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, có điều dạo gần đây tâm trạng hơi căng thẳng, nên bổ sung vitamin, nghỉ ngơi một chút là được rồi!

Bác sĩ Lưu xách hộp thuốc cá nhân, không nhanh không chậm trả lời Lôi Triệt, trên gương mặt không giấu nổ nụ cười thích thú...Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy trong đôi mắt đen thẫm ấy là cả một sự lo lắng bối rối, xem ra cuối cùng cái tên trời không sợ đất không sợ này thực sự đã biết yêu rồi đấy!

Lôi Triệt gật gật đầu đầy nóng vội, bà vừa dứt lời là hắn vội vã hỏi ngay...

_ Thế còn...

_ E hèm! Việc của tôi chỉ là thăm bệnh, nếu còn chuyện gì khác cậu cứ trực tiếp hỏi cô ấy!

Bác sĩ Lưu thần thần bí bí trả lời, khiến cho kẻ tự tin như Lôi Triệt lần đầu tiên biết tới cảm giác hoang mang. Bà kín đáo nhìn bàn tay hắn đang không ngừng run lên vì hồi hộp, gương mặt thất thần lúc hắn bước xuống cầu thang để tiễn bà ra về, nhẹ giọng nói.


_ Tôi tự về được! Cậu cứ lên với Giai tiểu thư đi! Chúc buổi tối tốt lành! Lôi tiên sinh!

_ Cám ơn cô! Tiễn bác sĩ Lưu về!

Hắn cười gượng gạo và nói với vệ sĩ. Tiếng dạ ran vang lên và bọn họ tiễn bác sĩ Lưu ra cửa, cẩn thận đóng chặt cửa lại.

Lôi Triệt chần chừ mãi ở dưới cầu thang, nhìn hắn lúc này vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Gương mặt cao ngạo mất hết thần khí, thậm chí còn tái xanh hơn cả vẻ mặt của Giai Kỳ bây giờ nữa...Lôi Triệt liếm môi, hồi hộp thở một cách nặng nề....Ánh mắt hắn hướng lên phía phòng ngủ, áp lực tới mức chân cũng không nhấc lên nổi.

Không ngờ một Lôi Triệt cao cao tại thượng lại có ngày tim đập chân run, đến bước lên cũng bước không nổi thế này…!

****

Giai Kỳ ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt cô mơ hồ quan sát gương mặt mình trong gương. Người con gái có đôi mắt sắc sảo to tròn, sống mũi thanh tú và đôi môi hồng nhạt, mái tóc mềm mại xoăn nhẹ phủ xuống bờ vai nghiêng nghiêng đang nhìn lại cô…

Có tiếng động vang lên rất khẽ sau lưng, Giai Kỳ khẽ giật mình, theo bản năng vội vàng xoay lại, liền nhìn thấy Lôi Triệt đứng bên cửa, gương mặt hắn tươi cười với cô, nhưng ánh mắt thì lộ rõ dáng vẻ hồi hộp.

Ánh mắt thâm trầm ấm áp của hắn nhìn vào gương mặt xanh xao của Giai Kỳ, và nhìn xuống bàn tay cô đang đặt lên bụng mình…

Lập tức trong đôi mắt sâu thẳm ấy ánh lên một niềm hạnh phúc rạng rỡ, và cả nỗi hồ nghi lắng lo…Hắn tiến vội về phía Giai Kỳ, lập tức quỳ gối xuống trước mặt cô. Bàn tay to lớn của hắn run rẩy ấp lấy bản tay bé nhỏ của cô, qua lớp găng còn cảm nhận được sự man mát lành lạnh của da thịt Giai Kỳ. Ánh mắt hắn mong chờ nhìn cô, thanh âm cũng run bắn lên như một dây cung…

_ Thật….thật….thật không em?

Giai Kỳ bật cười khi nghe thanh âm lắp bắp của hắn. Bàn tay nhỏ bé của cô giữ lấy bụng mình, ánh mắt bẽn lẽn của cô hướng xuống dưới…và cô kín đáo gật đầu.

_ Thật…thật à!

Lôi Triệt dường như không dám tin vào những gì hắn vừa nhìn thấy. Bàn tay hắn nắm tay cô siết mạnh hơn, những khớp ngón tay cũng không còn giữ nổi bình tĩnh..

Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn sâu vào lòng mắt của hắn, đôi mắt sắc bén âm trầm tràn đầy khát khao háo hức như trẻ con, nhẹ nhàng gật đầu lần nữa…

_ GIAI NHI!!!

Lôi Triệt đột ngột hét lên. Hắn lao vào cô, ôm chặt lấy eo hông cô, nhấc bổng cô lên như nhấc một con búp bê bằng vải xinh đẹp, hạnh phúc mà hét lên…

_ ANH SẮP ĐƯỢC LÀM BỐ! ANH SẮP ĐƯỢC LÀM BỐ!

_ Cái người này! Buông em xuống! Chóng mặt em!

Giai Kỳ bám chặt lấy vải áo trên vai hắn, nhắm chặt mắt lại, thanh âm hốt hoảng của cô líu ríu lại khi hắn cứ quay cô tròn xoay trên đầu hệt như một cái chong chóng…

_ Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!

Lôi Triệt hốt hoảng nói với cô rồi vội vàng hạ cô xuống. Ngày trước hắn đã nhẹ nhàng, giờ hắn còn nâng niu cô như nâng một vật phẩm quý giá dễ vỡ. Trong mình cô giờ đang mang giọt máu của hắn, hắn không thể manh động mạnh tay, cho dù hắn sung sướng tới mức muốn la hết lên cho cả thế giới nghe vậy!

_ Bác sĩ Lưu nói cần tới bệnh viện kiểm tra lại…Nhưng vừa rồi bác sĩ đã thử lại cho em hai lần, kết quả đều ra hai vạch!

Giai Kỳ nhẹ giọng nói với hắn, Lôi Triệt như một con lật đật bán mạng mà gật đầu lia lịa, ánh mắt không ngừng được vui thích hạnh phúc như trẻ con lấp lánh nhìn cô….

Đôi mắt cô chợt trở nên hiền dịu, bàn tay cô vươn tới vuốt ve những lọn tóc đen sậm của hắn, từ từ dọc xuống vầng trán cao ngạo vào sống mũi thẳng tắp, bờ môi sắc nét cao ngạo, ánh nhìn lúc nào cũng như xoáy sâu vào tận tâm can người đối diện…

Nếu là trước đây, Giai Kỳ chắc có nằm mơ cũng không tin được có ngày mình sẽ mang thai, con của người đàn ông này!

Việc này sớm muộn gì cũng xảy ra, vì người đàn ông vô độ tham lam như hắn, mỗi lần ở cạnh cô đều không dùng biện pháp gì…nhưng có điều mọi thứ dường như xảy đến quá đột ngột, khiến cho Giai Kỳ nhất thời mơ hồ…

Vậy là trong cô, đã mang một sinh linh bé bỏng – con của hắn!

Sợi dây liên kết vô hình gắn chặt cô và người đàn ông trước mặt, thế nào mà…cô lại mang thai con của hắn!

Thật là dọa người mà!

_ Giai nhi! Em lấy anh được không?

_ Hả?

Thanh âm thảng thốt của Giai Kỳ bật ra khi Lôi Triệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, bàn tay hắn siết lấy bàn tay cô, ánh mắt mong chờ và câu hỏi tha thiết…

_ Giai nhi! Em có đồng ý lấy anh không?

*****

Ánh trăng huyền hoặc chiếu vào ngoài khung cửa, ánh sáng đèn ngủ mềm mại trải trên tấm chăn sạch sẽ thơm tho. Một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ ngồi tựa trên giường, bàn tay trái nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của người con gái khi những ngón tay phải của hắn ung dung dịu dàng vuốt những sợi tóc mảnh mai như tơ…Giai Kỳ nằm cạnh hắn say sưa ngủ, không biết kẻ nào đó cứ ngồi cạnh cô mà say sưa ngắm cả tiếng đồng hồ nay rồi…!

Lôi Triệt không ngủ được! Niềm hạnh phúc hân hoan cứ dâng lên trong lồng ngực hắn làm tâm trạng hắn cứ lửng lơ như trôi trên mây, làm cho khuôn miệng hắn cứ tủm tỉm cười suốt cả tối đến giờ, ánh mắt hạnh phúc lấp lánh…Không biết bao lần hắn định chúi vào bụng cô và lắng tai nghe xem không biết bảo bối của hắn có tiếng động như thế nào, nhưng sợ làm cô thức giấc nên hắn cứ phải khấp khởi nhịn xuống…

Vậy là hắn sắp được làm bố!

Hắn sắp được làm bố rồi!

Lôi Triệt toét miệng cười, hàm răng trắng ởn nhe ra trong bóng đêm…Nghĩ bụng bây giờ mà Giai Kỳ đột nhiên mở mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho điếng hồn!

Rè….Rè….Rè….

Tiếng điện thoại hắn rung lên bên cạnh, Lôi Triệt nhanh như cắt chộp lấy, sợ rằng tiếng rung sẽ làm cô thức giấc. Giai Kỳ khẽ cựa mình trên giường, rồi lại thiêm thiếp ngủ.

Vừa nãy trước khi nằm xuống, Lôi Triệt đã tinh tế tắt chuông điện thoại đi, sợ rằng nhỡ đâu làm cô tỉnh giấc. Chiếc điện thoại chỉ dành riêng cho những người thân thiết của hắn, Lôi Triệt liếc số trên điện thoại….là Nhiếp Phong.

_ Mình nghe!

Tiếng hắn thì thào vang lên trong điện thoại, trái ngược hẳn, giọng Nhiếp Phong lại thao thao lớn tiếng vang lên.

_ Lão Thiên Lôi! Xuất sắc! Mình không ngờ cậu đến tận nhà Hà gia mà ra oai thế đâu! Lại còn vụ rút súng bắn mà không mở chốt an toàn nữa chứ…Trời hết xảy!

Lôi Triệt bật cười, dạo này hắn dễ tính thế, dễ cười với tất cả các lời trêu chọc. Ngày xưa hắn có thế đâu! Đúng là trong tim có tình yêu có khác!

Cái vụ chốt an toàn của súng, chính là đợt Giai nhi của hắn túm được mà giương lên đe dọa hắn mới làm. Hắn sợ một ngày nào đó sơ suất lại lọt súng vào tay cô thì….

_ Thông báo cho Lôi tiên sinh! Thủ tục hồ sơ đang được bên tớ hoàn thiện rồi! Tập đoàn Hà gia giờ chỉ còn cái vỏ thôi! Nhà đầu tư đang bán tống bán tháo cổ phiếu! Cậu ôm bây giờ thì giá trị bỏ ra chỉ bằng một phần mười giá trị thực! Thời cơ để cậu thâu tóm tới rồi đấy! Cậu quyết chưa?

Lôi Triệt thỏa mãn cười, ánh mắt sắc bén và điềm nhiên của hắn đương nhiên đã nói lên tất cả!

_ Còn vụ tên em họ của cậu…Ai già coi bộ phức tạp hơn đấy! Hắn ta cứ nhất quyết muốn gặp Giai Kỳ! Nếu không gặp cô ấy thì cái gì hắn cũng không khai! Từ lúc bị bắt lộ ra vấn đề tâm thần bất ổn! Nếu như thế thì quá trình tố tụng sẽ phải kéo dài ra vì lý do thể trạng tâm lý của bị cáo không đáp ứng! Có khi…

Nhiếp Phong đang hào hứng nói, đột nhiên ngừng bặt lại vì một thanh âm hoảng hốt vang lên...

_ NHIẾP PHONG! CÓ CHUYỆN RỒI!

Tiếng Lam Nghi đột nhiên vang lên lọt vào điện thoại, đầu lông mày của Lôi Triệt cau chặt mày lại. Hắn ngồi thẳng dậy nghe Lam Nghi nói gì đó với Nhiếp Phong….

Sau đó tiếng Nhiếp Phong vang qua điện thoại đầy lo lắng…

_ Lôi Triệt! Không ổn rồi! Quân Tường không hiểu sao lại lên cơn đau tim! Hiện giờ đang được đưa đi cấp cứu trong bệnh viện cảnh sát!


****


Vote cho Kỳ Kỳ nha


Truyện mới sắp ra lò rồi các tình iu ơi ~ Follow Kỳ Kỳ để đón truyện mới nha


Tiktok: p.thaoo0813

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK