Mục lục
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ - Lôi Triệt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trịnh nhìn Lôi Triệt tĩnh lặng như một tảng đá, ánh mắt của hắn hướng xuống dưới lơ đãng như một dòng nước lẳng lặng chảy, trên bề mặt thì êm đềm tĩnh lặng, nhưng dưới lòng sâu thì cuồn cuộn nổi sóng.

Lão Trịnh thở dài, ông chầm chậm lật chăn ra bước xuống giường, bàn tay nhăn nheo vì năm tháng chạm khẽ lên bả vai Lôi Triệt, trầm thấp lên tiếng, trong giọng nói nặng trĩu tâm tư.

_ Triệt nhi, có những chuyện trên đời này, có lẽ đừng nên truy cứu đến tận cùng…vì cho dù có thế nào thì cũng đã không thay đổi được gì nữa!

Ông từ tốn thở ra, ánh mắt đã nhuốm màu thời gian nhìn Lôi Triệt, nhẹ giọng khuyên nhủ.

_ Ta sống đến từng này tuổi rồi, cũng biết có những chuyện nếu như để lộ ra, có thể giết chết cả một con người! Có những chuyện mà con người ta không thể tiếp nhận nổi đâu! Triệt nhi, ta nghĩ chuyện này con hãy cứ coi như hộp Pandora, nhất định không được mở ra!

Lôi Triệt chớp mắt, cho dù hắn vẫn thinh lặng lắng nghe, nhưng biểu cảm lạnh lùng chẳng có chút dao động nào của hắn, Lão Trịnh cũng biết mình không thể khuyên can được!

Tính cánh của Lôi Triệt…chính là như vậy!

Con người của Lôi Triệt…chính là như vậy!

Lão Trịnh lắc đầu, tiếng thở dài bất lực của ông vang lên kèm theo một tiếng cười trầm buồn. Ông ngồi xuống giường cạnh Lôi Triệt, hai người đàn ông, một già một trẻ, hai người đã sống qua hai thế hệ khác nhau, đã chứng kiến đầy đủ buồn đau mất mát, giờ mỗi người ôm một tâm trạng, mỗi người mang một suy nghĩ riêng….

_ Ta nói cho con nghe, Triệt nhi! Ta biết lời nói của ông già lẩm cẩm này con sẽ chỉ nghe rồi để đó, chứ nhất định không chịu làm theo. Trước là như vậy, bây giờ và sau này vẫn vậy!

_ Con không có ý đó mà!

Lôi Triệt nhẹ giọng nói, ánh mắt của hắn nhìn Lão Trịnh rất kính trọng. Lão Trịnh cười xòa, xua xua tay rồi thở dài…

_ Ta không trách con! Ngược lại….ta thấy tất cả những gì con quyết theo ý con đều rất chuẩn xác, nếu không thì ngày hôm nay ta và con đã không ngồi ở đây! …Thật là…số phận không quyết định chúng ta là ai, mà cách chúng ta lựa chọn mới nói lên chúng ta là ai…!

Khóe môi của Lôi Triệt nở ra nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt của hắn lại mang đầy vẻ trầm lặng.

Lão Trịnh vỗ vào vai Lôi Triệt, hít một hơi thật dài…

_ Già rồi, thường hay nhớ lại những chuyện ngày xưa. Con có nhớ ngày trước ta và con ở Nga, làm thuê trong một cảng cá, đêm hai chúng ta phải ngủ trong nhà kho đựng dụng cụ đầy mùi máu cá tanh đến lợm giọng không? Khi đó con cả ngày chẳng nói một câu nào, lúc nào cũng như một tảng đá lầm lì và cô độc. Ta không biết cách nào để giao tiếp với con, đêm nào cũng tự mình ta độc thoại kể chuyện cho con...Con thì lúc nào cũng nằm quay lưng vào ta, mặt hướng vào tường, chẳng biết con có nghe ta nói hay không? Hay ngủ mất từ khi nào...


_ Con có nghe!

Lôi Triệt nhẹ giọng trả lời, ánh mắt của hắn hướng về phía lão Trịnh mang theo sự dịu dàng, và rồi hắn nhoẻn miệng cười...

_ Tất cả những gì chú nói, con đều nghe hết....Những câu chuyện ngày xưa của cha con, của mẹ con, của chú, rồi cả những câu chuyện về binh pháp Tôn Tử mà con rất thích...Con đều nghe không sót một chữ nào!

Lão Trịnh sảng khoái cười ha ha, bàn tay ông vươn lên đập bộp bộp vào bả vai của Lôi Triệt...

_ Vậy mà những lúc đó con nằm im như tượng gỗ, so với mấy cái sọt đựng cá còn im lìm hơn....Thế mà làm ta tưởng con ngủ từ bao giờ, cứ một mình ta thao thao bất tuyệt....Thật ra lúc đó ta cũng buồn đến mức không thiết sống, nhưng ta sợ rằng bỏ con một mình trên đời...không có mặt mũi xuống gặp anh chị Lôi...

Lão Trịnh nhẹ giọng nói, lập tức im lặng khi thấy ánh mắt của Lôi Triệt sầm lại,như thể bóng ma quá khứ chưa từng bao giờ buông tha lần nữa chầm chậm tiến tới bủa vây lấy Lôi Triệt....Lão Trịnh không muốn thấy hắn vừa vui vẻ được một chút lại bị chuyện quá khứ dội cho một gáo nước lạnh, liền bẻ ngoặt câu chuyện sang hướng khác...

_ Mà Lôi Triệt, con có nhớ ngày xưa ta có nói cho con nghe về binh pháp Tôn Tử không? Phong – Hỏa – Lâ....

Thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt vang lên....

_ Nhanh như gió. Dữ dội như lửa. Tĩnh lặng như rừng cây. Vững vàng như núi. Vô hình như bóng tối. Chớp nhoáng như sấm sét. Phong – Hỏa – Lâm – Sơn – Âm – Lôi!

Khóe môi của Lôi Triệt hiện lên một nụ cười mơ hồ, hắn quay đầu nhìn Lão Trịnh, nhẹ giọng trả lời...

_ Con nhớ!

_ Tên của con cũng có chữ “Lôi” ở trong, những việc con làm, những điều con quyết định, đều dữ dội và chớp nhoáng như sấm sét, luôn khiến cho người khác phải kinh hãi giật mình...Triệt nhi...

Lão Trịnh nhẹ nhàng nắm lấy bải vai hắn, gần như dùng hết gan ruột ra để nói với hắn.

_ Giai Kỳ không phải là con, con bé chưa từng bị tôi luyện qua những chuyện như....như chúng ta đã trải qua...Con nên đứng ở vị trí của con bé để suy nghĩ kĩ, nên...hay không nên...!

Ánh mắt của Lôi Triệt giống như màn đêm ngoài kia, sâu thẳm và cô đơn...Trong giây phút ấy, tâm trí của hắn phiêu lãng trôi về phía căn phòng nơi mà Giai Kỳ đang cuộn tròn say ngủ...

Trong khoảng khắc, không gian xung quanh hắn chợt rơi vào trầm mặc...

Lần đầu tiên trong đời, Lôi Triệt cảm thấy đưa ra một quyết định...lại có thể trăn trở đến mức này!

****

Ba ngày sau!

Giai Kỳ tách những viên thuốc con nhộng ra, rót cho Lôi Triệt một ly nước ấm.

Lôi Triệt chìa tay ra và Giai Kỳ dốc mấy viên thuốc vào lòng bàn tay to lớn của hắn, Lôi Triệt đón ly nước từ tay Giai Kỳ và uống thuốc, trong khi Giai Kỳ giúp hắn dọn khay đồ ăn sáng sang một bên.

_ Khăn của anh này!

Giai Kỳ dịu dàng nói và lấy cốc nước từ tay hắn, Lôi Triệt lau miệng mình, nhìn cô thuần thục xếp gọn toàn bộ cốc tách vào một bên. Có ba ngày chăm sóc hắn thôi mà Giai Kỳ đã ra dáng một cô điều dưỡng chuyên nghiệp lắm rồi...

Quay người lại, Giai Kỳ mỉm cười đưa tay chạm lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, những ngón tay nhỏ bé ấm áp của cô chạm vào những sợi râu chưa cạo ram ráp của hắn...

Mấy ngày ở bệnh viện, râu của Lôi Triệt không được cạo bắt đầu đã lộ ra rõ rệt trên đường quai hàm cương nghị của hắn, gương mặt thoáng vẻ phong trần này của Lôi Triệt rất lạ lẫm, khiến cho Giai Kỳ không nhịn được bật cười...

_ Có chuyện gì vậy?

Lôi Triệt nhìn cô vừa vuốt ve gương mặt hắn vừa cười tươi rói, trong lòng có chút hồ nghi.

Ngón tay hắn đưa lên miệng lau lau, bối rối hỏi.

_ Mặt anh dính gì sao?

_ Không...

Giai Kỳ vừa cười vừa nói, ngón tay cô vuốt vuốt đường cằm ram ráp của hắn, thanh âm dịu dàng vang lên.

_ Râu mọc kín trên mặt anh rồi này....

_ Thế sao...?

Lôi Triệt nhẹ nhàng hỏi lại, những ngón tay của hắn lướt nhẹ lên đường cằm của mình, nhìn nét cười trong ánh mắt của Giai Kỳ vẫn chưa chịu biến mất, đường lông mày của hắn khẽ cau lại, giả như lo lắng.

_ Có còn đẹp trai không?

_ Còn...anh thế này....rất đẹp...

Giai Kỳ ôm lấy gương mặt hắn, đôi mắt phượng của cô ánh lên nét tinh nghịch...

_ Đẹp lão!

Tiếng cười khúc khích của cô trêu chọc hắn, Lôi Triệt cau mày lại, rồi nhanh như cắt, hắn ôm siết lấy eo lưng mềm mại của Giai Kỳ, trước ánh mắt có chút hoảng hốt của cô, Lôi Triệt gần như dữ dội vùi mặt vào sâu trong hõm cổ cô...

_ Nào...Triệt...!

Giai Kỳ hoảng hốt gọi hắn, bàn tay cô muốn đẩy bờ vai của hắn ra, nhưng sao cái tên vừa mới trúng độc này sức mạnh chẳng có gì suy suyển, dường như có phần còn khỏe hơn cả lúc trước, cảm giác như Giai Kỳ đang dồn sức đẩy một bức tường di chuyển vậy!

Còn cái người nào đó thì giống như ong thấy hoa hồng, sống mũi cao thẳng tắp cọ cọ vào hõm cổ cô, hương thơm ngây ngất mà hắn càng ngày càng lưu luyến, Lôi Triệt siết Giai Kỳ chặt lại, vòng ôm cắng rắn của hắn cho dù đã gắng sức dịu dàng những vẫn khiến Giai Kỳ có chút ẩn đau....

Con người này chẳng bao giờ biết tiết chế sức mạnh của bản thân!

_ Nào...Triệt!

Giai Kỳ cau mày mắng hắn, quay đầu né tránh đôi môi của hắn vờn lên muốn hôn cô.....vừa vặn khi Lôi Triệt sắp hôn được Giai Kỳ, thì tự nhiên tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Bàn tay cô vươn tới đậy lại đôi môi mỏng của hắn đang vờn lên, ánh mắt của cô nhẹ nhàng phát ra tia cảnh cáo hắn....Đôi tay cô lách vào túi áo rút ra chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, trước ánh mắt bất mãn cùng thanh âm ú ớ vì bị cô bịt miệng của hắn, Giai Kỳ bấm vội nút nghe rồi liến thoắng nói...

_ Em không đi được đâu, hay cứ làm vắng mặt em được khô…ÁI!!!

Giai Kỳ hoảng hốt la lên thất thanh khi đầu lưỡi ấm nóng của Lôi Triệt vươn ra liếm lên ngón tay cô.

_ Dạ…không….Em không sao….Thôi….em cúp máy đây!

Giai Kỳ bối rối tắt điện thoại và rụt vội tay về, nhìn tên tà mị phía trước liếm môi một cách đầy khiêu khích.

_ Em đang nói chuyện điện thoại mà…!

Giai Kỳ thở dài, phụng phịu nhìn Lôi Triệt, còn người kia thì trưng ra bộ mặt bất mãn, lừ mắt hỏi cô.

_ Ai gọi cho em thế?

_ Lyly…chị ấy là quản….

_ Rồi…quản lý của em…!

Lôi Triệt thở dài một cách bất mãn rồi đưa ngón tay lên vuốt mái tóc của mình. Hắn trưng ra bộ mặt bất mãn đưa mắt nhìn Giai Kỳ đang chăm chú gửi tin nhắn cho Lyly…

Đôi mắt sắc bén nheo lại, thanh âm trầm thấp vang lên, giọng nói rất nhẹ, dẫn dụ Giai Kỳ rơi vào bẫy…

_ Em nhắn tin cho cô quản lý đó hả?

_ Vâng!

_ Chuyện công việc à?

_ Vâng!

_ Họp báo ra mắt MV đúng không?

_ Vâng!

_ Đang viện cớ để ở lại với anh không chịu tới đúng không?

_ Vâng…ơ…?

Giai Kỳ ngây ngô rơi tõm vào cái bẫy giăng sẵn của Lôi Triệt, nhìn hắn cười toe toét trước mặt, Giai Kỳ cau mày cất điện thoại đi, xấu hổ chống chế.

_ Em chỉ sợ anh một mình trong bệnh viện không an tâm thôi….

_ Đi đi!

Thanh âm ấm áp của Lôi Triệt vang lên, dịu dàng tới mức khiến cho Giai Kỳ thoáng giật mình…

Bàn tay của hắn ấm áp vươn tới xoa xoa mặt cô, cùng với sự cưng chiều vô hạn trong mắt.

_ Buổi lễ ra mắt MV đó em là nhân vật chính, em mà không đến thì còn tổ chức làm gì? Hơn nữa Quách Vương đã tốn không biết bao nhiêu công sức vào buổi lễ hôm nay, em không nể mặt thì cũng phải nể thâm niên của bà ấy chứ?

Giai Kỳ mím môi…đương nhiên không phải là cô không muốn đi, nhưng mà giờ bỏ Lôi Triệt ở lại trong bệnh viện, cô thật không an tâm.

Giai Kỳ cảm thấy hắn vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh, cô lại bỏ đi làm sự kiện….cô cũng chẳng có lòng dạ, có tâm trạng nào mà đi…

Nhưng Giai Kỳ đâu biết Lôi Triệt giả chết bắt quạ, chứ hắn khỏe như trâu ấy, có làm sao đâu….

Bàn tay của Lôi Triệt dịu dàng vươn tới, đan lấy những ngón tay gầy gây nhỏ bé của cô, khẽ khàng siết lại….

_ Giai nhi…nghe anh! Em cứ đi đi! Đừng lo cho anh, anh nghỉ ngơi cũng sắp khỏe rồi, hết tuần này là được ra viện rồi mà…

_ Nhưng mà….

_ Không nhưng nhị gì cả!

Lôi Triệt lắc đầu, quả quyết ngắt lời cô….

_ Anh nói ĐI là ĐI!

Giai Kỳ cười gượng gập trước ánh mắt quả quyết của Lôi Triệt. Cô thở dài, cuối cùng đành phải đứng dậy….

Vòng tay cô vươn tới ôm lấy cổ của Lôi Triệt, thanh âm dịu dàng như dòng nước tuôn vào trong hắn….

_ Em đi một chút…rồi sẽ quay lại ngay!

Lôi Triệt gật gật đầu, ánh mắt yêu thương nhìn cô, rồi hắn nghiêng mặt để lộ ra đường gò má đẹp mắt của mình.

Giai Kỳ hiểu ý, lập tức chu môi hôn chút một cái lên má hắn, còn hào phóng hôn tiếp vào má bên kia…

_ Em đi đây!

Giai Kỳ vẫy vẫy tay với hắn, Lôi Triệt níu lấy bàn tay cô, những ngón tay của hắn vuốt nhẹ lên ngón tay cô và Giai Kỳ vẫy tay với hắn….rồi rời đi…

Đợi cho Giai Kỳ đi khuất, Lôi Triệt liền hất chăn rồi bước xuống giường…


Hắn nhấc chiếc điện thoại lên, bấm một hàng số…thanh âm cao ngạo lên tiếng…


_ Ngô Lỗi! Cậu mang lễ phục lên cho tôi đi!


*****


Follow tài khoản của Kỳ Kỳ chưa? Nếu chưa...thì Follow đi còn giề 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK