Tướng quân tinh tinh đần thối mặt.
- Tính cách được lắm, thú cưng có tính tình càng hung dữ thì quá trình thuần dưỡng lại càng thú vị.
Bạch Tôn Giả cười ha hả rồi nói.
- Ngươi không phải là Bạch Tôn Giả kia!
Nhìn trường đao Cổ Kính gãy vụn trong tay mình, tướng quân tinh tinh đột nhiên ngộ đạo… Có câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, cho nên trước khi hành động, bọn hắn đã mất rất nhiều công sức để thu thập thông tin về Bạch Tôn Giả. Trong tin tức bọn hắn thu được, khi Bạch Tôn Giả bế quan lần trước còn là chân quân, xuất quan ra ngoài mới lên đến cảnh giới tôn giả. Làm sao một vị tôn giả vừa mới thăng cấp lại có thực lực mạnh mẽ nhường này chứ?
Cho nên, chân tướng chỉ có một! Người trước mặt chúng đây không phải là Bạch Tôn Giả!
- Ha ha.
Bạch Tôn Giả cười vang:
- Ta chưa từng thừa nhận ta là Bạch Tôn Giả nhé.
Tướng quân tinh tinh thầm nói trong lòng, đậu xanh rau má!
- Nếu tiền bối không phải là Bạch Tôn Giả thì chuyện giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Chúng ta bắt tay giảng hòa với nhau có được không?
Tướng quân tinh tinh nói.
Vừa nói chuyện, hắn vừa chuẩn bị chạy trốn. Hắn có bí pháp hư không áo nghĩa, dù đối mặt với kiếp tiên cửu phẩm thì vẫn có cơ hội trốn thoát.
Tuy chỉ có một tia cơ hội mong manh nhưng hắn sẽ không từ bỏ đâu.
- Được, không thành vấn đề.
Bạch Tôn Giả cười nói:
- Ta tin là trong tương lai chúng ta sẽ ở chung rất hòa bình.
Nghe đến đó, tướng quân tinh tinh quyết đoán dùng áo nghĩa trốn vào một tầng hư không khác. Vị Bạch Tôn Giả giả mạo này căn bản không từ bỏ ý định bắt hắn về nuôi làm thú cưng. Cho nên bây giờ mà còn không trốn thì đợi đến lúc nào?
Vèo
~Tướng quân tinh tinh trốn vào hư không, Bạch tiền bối không có ý định ngăn cản hắn.
Tướng quân tinh tinh hơi nghi hoặc nhưng vẫn chui tọt vào hư không.
Ngay sau đó, tầm mắt hắn tối sầm.
Không phải vì bị đánh hôn mê mà là hắn đã rơi vào một thế giới tối om như hũ nút.
Đây là một thế giới lạ hoắc, tối tăm và lạnh lẽo.
Tướng quân tinh tinh cảnh giác đánh giá bốn phía.
Và rồi hắn phát hiện ra ở phía trước cách mình không xa có một cái kén khổng lồ.
Cái kén tỏa sáng lập lòe, như thể nó là nguồn sáng duy nhất của thế giới ấy.
Khi nhìn thấy cái kén này tướng quân tinh tinh mềm nhũn đầu gối rồi quỳ mọp xuống.
Hắn đang đối mặt với chúa tể của một thế giới. tướng quân tinh tinh bị ý chí của cả thế giới đè nặng trên lưng, quỳ xuống trông cực kì ngầu.
…
Sau khi ném tướng quân tinh tinh vào thế giới tà liên, Bạch tiền bối vỗ tay tỏ vẻ hài lòng:
- Xong xuôi, lần này bắt được một con thú cưng như ý, đúng là đáng giá.
Dứt lời, Bạch tiền bối lại nhìn hư ảnh thánh viên viễn cổ trên đầu mình. Hư ảnh thánh viên xếp hàng ngay ngắn không khác gì một đội quân.
Sau khi tống ra 143 hư ảnh thánh viên thì Bạch tiền bối cảm thấy quân đoàn hư ảnh này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Con số 587 ngu si quá.
Thế nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt của Bạch tiền bối cứng đờ ra.
Hắn phát hiện ra số lượng của đám hư ảnh thánh viên trên đầu mình không ổn cho lắm. Nhìn ngang nhìn dọc đều ra 444 con.
Không sai, là 444 con.
Bạch tiền bối ORZ.
Con số này xui quá.
Sao tự nhiên lại thành 444 khéo thế nhỉ?
Quả nhiên, hôm nay mình không được may mắn rồi.
…
Bạch tiền bối bị số lượng 444 con thánh viên viễn cổ đả kích cho suy sụp một hồi lâu mới quay đầu đi tìm Tống Thư Hàng.
Sau khi Tống Thư Hàng nhân cơ hội trốn vào thế giới hạch tâm để tăng cấp, Bạch tiền bối lặng lẽ đi theo tu sĩ áo tím kia vào trong cấm địa, để xem tên đạo nhân này muốn giở trò gì.
..
Lúc này, trên Linh Điệp đảo.
Vũ Nhu Tử ôm đầu gối ngồi ở bờ biển, ngắm nhìn thủy triều lên xuống đằng xa.
Giữa những con sóng cuộn trào ngoài khơi có thể nhìn thấy thân ảnh Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối lờ mờ trôi nổi… Nghe nói Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối đang đóng phim, bộ phim có tên là “Cuộc đời phóng đãng bất kham của ta”.
Vũ Nhu Tử xem kịch bản của nó xong thì nghĩ có khi đổi tên phim thành “Tam Lãng mạo hiểm kí” có vẻ đúng hơn, bởi vì trong bộ phim này Tam Lãng tiền bối bị ném vào đủ các loại hoàn cảnh nguy hiểm, quay cuồng và kích thích.
Hình như Tam Lãng tiền bối đang kêu gào rất vui thì phải.
Vũ Nhu Tử nhìn Tam Lãng tiền bối mà suy nghĩ mông lung.
Nghe nói trong diễn biến tiếp theo, cha muốn hạ năm thủ pháp giam cầm vào người Tam Lãng tiền bối, sau đó mang hắn lên cao hai vạn mét rồi đẩy từ đó xuống. Tam Lãng tiền bối phải giải được năm thủ pháp giam cầm trước khi rơi xuống đất thì mới chạy trốn được, nếu không sẽ ngã dập mặt khi rơi từ trên trời xuống.
Ghi chú: Cách chơi của đoạn này do Bạch Tôn Giả cung cấp.
Hơn nữa theo những gì Linh Điệp Tôn Giả tiết lộ thì trò này chủ yếu dùng để thử nghiệm trên người Cuồng Đao Tam Lãng, xem hiệu quả như thế nào, có đủ độ kích thích hay không.
Nếu độ kích thích đạt chuẩn, thì Bạch tiền bối và các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ tổ chức một cuộc thi “Chạy trốn giữa thiên không” sau khi cuộc đua máy kéo có tay cầm kết thúc tốt đẹp.
Độ khó của cuộc thi này chia làm các cấp độ: 5 pháp thuật giam cầm trong hai vạn mét – 10 pháp thuật giam cầm trong ba vạn mét – 20 pháp thuật giam cầm trong năm vạn mét….
Nghe nói, cách đây không lâu, Bạch tiền bối xem TV thấy người ta tuyên truyền cho Olympic 2020. Sau đó Bạch tiền bối cảm thấy các hạng mục vận động trong giới tu sĩ quá đơn điệu. Người bình thường người ta tổ chức Olympic có tận 28 loại hạng mục lớn kia kìa.
Thế là Bạch tiền bối suy tư.
Ngài muốn tổ chức một kì thế vận hội hoành tráng cho giới tu sĩ, kì thế vận hội ấy phải vừa kích thích, vừa có tính khiêu chiến, vừa phải nhiều trò!
Sau đó Bạch tiền bối thương lượng với các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 và được không ít người hưởng ứng.
Trừ cuộc đua phi kiếm, thi đánh lôi đài, thi đạo pháp và thi luyện đan ra, có thể tổ chức thêm cuộc đua máy kéo có tay cầm và thi chạy trốn giữa thiên không, thú vị hơn, kích thích hơn, tốt hơn biết bao nhiêu.
Hơn nữa còn có thể đặt ra phần thưởng kếch sù như đạo thuật kiểu mới, linh thạch số lượng lớn và đan dược quý giá… Thế mới khiến cho giới tu sĩ náo nhiệt sôi nổi hơn và giúp các tu sĩ thiên phú cao có nhiều tài nguyên tu luyện hơn chứ.
Thế nhưng thế vận hội này còn đang trong giai đoạn trù tính, không biết lúc nào thì Olympic dành cho tu sĩ mới được tổ chức đây.
Quay lại việc chính.
Vũ Nhu Tử chỉ nghĩ thôi đã thấy trò “Chạy trốn giữa thiên không” rất kích thích rồi.
Thân thể bị pháp thuật giam cầm trói buộc rồi bị đẩy xuống từ không trung. Nếu không thể cởi bỏ pháp thuật giam cầm đúng lúc thì sẽ phải chịu thương tổn vì rơi xuống từ độ cao vạn mét… Nếu kì Olympic đầu tiên của tu sĩ được tổ chức thì nhất định cô sẽ tham gia hạng mục này.
Mặt khác, cô muốn thử một cách chơi khác. Không cần pháp thuật giam cầm, chỉ cần ném cô xuống từ độ cao mấy vạn mét là được. Trong kích thích sinh tử ấy, nhất định cô có thể nắm giữ được kĩ thuật ngự kiếm phi hành tốt hơn.
Lúc trước, nhờ có Thất Sát Ca của Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối giúp đỡ mà cô đã học được cách ngự kiếm bay lên không trung trong thời gian rất ngắn. Thế nhưng cô mới chỉ ngự kiếm lơ lửng trên không mà thôi, muốn ngự kiếm phi hành được thì còn cần tập luyện thêm nhiều lắm.
Nếu ném cô xuống từ độ cao mấy vạn mét, thì dưới kích thích ấy, nói không chừng cô lại ngự kiếm phi hành ngay được ấy chứ.
Vũ Nhu Tử bắt đầu nóng lòng muốn thử.
- Vũ Nhu Tử, đang nghĩ gì đấy?
Lúc này, Linh Điệp Tôn Giả xuất hiện sau lưng con gái rồi hỏi.
- Cha à, không có gì đâu ạ, con đang suy nghĩ linh tinh thôi.
Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp.
Linh Điệp Tôn Giả nói:
- Đúng rồi, cha báo cho con một tin tốt đây, bên phía Sở gia, nhờ có Thư Hàng tiểu hữu và Bạch đạo hữu ra tay mà nguy cơ đã được giải trừ rồi. Sở Xuân Huỳnh tiểu hữu cũng bình an vô sự.
- Bạch tiền bối ra tay? Nhanh vậy sao?
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
- Lúc con gọi điện thì Tống tiền bối vẫn còn đang ở địa khu Giang Nam mà.
- Bình thường thôi, vì Bạch đạo hữu nắm giữ pháp thuật không gian, đối với hắn mà nói, khoảng cách chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ cần một ý niệm là hắn có thể đưa Tống Thư Hàng đến Sở gia rồi. Những kẻ tập kích Sở gia cũng không mạnh, một mình Bạch đạo hữu ra tay là đủ giải quyết xong xuôi.
Linh Điệp Tôn Giả nói.
Đôi khi thiên phú chính là thứ ngang ngược và không có đạo lý như vậy đó. Hắn nghiên cứu áo nghĩa không gian biết bao nhiêu năm, mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra trận pháp truyền tống ảnh hưởng đến không gian một chút. Ấy thế mà Bạch đạo hữu lại thức tỉnh ngay thiên phú về truyền tống không gian, làm cho Linh Điệp Tôn Giả hắn hâm mộ cả nửa tháng trời.
Vũ Nhu Tử gật đầu, Sở gia không sao, Sở Xuân Huỳnh cũng bình an vô sự là cô an tâm rồi.
- Đúng rồi cha ơi, sao lại quẳng Tam Lãng tiền bối vào sóng lớn thế kia? Trông Tam Lãng tiền bối thê thảm quá.
Vũ Nhu Tử hiếu kì hỏi. Chẳng lẽ Tam Lãng tiền bối lại đắc tội với cha cô rồi à?
Linh Điệp Tôn Giả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi trầm giọng mà nói:
- Thực ra ta vốn đã định tha cho Tam Lãng đạo hữu rồi.
Mấy ngày nay, sau khi mượn Cuồng Đao Tam Lãng từ chỗ Bạch đạo hữu đến quay phim và dằn vặt hắn mấy lần thì Linh Điệp Tôn Giả cũng nguôi giận rồi.
Cho nên hắn mới mời Cuồng Đao Tam Lãng uống trà và chỉ điểm cho tên kia tu luyện nữa.
Linh Điệp Tôn Giả còn định thả Cuồng Đao Tam Lãng ra khỏi Linh Điệp đảo rồi cơ.
Thế nhưng khi hai người nói chuyện với nhau, không hiểu sao Cuồng Đao Tam Lãng lại nói đến Vũ Nhu Tử.
Khi nói đến Vũ Nhu Tử, Linh Điệp Tôn Giả không khỏi nhớ lại năm xưa khi vợ mình mang thai con bé. Linh Điệp Tôn Giả bắt đầu cảm khái, chắc vấn đề là tại gene, hắn nhớ rõ mấy đời trong tộc mình đều sinh ra con trai cả. Từ đời ông của hắn thì cả nhà đã sinh toàn con trai rồi.
- Lúc đó khi vợ ta mang thai Vũ Nhu Tử thì ta còn tưởng chắc chắn nó sẽ là con trai cơ.
Linh Điệp Tôn Giả híp mắt cười hạnh phúc:
- Không ngờ cuối cùng Vũ Nhu Tử lại là con gái…
Linh Điệp Tôn Giả còn chưa nói dứt lời thì Cuồng Đao Tam Lãng đã không nhịn được mà mở mồm:
- Ha ha ha, đương nhiên phải thế rồi. Bởi vì những người nhỏ mọn đẻ con trai thì không có chym đâu. Linh Điệp tiền bối tính từ cái kim tính đi, không sinh con gái mới là không có thiên lý.
Sinh con trai không có chym, không sinh con gái mới là không có thiên lý?
Linh Điệp Tôn Giả:
- …
Đây chính là lý do vì sao bây giờ Cuồng Đao Tam Lãng vẫn còn đang trôi nổi theo sóng, trồi lên sụt xuống ở ngoài khơi xa.