Mục lục
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ - Lôi Triệt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trụ sở chính của Tập đoàn Hà thị nằm trên một khu đất ngay chính giữa trung tâm Thành phố, chỉ cần nhìn vào vị thế địa linh đó cũng đủ biết tầm cỡ của Hà gia tại đây lớn đến thế nào. Tòa nhà cao chọc trời, toàn bộ được làm bằng kính chống đạn 3m nhập khẩu nguyên khối từ nước ngoài, trên sân thượng còn có chỗ đáp máy bay trực thăng, quán cà phê và khu giải trí để nhân viên trong tập đoàn nghỉ ngơi mỗi khi căng thẳng. Dưới sảnh chính là một đài phun nước rộng đến 10 m2, chính giữa đài phun nước là một bức tượng nữ thần chiến thắng Samothrace với đôi cánh được dát vàng 24k và thân tượng được làm bằng ngọc thạch trắng. Buổi tối đài phun nước được bật đèn mầu, bức tượng hiện lên lộng lẫy huyền diệu, đôi cánh của nữ thần chiến thắng lấp lánh trong ánh đèn neon, trong buổi đêm huyền hoặc tạo cảm giác chân thực như thể vừa hạ phạm xuống trần, trở thành một biểu tượng cho vị thế và quyền lực của Hà thị.

Chiếc taxi đỗ ở ngoài cổng, người bảo vệ bước tới bên cạnh cửa sổ để mở, cúi đầu xuống lạnh lùng hỏi.

_ Anh là ai? Có giấy hẹn trước không?

_ Chú Vĩ!Là cháu! Giai Kỳ đây ạ!

Giai Kỳ nhẹ giọng nói, người bảo vệ vừa nghe thấy tiếng nàng, nhìn thấy nàng ngồi ghế sau thì lập tức tươi cười, giọng nói dịu lại ngay lập tức.

_ Giai tiểu thư đó à? Hôm nay nàng lại đột nhiên tới thăm Giám đốc Hà sao?

_ Quân Tường vẫn ở trong công ty ạ? Anh ấy gọi cháu tới đây...có báo với chú chưa ạ?

Gia Kỳ nhoẻn miệng cười, điềm tĩnh nói dối. Vị bảo vệ kia làm sao dám tra hỏi công việc của Giám đốc, nên vừa nghe thấy Giai Kỳ nói vậy liền tay chân cuống quýt, bối rối xua vội tay.

_ Ấy chết! Công việc của Giám đốc làm sao lại đi nói với một nhân viên quèn như tôi được! Giai tiểu thư đừng nói như vậy.....Ôi! Làm mất thời gian của tiểu thư rồi, tôi lập tức mở công mời tiểu thư vào trong!

Người bảo vệ lập cập chạy vào trong bốt của mình và ấn nút mở cửa. Cánh cổng bằng đồng đặc nguyên khối nặng nề tự động mở ra, chiếc xe taxi của Giai Kỳ chầm chậm lăn bánh trên lối dẫn vào đại sảnh của Hà thị.

Giai Kỳ nhìn vào bức tượng nữ thần Samothrace sừng sững kiêu ngạo giữa sảnh chính, gương mặt nghiêm nghị được tạo hình hoàn mĩ đến chân thực với đôi mắt tự tin người sáng, tỏa ra khí chất mạnh mẽ. Giai Kỳ đột nhiên trầm mặc, nén tiếng thở dài.

Giá như cố có được một phần mười sự tự tin đó thì tốt biết bao?

_ Chú đợi tôi một lát! Cứ tính tiền đợi xe ạ!

_ Tôi biết rồi ạ! Tiểu thư cứ yên tâm!


Người lái taxi lịch sự nói với Giai Kỳ. Nàng mỉm cười cám ơn và nhanh chóng chạy lên bậc cầu thang dẫn vào trong công ty.

Tiến đến cột quét vẫn tay ngoài cổng, Giai Kỳ áp ngón tay của mình lên máy quét màu xanh. Màn hình điện tử kêu bíp và chuyển đèn xanh, hình ảnh và tên của nàng hiện ra trên màn hình, đồng thời cánh cửa kính cũng được tự động mở chốt.

Giai Kỳ bước vào bên trong, giờ đã là đêm muộn, trong trụ sở Hà thị không còn vẻ tấp nập ồn ã như thường ngày trong giờ làm việc. Ánh đèn cũng được hạ bớt, tạo ra một không gian mờ ảo huyền diệu.

Sảnh trước của Hà thị là một trong những nơi được thiết kế đẹp nhất cả nước. Toàn bộ bên trong được lát đá hoa cương màu trắng vân đen sang trọng, một bức tường nước sừng sững sau quầy lễ tân, họa hình một vách núi sừng sững, những dải dây leo, cây xanh được trồng xen kẽ tuyệt đẹp trên đó, gây ấn tượng như một vách núi sừng sững và hùng vĩ, nước chảy róc rách từ trên đỉnh xuống, phía dưới là bể cá sinh động. Có đến bốn khu phòng chờ được bố trí bên trong, cùng một quầy bar lớn có đủ loại trà, nước hoa quả, và cả rượu vang để khách tự phục vụ. Hà thị không sử dụng thang máy dẫn lên tầng 1, mà dùng cầu thang bộ rộng đến hơn 4m, soải dài hai bên tạo thành hình cánh cung dẫn lên phía trên, làm toàn bộ bằng gỗ đặc, trải thảm đỏ ra tận bên ngoài....

Nhìn thấy Giai Kỳ, hai nữ tiếp tân làm việc muộn vội vàng đứng dậy, chuyên nghiệp cúi chào nàng:

_ Kính chào Giai tiểu thư!

_ Tôi có hẹn với Quân Tường, anh ấy ở trên văn phòng chứ?

Hai người lễ tân nhìn nhau, đương nhiên là chưa được Quân Tường thông báo về việc nàng đến. Nhưng vì Giai Kỳ là bạn gái của Quân Tường thì tất cả mọi người đều biết, hơn nữa quan hệ vô cùng bền chặt. Hai người khó xử nhìn nhau, lập tức Giai Kỳ biết ý, nhanh chóng lên tiếng.

_ Anh ấy vừa mới gọi cho tôi cách đây 10 phút thôi, chắc chưa kịp thông báo với các nàng!

Sở dĩ Giai Kỳ phải nói dối, vì nếu như nàng tới mà không có hẹn trước, lễ tân sẽ gọi điện thông báo cho Quân Tường, mà nếu như thế thì anh chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy xuống đón nàng, rồi lại bắt đầu chống chế giấu nàng mọi chuyện, sợ rằng nàng sẽ lo lắng, vì thế lần này nàng muốn tơi văn phòng của anh....Lần đầu tiên, nàng muốn hỏi về công việc của anh!

Lời đe dọa của Lôi Triệt thật sự đã tác động tới nàng, làm cho Giai Kỳ cứ quẩn quanh suy nghĩ mãi về câu nói của hắn...

Anh không còn nhiều thời gian....là sao?

Hai người lễ tân khi nghe nàng nói thế cũng không dám trù trừ, liền nhấc máy định gọi cho Quân Tường thông báo, liền bị Giai Kỳ ngăn lại.

_ Đừng! Tôi muốn cho anh ấy chút bất ngờ!

Một lời nói quá hợp lý của những cặp đôi đang yêu nhau. Hai người lễ tân cũng không còn gì để nói, chỉ có thể mỉm cười mà mời nàng lên trên.

Phòng làm việc của Quân Tường nằm ở tầng 10. Giai Kỳ đi hết cầu than bộ, lên tầng 1 là khu trưng bày sa bàn những dự án lớn mà Hà thị đã xây dựng được, từ đây sẽ có thang máy dẫn lên trên.

Giai Kỳ dùng thang máy dành cho nhân viên, vì thang máy cho cấp từ Phó giám đốc trở lên sẽ phải có thẻ chip để mở. Tiếng cửa thang máy đóng lại, Giai Kỳ thở dài thượt, mệt mỏi tựa lưng vào thành vịn.

Nàng nâng cổ tay của mình lên, cổ tay mảnh khảnh của nàng đã xuất hiện một vết bầm, cũng đủ để hiểu vừa nãy Lôi Triệt đã tóm tay nàng mạnh đến mức nào. Ánh mắt trong vắt hiện lên chút buồn bã, Giai Kỳ chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, lợi dụng chút khoảng không trầm mặc ít ỏi này để làm giãn đầu óc đang rối như tơ vò của mình.

Tiếng cửa thang máy mở ra, Giai Kỳ thở dài nhanh chóng bước ra. Tầng 10 là tầng riêng của Quân Tường, ngoài phòng Giám đốc của anh thì bên trong còn thiết kế một phòng chơi billiards, một phòng giải lao như một quầy bar thu nhỏ. Ánh điện màu vàng nhạt ánh trên màu gỗ đỏ nâu ấm áp, Giai Kỳ hướng đến phía có ánh điện sáng bừng hắt ra hành lang. Cửa kính phản chiếu cảnh đêm thành phố huyền ảo đẹp đến mê hoặc, thật là một góc nhìn đáng giá bạc triệu.

Giai Kỳ đang suy nghĩ không biết sẽ hỏi anh thế nào, sẽ hỏi thẳng anh hay là để anh tự kể cho nàng bằng cách bóng gió xa xôi, thì tiếng ồn ào trong căn phòng vọng ra đã khiến nàng khựng lại.

Tò mò, Giai Kỳ nhẹ bước tiến tới. Cánh cửa gỗ phòng làm việc của Quân Tường không khóa, từ đây ánh sáng hắt ra, còn có cả tiếng nói chuyện gay gắt rõ mồn một.

_ Ba! Mẹ! Hai người trả lời cho con biết đi! Rút cuộc Lôi Triệt tại sao lại thù oán với chúng ta đến như vậy? Nếu như anh ta thật sự là anh họ con, gọi ba mẹ hai tiếng dì dượng, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?

Giai Kỳ nấp ở bên ngoài cửa, lén lút không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm kinh động đến những người trong phòng. Nàng im lặng, nghe tiếng thở dài rõ rệt vang lên, sau đó là giọng của Hà lão gia buồn bã trả lời.

_ Lôi Triệt…thằng bé đó, vẫn luôn canh cánh trong lòng một mối hận với Hà gia chúng ta! Cho đến tận bây giờ, thằng bé vẫn nghĩ rằng cái chết năm đó của cha mẹ mình là do Hà gia chúng ta gây ra!

_ NHẢM NHÍ!

Tiếng quát thất thanh của Quân Tường vang lên, khiến cho Giai Kỳ hoảng hốt giật bắn mình. Quân Tường thường ngày vẫn luôn nho nhã điềm đạo, tính tình ôn hòa của nàng lại có thể tức giận đến mức này sao?

_ Vụ án năm đó là do một tay Độc nhãn làm! Chính những công thần còn sống trong Lôi thị cũng biết điều đó! Chẳng phải sau đó chúng ta đã hợp tác cùng cảnh sát truy quét bằng được bọn tay chân của Độc nhãn đó, đến giờ lão ta vẫn còn phải trốn chạy, không biết đã mất xác ở đâu rồi? Tại sao chúng ta từ người tốt lại trở thành kẻ xấu chứ? Tại sao ba mẹ không tìm Lôi Triệt để giải thích?

_ Tường nhi! Con phải biết một điều, thương trường như chiến trường, chuyện nợ máu phải trả bằng máu không phải một sớm một chiều có thể nói hết được! Năm đó Hà gia chúng ta chưa có danh phận như bây giờ, chúng ta là người làm thuê cho Lôi thị, cho bố mẹ của Lôi Triệt. Rồi sau đó ba con quyết định muốn tách khỏi Lôi thị, thật ra cha mẹ của Lôi Triệt cũng không khắt khe gì, rất dễ dàng đồng ý. Nhưng nào ngờ có kẻ tung tin đồn ly gián, vu cáo cho chúng ta cấu kết với Độc nhãn, sau đó lại xảy ra sự việc đau lòng đó. Nói về lý nếu như anh chị Lôi không còn, Lôi Triệt mất tích, gia sản của Lôi thị sẽ do chúng ta tạm thời tiếp quản, chắc chắn đó sẽ là động cơ cho tất cả mọi người nghi ngờ chúng ta, không phải có mỗi Lôi Triệt!

Giọng của Hà phu nhân buồn bã vang lên, trong thanh âm biểu lộ rõ sự uất ức mà bất lực. Giai Kỳ cắn chặt môi, hóa ra tất cả những nghi ngờ trong lòng nàng từ trước đến nay đều gần như chuẩn xác. Vụ án năm đó của Lôi thị, đúng là có dây dưa đến Hà thị.

_ Nhưng chúng ta hoàn toàn không làm điều đó! Nếu như lúc đó không có ba mẹ đứng ra tiếp quản, cơ ngơi của Lôi thị có tránh khỏi bị người ngoài nhảy vào thâu tóm hay không? Liệu có còn đến giờ để chờ anh ta quay trở lại hay không? Hơn nữa ba cũng vì anh ta mất tích mà ròng rã tìm kiếm suốt 10 năm trời! Đến khi chấp nhận buông xuôi, không phải suốt hơn một năm trời ba mất ăn mất ngủ, già sọm đi, mắc bệnh vào người, lao tâm khổ tướng vì anh ta! Giờ anh ta quay trở lại còn giở trò làm ơn mắc oán, có mắt mà như mù!

Quân Tường giận dữ gần như hét lên, khiến cho Giai Kỳ nấp ngoài cửa cũng sợ đến mím chặt môi lại, thở cũng không dám thở mạnh.

Giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa nghiêm khắc của Hà phu nhân vang lên, một mực bênh vực Lôi Triệt.

_ Quân Tường! Đừng nói về anh họ con như vậy! Gia đình không bỏ được nhau! Lôi Triệt, thằng bé đó chẳng qua đang hiểu lầm, chúng ta cũng đâu biết suốt hơn 20 năm qua Lôi Triệt đã phải trải qua những gì, từ một đứa trẻ hạnh phúc nhất sau một đêm mất trắng tất cả, lang bạt kì hồ. Thằng bé nhất thời không chấp nhận sự thật cũng dễ hiểu!

_ Dễ hiểu! Dễ hiểu? Mẹ! Anh ta là kẻ lòng lang dạ sói! Là kẻ sống không có đạo lý, là một tên điên!

_ Tường nhi! Không được nói nữa!

Giọng nói nghiêm khắc và dứt khoát của Hà lão gia vang lên, khiến cho cơn tức giận như đang sục sôi của Quân Tường và ép lại. Không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên im lặng, khiến cho hô hấp của Giai Kỳ cũng như đông cứng.

_ Người dẫn Lôi Triệt đi năm đó, trớ trêu lại là lão Trịnh! Năm đó Lão Trịnh và ta vốn là hai đối trọng không thể dung hòa trong nội bộ Lôi Triệt, vì lý do rằng ta phát hiện ra bằng chứng lão ta có quan hệ với Độc nhãn, nhưng chưa kịp đưa cho anh chị Lôi thì kẻ giữ chứng cứ đã bị thủ tiêu trên đường, chứng cứ cũng bị hủy! Ta nói không có sách, mách không có chứng, đương nhiên không ai tin, còn bị gán cho tội ngậm máu phun người, trở thành cái gai trong mắt lão ta và thân tín….Những năm đó, chắc lão ta đã tiêm nhiễm vào đầu Lôi Triệt quá nhiều điều xấu xa về ta và mẹ con! Không thể trách Triệt nhi được!

Tiếng thở dài buồn bã của Hà lão gia vang lên, khiến cho không khí thêm phần buồn bã. Giai Kỳ không biết ngày hôm nay Hà lão gia và Hà phu nhân lại tới nơi làm việc cùng Quân Tường. Lãnh đạo cấp cao của Hà thị có lối đi riêng, nên chắc lễ tân cũng không được biết….Vậy là vô tình lại nghe được những chuyện cơ mật này!

_ Ba! Mẹ! Có khi nào Lão Trịnh chính là kẻ đã gây ra vụ thảm án cho hai vị bá bá không?

_ Không được nói linh tinh! Tường nhi! Vụ án năm đó cảnh sát đã điều tra rõ chỉ có một mình băng nhóm của Độc nhãn nhúng tay vào! Quy kết người không có bằng cớ là mang tội lớn!

Hà phu nhân nghiêm giọng mắng Quân Tường, lại bị giọng nói ấm ức của anh phản bác.

_ Vậy Lôi Triệt quy kết chúng ta liên quan đến cái chết của cha mẹ anh ấy mà không có bằng chứng thì sao?

Bầu không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng, khiến cho Giai Kỳ đứng ngoài cửa cũng như đông cứng….

Tiếng thở dài buồn thảm của Hà lão gia vang lên, giống như là bất lực.

_ Ngày Lôi Triệt cử Nhiếp Phong tới làm thủ tục pháp lý, ta đã ngỏ ý muốn nhường lại số tài sản thuộc về Lôi Triệt trong khối tài sản của Hà thị, vì dù sao Hà thị có được ngày hôm nay cũng từ nền móng ban đầu của anh chị Lôi. Nhưng Lôi Triệt nhất quyết từ chối, chỉ lấy lại căn nhà của gia đình mình! Lúc đó ta hiểu, oán hận trong lòng thằng bé lớn đến mức muốn sống trong căn nhà xảy ra vụ án đó, nung nấu ý định trả thù! Dự án đầu tư của con chỉ là bước đầu thôi! Ta vừa nhận được tin tức, toàn bộ dự án chúng ta đã trúng thầu trước kia đang bị chính phủ rà soát để điều tra sai phạm, sắp tới….sẽ rất gian nan!

_ Ba! Chúng ta làm ăn chân chính, cây ngay không sợ chết đứng! Ba hà cớ già phải lo lắng?

Quân Tường lớn tiếng nói, thanh âm bực tức chắc như đinh đóng cột, nào ngờ Hà phu nhân lo lắng trả lời, khiến cho Giai Kỳ đứng ngoài cửa cũng sợ đến run tay.

_ Tường nhi, con không biết rồi! Kiểm tra sai phạm chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là toàn bộ những dự án chúng ta đang làm cũng phải dừng lại, không được phép tiếp tục thi công! Tiến độ kéo dài ra, chi phí tăng lên từng ngày, e rằng….

Lời bỏ ngỏ của Hà phu nhân khiến cho Giai Kỳ toát mồ hôi lạnh. Đầu óc Nàng ong ong nhớ lại câu nói của Lôi Triệt….

“Hắn ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!”

Hóa ra….chính là ý này!

_ Quân Tường…còn chuyện này ta muốn hỏi con, Lôi Triệt trước đó có đến tìm con, ngày hôm có có hẹn với Giai Kỳ…Hôm đó con ra ngoài sớm, sau đó đột nhiên lại trở về nhà, còn nói Trần quản gia nếu Giai Kỳ gọi điện tới thì nói dối là con đã ra ngoài….Quân Tường từ trước đến giờ con chưa từng nói dối con bé, rút cuộc là có chuyện gì?

Thanh âm của Hà lão gia vang lên, khiến cho Giai Kỳ lạnh toát sống lưng. Trống ngực nàng đập mạnh đến cực hạn khi thấy Quân Tường im lặng không nói.

_ Tường nhi….Hôm đó con về, ba mẹ hỏi thế nào con cũng không trả lời. Bây giờ chuyện tới nước này, hôm đó rút cuộc Lôi Triệt đã nói gì với con? Hay con đắc tội gì với thằng bé?

_ Hắn ta là một kẻ khốn khiếp điên loạn!

Quân Tường tức giận gầm lên, và sau đó Giai Kỳ nghe thấy tiếng vỡ của đồ đạc.

Trái tim của nàng sợ đến mức nhẩy thót lên trong lồng ngực, trong phòng lập tức truyền ra tiếng hốt hoảng của Hà phu nhân và tiếng quát của Hà lão gia.

_ Con cứ nghĩ rằng con sẽ lo được…Con cứ nghĩ rằng con sẽ lo được…..Con không thể để hắn làm vậy! Nhưng con quá bất tài!

_ Tường nhi….rút cuộc có chuyện gì?

Thanh âm gần như sắp khóc của Hà phu nhân vang lên. Giai Kỳ cảm thấy khóe mắt mình đỏ gắt nóng hổi, nàng chưa bao giờ chứng kiến Quân Tường tức giận và suy sụp đến thế. Nhìn anh thế này, lòng nàng đau như cắt từng nhát dao.

Trong phòng vẫn là tiếng nín lặng đứt quãng của Quân Tường, Giai Kỳ nghĩ rằng nàng đã nghe thấy anh khóc…!

_ Nào…Tường nhi, nói cho ba nghe, rút cuộc đã có chuyện gì?

Thanh âm trầm thấp của Hà lão gia vang lên, dỗ dành ấm áp. Giai Kỳ cố gắng giữ cho tiếng nấc của nàng không bật ra….

Rồi thanh âm uất nghẹn bất lực của Quân Tường vang lên, gần như xé toạc không gian câm lặng, xé toạc nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

_ Hắn nói….nếu như con tình nguyện dâng Giai Kỳ cho hắn, hắn sẽ lùi một bước, tha cho Hà gia một con đường sống!

Không khí lập tức đặc quánh lại!

Nỗi kinh hoàng như một cơn báo ào ào lướt tới, trong hình hài của im lặng thất thần. Sau khi nghe Quân Tường nói ra, Hà lão gia, Hà phu nhân đều thất kinh chết lặng.

Mà Giai Kỳ đứng ngoài cửa cũng đưa tay lên bịt chặt môi mình, ngăn tiếng nấc thốt ra….

Dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống, thấm qua kẽ tay nàng, thấm vào đôi môi đang há hốc kinh hãi của nàng.

Giai Kỳ đứng chết lặng ngoài cửa, khóc trong sự đè nén kinh hãi….Mà trong phòng kia, Quân Tường cũng nghiến chặt răng, bất lực để nước mắt chảy xuống trong sự giận dữ uất nghẹn.

Phải hơn một phút sau….thanh âm khàn đặc của Hà lão gia mới vang lên, run rẩy nhưng cương quyết.

_ Chuyện này tuyệt đối không được nói cho con bé biết! Ta sẽ nghĩ cách, dùng mối quan hệ để giải quyết việc này! Còn nước….còn tát! Quân Tường, cả em nữa….hai mẹ con phải nhớ rõ, tuyệt đối không được nói cho Giai Kỳ biết!

_ Em biết…nhưng anh phải nhanh lên! Em sợ rằng nếu như Lôi Triệt đã có ý định như vậy, con bé sẽ gặp nguy hiểm! Bây giờ nói còn đang sở hữu công ty của con bé….Hay là…Anh! Hay là chúng ta nói khéo với con bé tạm thời nghỉ diễn đi, rồi đưa con bé sang nước ngoài một thời gian, em có vài người bạn….

_ Không!

Hà lão gia ngăn giọng nói gấp gáp của Hà phu nhân, giọng nói của ông trầm thấp đầy sự lo lắng.

_ Giai Kỳ rất nhạy cảm, nếu như em làm vậy con bé chắc chắn sẽ đoán ra ngay! Bây giờ chúng ta phải bình tĩnh! Anh sẽ không để cho con bé phải chịu tổn thất gì đâu! Con bé đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, anh sẽ không để nó chịu tổn hại thêm bất cứ lần nào nữa! Nếu cần…anh sẽ gặp trực tiếp Lôi Triệt và Lão Trịnh! Anh sẽ giải thích!1

_ Vâng….!

Giọng của Hà phu nhân vang lên, tràn đầy đau thương lo lắng, mà Giai Kỳ đứng ngoài cửa lại nghe không rõ một chữ nào, từng chữ, từng chữ như những mũi dao đâm vào trái tim cô đau đến quặn thắt.

Có những chuyện càng biết rõ bao nhiêu....càng đau lòng bây nhiêu...!


Quân Tường đột ngột nghe thấy tiếng động. Anh hoảng hốt vùng dậy lao thẳng ra cửa, hét lên.


_ AI???


Nhưng hành lang hoàn toàn trống trải, im lìm, lặng phắc, cô tịch….không một bóng người!


*****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK