Mục lục
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ - Lôi Triệt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Có chuyện gì vậy?

Nhiếp Phong lo lắng hỏi khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng ấy. Tề Yến Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, với sự mong chờ rõ rệt trong lòng mắt đen thẫm.

_ Đã có trích xuất CCTV của khu Trung tâm Thương Mại! Ngô Lỗi nói sẽ gửi toàn bộ cho chúng ta!

_ Nghe tuyệt đấy!

Nhiếp Phong hào hứng nói…nhưng đáp lại vẻ háo hức ấy, Tề Yến Thanh lại âm trầm như một pho tượng. Đôi mắt sâu thẳm cứ hút về phía màn hình điện thoại nhòe sáng, như thể đã bị nó thôi miên…

_ Tề Yến Thanh!

Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi, nhưng người bên cạnh như thể đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng. Đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ưu tư và lo lắng ấy, dường như còn chất chứa cả nỗi ân hận rất dễ nhận ra…

Nhất là khi bàn tay đang giữ chặt điện thoại của Tề Yến Thanh đang không ngừng run lên ấy…

_ Này…!

Bàn tay tinh tế của Nhiếp Phong chạm nhẹ lên bàn tay to lớn của Tề Yến Thanh, và cái giật nảy mình đột ngột của hắn làm cho Nhiếp Phong cứng người…

Đôi mắt sâu thẳm quá mức lo lắng, xen lẫn vào đó là sự áy náy mà Nhiếp Phong nghĩ rằng có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy được nữa, từ sau này Thiên Ân bỏ đi ấy…Bây giờ lại hiện hữu trong lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt….

_ Thôi nào!

Ngón tay thon dài tinh tế của Nhiếp Phong chạm lấy chiếc điện thoại trong đôi bàn tay run rẩy của Tề Yến Thanh, nhẹ nhàng nhấc nó ra.

_ Phải mất một lúc nữa Ngô Lỗi mới gửi được file CCTV tới cơ! Đừng sốt ruột! Thả lỏng một chút đi!

_ Ừ…

Tề Yến Thanh khẽ gật đầu, ngón tay hắn run run siết vào nhau, ánh mắt lạc lõng nhìn Nhiếp Phong nhấc chiếc điện thoại ra và đặt xuống bên cạnh mình…

Nhiếp Phong thở dài nhìn Tề Yến Thanh im lặng ngồi tựa vào tường, buồn bã nhìn Lôi Triệt hôn mê nằm bên cạnh, đôi mắt sắc bén nhắm nghiền lại, nhưng đầu lông mày của hắn vẫn nhíu chặt lại…Dường như ngay cả trong cơn mơ, nội tâm của Lôi Triệt cũng đang bị cào xé đến thê thả,

_ Đáng lẽ mình không nên làm thế!


Thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh u sầu vang lên. Đỉnh đầu hắn tựa vào bức tường phía sau, đôi mắt sâu thẳm hướng lên trần nhà và khóe môi hằn lên một nét cười buồn bã…

_ Đáng lẽ mình không nên nghi ngờ cô ấy! Không hiểu mình đã nghĩ cái gì nữa! Chắc lúc đó mình điên rồi!

_ Không điên rồ không đa nghi thì không phải là cậu!

Nhiếp Phong nghiêm giọng nói, và Tề Yến Thanh đáp lại bằng tiếng cười trầm thấp của mình…

_ Nhưng nếu như một ngày nào đó mà cậu không đa nghi như thế, thì chắc chắn Tổ chức Phi điểu sẽ sập, thậm chí cả đế chế này của Lôi Triệt, và kể cà một kẻ buôn nước bọt như mình, ngày nào không còn hai cậu thì chắc chắn ngày đó cũng sẽ là ngày giỗ của mình! Bọn chúng sẽ lao vào xé xác mình ra mà làm gỏi sống!

_ Cái lưỡi ma quỷ của cậu…đúng là lúc nào cũng biết cách điều khiển tâm trí của người khác!

Tề Yến Thanh lắc đầu, ánh mắt của hắn hướng về phía thân thể cao lớn câm lặng Lôi Triệt, thở dài…

Đôi mắt ân hận ấy nhìn Nhiếp Phong, cùng với tiếng cười trầm buồn mang mác vang lên…

_ Nhiếp Phong…cậu biết không? Thật ra mình tệ lắm!

_ Thôi nào…!

Nhiếp Phong nhẹ giọng an ủi Tề Yến Thanh, thật ra trong lòng hắn, Tề Yến Thanh đáng sợ nhất, không phải là những lúc hắn tức giận, tràn đầy sát khí…mà chính là những lúc hắn trở nên yếu đuối và tự đổ lỗi cho bản thân mình như thế này…

Thật ra Tề Yến Thanh cũng giống như Lôi Triệt, đều như vậy! Bên ngoài mạnh mẽ, cao ngạo, tràn đầy khí khái tự tin ngạo mạn, nhưng bên trong, từ trái tim đến linh hồn, đều được làm bằng thủy tinh, là thứ thủy tinh mỏng manh nhất!

_ Không! Mình tệ thật! Mình..

Tề Yến Thanh lắc đầu, nụ cười chua chát và chất chứa của hắn, buồn bã như bức tượng thiên thần cô độc…

_ Mình…ghen tị với Lôi Triệt!

Ấn đường của Nhiếp Phong cau chặt lại, gương mặt điển trai của hắn thoáng nét âu sầu xa xăm….

_ Mình luôn nhớ Ân nhi, cậu biết đấy! Chưa bao giờ mình nguôi nhớ con bé!

Tề Yến Thanh lắc đầu, mím chặt môi lại…Bàn tay hắn lôi ra lọ thuốc mê màu vàng đậm ấy, nặng nề cười đầy đau đớn…

_ Nhớ đến con bé mà lại mang theo thứ này! Ngày trước mỗi lần muốn mang con bé về, mình đều dùng cách này! Tệ thật!

Bờ vai cao lớn của hắn sup sụp như một tảng đá lở, hắn nghiến răng lại, thanh âm run rẩy vang lên…

_ Mình…nhớ cả con của mình!

Nhiếp Phong thở dài, nỗi u uẩn và bầu không khí nặng nề xen vào giữa ba người đàn ông tưởng chừng như có tất cả mọi thứ ấy…

_ Chúa ơi! Mình nhớ Ân nhi! Mình nhớ cả đứa con còn chưa thành hình của mình nữa!

Bàn tay của Tề Yến Thanh giơ lên, che đi đôi mắt cao ngạo ướt đẫm ấy…Tề Yến Thanh gục vào lòng bàn tay mình để chi đi dòng nước mắt chực ứa ra từ nơi khóe mắt của hắn…

Nhiếp Phong cũng chẳng biết nói gì hơn, ngoài im lặng lúc này…Không khí nặng nề hơn từ những tiếng thôn thức nấc nghẹn của Tề Yến Thanh. Hắn cố gắng ghìm những âm thanh nức nở ấy lại, nhưng như vậy càng khiến tiếng khóc của hắn trở thành âm thanh cào xé trái tim…

Nhiếp Phong cắn chặt răng…thật ra có một điều mà hắn không nói cho Tề Yến Thanh biết, vì lời hứa với Lôi Triệt….

Chính Lôi Triệt cũng biết…Tề Yến Thanh luôn cảm thấy khó chịu khi Lôi Triệt ở bên Giai Kỳ…ban đầu cũng có thể là do chính Giai Kỳ đã giúp Thiên Ân bỏ hắn mà đi, nhưng nguyên nhân sâu xa, chính là Tề Yến Thanh cảm thấy ghen tị với hạnh phúc của Lôi Triệt!

Tâm hồn và trái tim của Tề Yến Thanh…chưa bao giờ thôi dậy sóng từ ngày Thiên Ân ra đi…

Giờ đây chứng kiến người bạn thân nhất của mình trải qua dư vị ngọt ngào của hạnh phúc mà mình đã từng có…và đã đánh mất ấy…Tề Yến Thanh không thể tránh khỏi sự ngưỡng mộ…và ghen tị ngấm ngầm…

Đó cũng chính là lý do hắn luôn ác cảm với Giai Kỳ, luôn nghi ngờ cô…Hắn thà rằng biến mình thành kẻ xấu, còn hơn tin rằng thật sự có một người con gái thật lòng yêu những người giống như hắn…giống như Lôi Triệt!

Thiên Ân ra đi để lại một nỗi tổn thương sâu thẳm trong trái tim của Tề Yến Thanh….một nỗi đau không thể nào lấp đầy…

_ Nếu như Giai Kỳ…nếu như con của Lôi Triệt xảy ra chuyện gì….thì mình sẽ ân hận suốt phần đời còn lại!

Tề Yến Thanh đổ toàn bộ lỗi lầm lên mình, thanh âm nghẹn ngào vang lên trong sự dằn vặt cùng khắp ấy…

_ Không phải…lỗi của cậu!

Thanh âm khàn khàn đuối sức vang lên, và bờ vai của Tề Yến Thanh cảm thấy một lực vỗ nhẹ nhẹ…

_ Không! Nhiếp Phong! Là lỗi của mình!

Tề Yến Thanh lắc đầu, vẫn vùi gương mặt vào lòng bàn tay…

Kẻ cao ngạo như hắn, cho dù có khóc nấc lên thành tiếng rồi, cũng không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình…Hắn vẫn không chịu nổi ánh mắt thương hại từ người khác.

_ Mình có nói gì đâu!

Thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, còn kèm theo sự trêu chọc….bây giờ Tề Yến Thanh mới giật mình ngẩng mặt lên.

Và bên cạnh hắn, Lôi Triệt với dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt mờ mịt vẫn còn chuếnh choáng bởi thuốc mê…Bàn tay to lớn của Lôi Triệt đặt lên vai Tề Yến Thanh, khàn giọng nói…

_ Đỡ mình dậy! Mình mệt tới mức không cử động nổi nữa!

Tề Yến Thanh lau vội gò má ướt đẫm của mình, vội vàng đỡ Lôi Triệt ngồi thẳng lên. Thân thể to lớn của hắn uể oải dựa vào bức tường sau lưng, mệt tới mức không thể ngồi thẳng dậy…

Lọ thuốc mê của Tề Yến Thanh sử dụng là thứ thuốc mê chiết xuất từ một loại quả trong rừng Amazon, do chính phòng thí nghiệm của Phi Điểu điều chế. Người bình thường trúng thuốc mê này có thể ngất xỉu hơn 5 tiếng đồng hồ. Vậy mà trong vòng chưa tới nửa giờ Lôi Triệt đã gượng dậy được, cũng đủ thấy thân thể hắn bất phàm thế nào.

_ Lôi Triệt! Có sao không?

_ Không sao! Chỉ là hết cử động nổi thôi!

Lôi Triệt trả lời, ánh mắt nhìn Tề Yến Thanh đầy ẩn ý. Tề Yến Thanh bật cười, khẽ khàng lên tiếng…

_ Mình xin lỗi! Chẳng có cách nào khác để giữ cậu bình tĩnh hết!

_ Bây giờ thì mình làm gì được nữa, lực bất tòng tâm rồi, cái vỗ vai vừa rồi lấy hết sức của mình rồi!

Lôi Triệt thở ra chầm chậm, đầu óc hắn vẫn còn tê dại vì thuốc, chắc lý do đó làm cho cảm giác đau đớn quặn thắt cũng bị làm cho tê liệt…

_ Không phải lỗi của cậu! Đừng tự dằn vặt mình nữa! Cậu đang bị tổn thương, mình hiểu mà!

Lôi Triệt nói với Tề Yến Thanh, và nhìn hắn bằng ánh mắt của những người đàn ông đã vào sinh ra tử với nhau. Giữa hai bọn họ là một điều gì đó mà những người chưa từng trải qua, không thể hiểu được cảm giác ấy!

Tề Yến Thanh ân hận và bối rối nhìn Lôi Triệt. Hắn muốn lên tiếng nói gì đó…nhưng lại chẳng tìm được lời nào để thốt ra lúc này.

Thay vào đó, cánh tay hắn vòng qua, bám chặt lấy vai của Lôi Triệt, siết hắn trong lòng mình…

Trong cái ôm chặt ấy…mọi thứ xiềng xích dường như đã được gỡ bỏ..

_ Kẻ bị tổn thương lại muốn đi làm tổn thương người khác!

Nhiếp Phong thở dài lên tiếng, phá vỡ khoảng im lặng đầy ân tình ấy. Tề Yến Thanh buông Lôi Triệt ra với nụ cười ngại ngần….lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên…

Hàng loạt tiếng đổ chuông náo động, Nhiếp Phong vội vàng mở máy điện thoại và hỏi Lôi Triệt.

_ Mã Tivi văn phòng cậu là gì, mình kết nối với màn hình.

Những đoạn CCTV cắt rơi rạc lần lượt được chiếu lên màn hình. Tề Yến Thanh đỡ Lôi Triệt ngồi dậy, và Nhiếp Phong ấn nút…

Những mảng hình nhập nhoàng chiếu lên ba gương mặt chăm chú căng thẳng. Họ không nói lời nào, chăm chú xem hết tất cả những đoạn CCTV mà Ngô Lỗi gửi tới….

Lôi Triệt cau chặt mày khi nhìn những tên diễn viên đóng thế làm náo loạn Trung tâm Thương mại, và Ngô Lỗi cũng tất cả vệ sĩ bị cuốn vào màn diễn của bọn chúng. Tề Yến Thanh bên cạnh nhỏ giọng lên tiếng…

_ Đừng trách cậu ấy! Ai vào hoàn cảnh đó cũng sẽ lựa chọn làm như cậu ấy! Giai Kỳ và Lyly ở trong WC, cậu ấy cứ nghĩ hai người họ không ra là an toàn, chỉ là không ngờ…!

Lôi Triệt không nói gì, đôi mắt sắc bén vẫn gắn chặt vào CCTV…và lúc này cả ba bàng hoàng nhận ra…

Trong khi sự hỗn loạn diễn ra, từ phía ngoài, mộ người công nhân vệ sinh đẩy theo một chiếc thùng to lớn từ trong WC nữ đi ra với dáng vẻ rất khả nghi…Nhiếp Phong không chờ ai lên tiếng, lập tức tua lại cảnh đó….Đúng là người công nhân vệ sinh đó đã vào WC ngay sau khi Giai Kỳ và Lyly bước vào, rồi sau đó trong lúc hỗn loạn thì đẩy thùng xanh cùng dụng cụ hòa vào đám đông cuồng loạn…Cảnh tiếp theo chính là khi Ngô Lỗi phát hiện ra Giai Kỳ mất tích…

Trong thùng phi xanh đó…chắc chắn là Giai Kỳ!

Nhiếp Phong vội vã rút điện thoại của mình gọi cho Ngô Lỗi, nhưng chưa kịp bấm số, giọng nói ngờ vực của Lôi Triệt đột nhiên vang lên.

_ Nhiếp Phong….vừa nãy có phải cậu nói….Giai nhi đi vào cùng Lyly. Sau đó có người ở trong WC đánh ngất Lyly rồi bắt cóc Giai nhi, đúng không?

_ Đúng vậy?

_ Lyly bị đánh vào đâu?

_ Cô ấy nói cô ấy bị một kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau lưng lúc đang rửa mặt…Sao?

Nhiếp Phong bối rối trả lời, lại thấy Tề Yến Thanh ngước mắc lên nhìn hắn…

_ Trên bồn rửa mặt có vết máu không?

_ Cảnh sát khám nghiệm hiện trường nói hiện trường rất sạch sẽ, hoàn toàn không có vết máu, chứng tỏ Giai Kỳ không bị thương!

Ánh mắt sâu thẳm của Tề Yến Thanh đột ngột sáng lên một tia kinh hoàng, hắn nhìn Lôi Triệt….và hắn biết rằng Lôi Triệt cũng cảm thấy như thế.

_ Sao vậy?

Nhiếp Phong hoảng sợ nhìn hai người họ, thanh âm có chút run rẩy vang lên…

Lôi Triệt nuốt khẽ trong cổ họng, thanh âm khàn đặc tràn đầy nghi vấn rờn rợn sống lưng…

_ Nếu như Lyly bị đánh từ phía sau, và hiện trường không có máu…Tại sao trán của cô ta…lại bị thương?

Nhiếp Phong lập tức quay đầu nhìn về màn hình rộng. Hắn ta thấy Lyly đang ôm trán mình dò dẫm từng bước ra khỏi WC….

Một nỗi kinh hoàng nghẹn lên trong cổ họng.

Ngón tay bấm số của hắn run bắn lên…và ngay khi đầu bên kia nhấc máy, hắn gần như hét lên vào điện thoại…

_ NGÔ LỖI! LYLY ĐÂU? LYLY ĐÂU???

****

Giai Kỳ giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong một nhà kho bụi bặm ngổn ngang tối không thể nhìn thấy gì, khủy tay và chân đều bị trói chặt, miệng bị bịt kín….Cô đang nằm trên sàn nhà lạnh toát và bẩn thỉu, sợ hãi và hoảng hốt…

Giai Kỳ cựa quậy, cố tìm đường thoát…Cô cố cảm nhận xem cơ thể của mình có bị đau đớn ở đâu không? Nhất là vùng bụng của mình…Cô sợ hãi không biết con của cô và Lôi Triệt có bị tổn thương gì không?

Cũng may là ngoài cơn váng vất vì thuốc mê gây ra, Giai Kỳ vẫn tạm thời an toàn. Cô cố gắng lê lết thân thể ngẩng cao đầu lên để nhìn không gian xung quanh….nhưng mọi thứ tối quá…không thể thấy gì cả!

CẠCH

Một tiếng động nhỏ vang lên, và đột nhiên cả không gian bừng sáng…

Ánh sáng gay gắt đột ngột sộc tới làm ánh mắt cô hoa cả lên…Giai Kỳ nhắm chặt mắt lại theo bản năng, cảm giác như mắt mình sắp bị thiêu đến cháy rồi…

_ Tỉnh rồi à?

Một thanh âm quen thuộc vang lên khiến Giai Kỳ giật mình, và cô cố gắng mở to đôi mắt của mình ra, giữa những quầng sáng chói mắt, hướng về phía có âm thanh…

Và ngay ở cạnh công tắc điện, chỗ cửa xếp đóng kín….Giai Kỳ bàng hoàng nhận ra người đang đứng ngay trước mắt đó….

Là...Lyly?

*

*

*


*****


Bất ngờ chưa....😱😱😱


Có ai đoán được ra kẻ phản bội lại là QUẢN LÝ THÂN THIẾT CỦA GIAI KỲ - LYLY không? 😎1


VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa ❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK