Tống Thư Hàng:
-...
Sao lại trùng hợp như vậy chứ, hắn vừa mới nhắc đến Bạch tiền bối two, thì lập tức bị Bạch Tôn Giả nghe được?
Ơ? Khoan đã! Nếu trong không gian lôi đài chiến đấu này, hắn có thể nhắc tới cái tên Bạch tiền bối two. Như vậy, ở trong không gian đặc thù này, chẳng phải hắn có thể nói cho Bạch Tôn Giả nghe về vị Bạch tiền bối two thần bí kia sao?
- Bạch tiền bối, thật ra mới vừa rồi không phải ta đang nói ngươi đâu.
Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, nhìn về phía Lưu Tinh kiếm nói.
- Hửm?
Trong Lưu Tinh kiếm vang lên tiếng nghi hoặc của Bạch Tôn Giả.
- Bạch tiền bối, không gian lôi đài chiến đấu mà ta đang ở rất kỳ diệu. Ở trong này, ta có thể nói cho ngài nghe một số chuyện mà trước đây ta bị “cấm nói”.
Tống Thư Hàng tranh thủ thời gian nói.
Hắn không xác định được không gian lôi đài chiến đấu này có thể duy trì trong bao lâu, cho nên phải nhanh chóng nói cho Bạch Tôn Giả biết chuyện của Bạch tiền bối two mới được.
- Ô? Là phần nội dung mà lần trước người vừa nói tới đã lập tức biến thành “tít tít tít~~” đó sao?
Trong Lưu Tinh kiếm truyền ra giọng nói đầy vẻ tò mò của Bạch Tôn Giả. Nghe giọng điệu của Tống Thư Hàng tiểu hữu, hình như những nội dung bị che giấu kia có liên quan đến hắn thì phải?
Tống Thư Hàng nhanh chóng nói:
- Đúng vậy, chính là phần nội dung đó. Bạch tiền bối, sau khi nghe được những gì ta sắp nói đây, ngươi đừng ngạc nhiên nhé. Lần đó, lúc ta bị kéo vào ác mộng nguyền rủa của Mặc môn thượng cổ, cuối cùng may mắn gặp được một vị tiền bối, hắn đã cứu ta ra khỏi không gian nọ. Khi đó, vị tiền bối mà ta nằm mơ thấy lại có dáng dấp giống y hệt Bạch tiền bối ngài! Bất kể là khí chất hay khí tức bản thân, thậm chí là loại mị lực kia cũng giống nhau như đúc! Hắn tự xưng là một thành viên bên phe thế giới Cửu U, hơn nữa... Tên của vị tiền bối kia cũng chỉ có một chữ “Bạch”.
- Ồ? Có dáng dấp giống hệt như ta à? Nghe có vẻ thú vị nhỉ.
Tiếng của Bạch Tôn Giả từ trong Lưu Tinh kiếm truyền tới. Không ngờ trên thế giới này lại có người giống hệt hắn, thậm chí ngay cả khí chất và loại mị lực kia cũng giống y nhau.
Nếu hắn gặp mặt đối phương, hai ngươi nhất định sẽ có rất nhiều đề tài để nói với nhau nhỉ?
- Vậy nên ta mới gọi vị Bạch tiền bối kia là Bạch tiền bối two.
Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
- Tại sao là Bạch tiền bối thỏ?
Bạch Tôn Giả tò mò hỏi:
- Tên “Bạch” có dáng dấp giống ta kia tuổi thỏ hả?
Tống Thư Hàng đáp:
- Không phải, ta nói two ý là con số 2 ấy.
- À, thì ra là vậy.
Bạch Tôn Giả trả lời.
- À, Bạch tiền bối này, hình như vị Bạch tiền bối two kia đang nghĩ cách điều tra chuyện của ngài đấy. Còn nữa, có vẻ như hắn không hiểu nhiều về thế giới bên này, cho tới nay cũng chỉ ở thế giới Cửu U thôi. Cho nên, ta cảm thấy Bạch Tôn Giả ngài nên cảnh giác hành động của đối phương.
Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
- Điều tra ta? Ừ, chuyện này có thể hiểu được. Sau khi nghe ngươi miêu tả, ta cũng rất muốn tìm hiểu về hắn thêm một chút.
Bạch Tôn Giả đáp:
- Vậy hắn có lai lịch gì, ngươi biết không?
- Ta cũng không biết, ta đã dò xét nhiều lần nhưng vẫn không có được tin tức về thân phận của hắn. Nhưng mà Bạch tiền bối này, ta đã thăm dò ra được một chuyện. À, trước khi nói ra chuyện này, Bạch tiền bối ngài phải cam đoan là không đánh ta thì ta mới nói.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, sau đó nói.
- Được thôi, ngươi nói đi.
Bạch Tôn Giả sảng khoái đáp ứng.
- Ta đã từng thăm dò vị Bạch tiền bối two kia, dùng lời của thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa để thăm dò hắn. Chính là câu nói kia đấy... Bạch tiền bối ngài hiểu là gì mà. Sau đó vị Bạch tiền bối two kia có vẻ bị đả kích khá lớn, ta cảm giác hắn như muốn giết ta để diệt khẩu luôn ấy, hơn nữa trước tiên còn cấm nói ta, không cho ta câu nào hết. Phản ứng giống y như Bạch Tôn Giả ngài lúc trước luôn.
Tống Thư Hàng nói.
Bạch Tôn Giả:
-...
- Cho nên, ta có một suy đoán. Bạch tiền bối này, có khi nào giữa ngươi và vị Bạch tiền bối two kia có liên hệ đặc thù gì không? Nếu không, chẳng lẽ trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, ngài và vị Bạch tiền bối two kia đều gặp thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa, đều bị tỏ tình như nhau à?
Tống Thư Hàng hóa thân thành một vị thần thánh, dựa vào đầu mối thu được để to gan đưa ra suy luận.
Ngay lúc Tống Thư Hàng nói đến nước miếng bay tá lả thì trong Lưu Tinh kiếm bỗng truyền ra giọng nói bình tĩnh của Bạch Tôn Giả:
- Thư Hàng tiểu hữu, nếu không nhắc đến chuyện này nữa thì chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.
Còn ngược lại, nếu Thư Hàng tiểu hữu cứ nhắc mãi đến chuyện này thì không còn là bạn tốt của Bạch Tôn Giả nữa, thậm chí sẽ bị kéo vào danh sách đen.
Nếu bị Bạch Tôn Giả kéo vào danh sách đen, vậy thì xong luôn rồi đấy.
Tống Thư Hàng lập tức dừng mạch suy luận của mình lại.
- Nhưng mà Thư Hàng tiểu hữu này, ta vẫn phải cám ơn ngươi đấy.
Bạch Tôn Giả cười nói:
- Cảm ơn người đã nói cho ta biết chuyện thú vị như vậy. Có lẽ lần sau, chúng ta có thể lập đội đi thăm thú thế giới Cửu U chứ nhỉ?
- Chắc sau này sẽ có cơ hội thôi.
Tống Thư Hàng cười khan nói. Chỗ nguy hiểm như thế giới Cửu U, không đi cũng được. Ít nhất trước khi hắn đủ mạnh, hắn không định đi vào chỗ đó đâu.
- Hay là chờ đi di tích dưới đáy biển xong thì chúng ta lại lập đội đi thăm thú thế giới Cửu U nhé?
Bạch Tôn Giả đề nghị.
- Bạch tiền bối, trước khi đi thế giới Cửu U, hay là chúng ta đi đến cấm địa lấy được từ chỗ Lý Thiên Tố đạo trưởng trước nha?
Tống Thư Hàng nói ra ý kiến của mình.
So với thế giới Cửu U nguy hiểm kia thì Tống Thư Hàng càng muốn đi cấm địa hơn.
Lý Âm Trúc còn đang bị hàn bệnh hành hạ trong Thời Quang thành ở Bích Thủy Các, không chừng trong cấm địa có phương pháp giải trừ hàn bệnh cũng nên.
- Ồ đúng rồi, còn có một cấm địa thú vị nữa chứ, suýt chút nữa là quên mất.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
- Vậy thì đi cấm địa trước, sau đó chúng ta lại đến thế giới Cửu U.
Bạch tiền bối là một người cố chấp thế đấy, một khi muốn đi đâu chơi thì hắn nhất quyết phải giành thời gian đi cho bằng được.
Tống Thư Hàng tính toán thời gian một chút rồi nói:
- Bạch tiền bối, chắc ta không có thời gian tham gia hoạt động đi thăm thú thế giới Cửu U đâu.
- Ơ? Ngươi không muốn đi thế giới Cửu U tìm tên Bạch thỏ kia sao?
Bạch Tôn Giả tò mò hỏi.
Bạch thỏ là cái quái gì vậy trời!
Tống Thư Hàng ho khan một tiếng rồi đáp:
- Theo như tính toán thì đến lúc đó ta phải đi học rồi.
Ngẫm lại thì đợt này đúng là một kỳ nghỉ hè phong phú, cho dù cộng hết những trải nghiệm từ trước đến nay cũng không phong phú bằng mùa hè này.
Nhưng kỳ nghỉ hè có phong phú thú vị thế nào đi nữa thì cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với hai chữ “khai giảng”.
Đôi khi thời gian tiên sinh lại tàn nhẫn vô tình như vậy đấy.
Tống Thư Hàng tiểu hữu, nam, 18 tuổi chẵn, hiện tại thân cao 1m82, học sinh lớp 43 khóa 19, thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí của học viện Kỹ Thuật Thiết Kế và Chế Tạo khu đại học Giang Nam.
Ngoại trừ thân phận tu sĩ, hắn còn có một thân phận khác, đó là một sinh viên tài đức vẹn toàn, người gánh vác tương lai của tổ quốc.
- Hử? Khai giảng á, đúng rồi ha, Thư Hàng tiểu hữu còn là học sinh mà.
Tiếng của Bạch Tôn Giả truyền tới:
- Thật khiến người ta hoài niệm. Còn nhớ hồi đó, cách đây lâu lắm rồi, ta cũng đi đến trường tư thục, cũng gặp thầy cô nghiêm khắc...
Nói một hồi, đột nhiên Bạch Tôn Giả không lên tiếng nữa.
Một lát sau, hắn mới nói tiếp:
- À, ta hồi tưởng nửa ngày mới phát hiện ra, hồi đó ta không có đi học. Năm đó ta là cô nhi, nhiều lần đứng bên ngoài trường tư thục, chỉ có thể hâm mộ nhìn bọn nhỏ cùng tuổi đi vào trường.
Đi học, vào trường học, có vẻ chơi vui lắm à.
Nhớ lần trước, khi hắn kết thúc bế quan, Tống Thư Hàng đã mang hắn trở về khu Giang Nam, lúc đó trúng thời điểm Tống Thư Hàng thi cuối kỳ nên Bạch Tôn Giả cũng mất đi cơ hội tiếp xúc với việc đi học.
...
Tống Thư Hàng chớp mắt đần mặt ra. Mạch suy nghĩ của Bạch tiền bối thay đổi nhanh quá, nhất thời hắn cũng không biết tiếp lời kiểu gì nữa.
- Ừ ừ, vậy chuyện đi thế giới Cửu U cứ tạm gác lại đó đi.
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm nói.
- Bạch tiền bối, ngài lại nghĩ tới chuyện gì chơi vui nữa vậy?
Trong đầu Tống Thư Hàng cũng đã đoán được một khả năng, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên mở miệng hỏi Bạch Tôn Giả thì tốt hơn.
- Tạm thời giữ bí mật trước đã!
Bạch Tôn Giả nghĩ tới chuyện thú vị, tâm tình tốt hẳn lên:
- Được rồi, giờ Thư Hàng tiểu hữu hãy nắm chặt Lưu Tinh kiếm của ta, ta mang ngươi đi ra ngoài!
- Ok.
Tống Thư Hàng vội vàng đưa hai tay nắm chặt Lưu Tinh kiếm.
- Ong ong ong
~~Trên Lưu Tinh kiếm truyền ra một trận kiếm ngâm khe khẽ, truyền đạt cảm giác thân cận với Tống Thư Hàng, Lưu Tinh kiếm càng ngày càng thông linh.
********************
Sau đó, dưới sự khống chế của Bạch Tôn Giả, Lưu Tinh kiếm dẫn Tống Thư Hàng tiến vào khe nứt không gian, mang hắn rời đi không gian lôi đài chiến đấu.
Trong quá trình thông qua truyền tống không gian, 88888 âm thanh kia đột nhiên lại nhảy ra, không ngừng vang vọng trong đầu Tống Thư Hàng.
Trong lúc mơ hồ, hắn lại hiểu bí pháp giám định sâu thêm một tầng.
Đây là chuyện tốt.
Trình độ khống chế bí pháp giám định càng cao, thì cái giá phải trả khi hắn giám định vật thể lại càng thấp.
Cũng như khi dùng rìu đá đi đốn cây và dùng cưa dài làm bằng thép nguyên chất cưa cây vậy, công việc giống nhau nhưng công cụ càng tân tiến thì thể lực phải bỏ ra lại càng nhỏ.
Bây giờ, nếu hắn tháo bao tay đi giám định địa cầu thì... à, chắc là phun sạch máu mà chết thôi. Nhưng nếu hắn giám định mấy thứ như một hòn đá chẳng hạn, thì cái giá phải trả lại rất nhỏ.
...
Vèo~~ vèo~~
Lưu Tinh kiếm mang Tống Thư Hàng trở lại tầng lưới tà ma tứ phẩm.
Tô Thị A Thập Lục tiến lên, lo lắng hỏi:
- Thư Hàng, con tà ma chuột hamster kia đâu rồi?
Lúc trận chiến trong không gian lôi đài chiến đấu phát trực tiếp đến một nửa thì toàn bộ lôi đài đều bị kim quang bọc lại, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 không thấy được cuộc chiến giữa Tống Thư Hàng và tà ma chuột hamster nữa, cuối cùng cũng không biết ai thắng ai thua.
Tống Thư Hàng một tay cầm Lưu Tinh kiếm, sau khi sắp xếp lời nói một chút, bắt đầu kể tóm tắt tình hình chiến đấu:
- Chiến đấu đến khúc cuối, ta rơi vào thế hạ phong. Khụ, sau đó ta sử dụng hộ thuẫn trong suốt mà Lệ Chi Tiên Tử cho ta. Con tà ma chuột hamster kia không phá được phòng ngự của ta, lại bị ta nhân cơ hội ném phá tà phù và kiếm phù vào mặt, cuối cùng nó thông qua lực lượng không gian quỷ dị rời đi trước rồi.
- Ha ha, Thư Hàng tiểu hữu không sao là tốt rồi.
Dược Sư cười nói.