Tiểu hòa thượng run rẩy mò vào ngực áo, móc điện thoại ra.
Sau đó, nó mếu máo nói: - Đậu Đậu tiền bối ơi, điện thoại hỏng rồi, đạo lôi điện ban nãy đã đánh nổ điện thoại mất rồi.
Điện thoại nổ rồi, thì không thể gọi điện cho Thư Hàng sư huynh được.
Đậu Đậu: - ….
- Đậu Đậu tiền bối, rốt cuộc là chúng ta đã bị cái gì thế này? Có phải vì chúng ta đã làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi không? - tiểu hòa thượng hói với vẻ lo lắng, đồng thời nó bắt đầu đọc kinh, cố gắng giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.
- Ta không sợ gì hết.- Đậu Đậu thở dài thường thượt: - Ta chỉ lo rằng, lỡ như người đuổi theo chúng ta không phải Tống Thư Hàng mà là Bạch Tôn Giả thì….
- Nếu như là Bạch Tôn Giả đuổi theo chúng ta thì thế nào? - tiểu hòa thượng dè dặt hỏi lại.
- Sẽ chết người đó! - Đậu Đậu nói với ngữ khí khẳng định chắc nịch - nhớ kỹ, là chết người chứ không phải chết chó.
Tiểu hòa thượng lập tức bị dọa sợ hết hồn: - Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Đừng sợ, vẫn không thể xác định người đuổi theo chúng ta có phải Bạch Tôn Giả hay không. Trước tiên cứ tìm một trạm điện thoại công cộng gọi cho Thư Hàng cái đã, hỏi xem có phải Bạch Tôn Giả đang đuổi theo chúng ta hay không.- Đậu Đậu tỉnh táo vạch kế hoạch: - Nếu như là Bạch Tôn Giả đang đuổi theo chúng ta thì…
- Chúng ta sẽ đầu hàng ngay à? - tiểu hòa thượng ngắt lời.
- Không, chúng ta phải lập tức gọi điện thoại cho Dược Sư, đặt sẵn giường ở chỗ hắn. Sau đó chúng ta lập tức chạy tới chỗ hắn rồi an tâm mà nằm viện thôi.- Đậu Đậu trầm giọng nói.
Tiểu hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt: - Đặt giường trước là sao? Không phải chúng ta đầu hàng là xong à?
- Hừ hừ, cổ nhân có nói: Không bị phú quý mê hoặc, không bị nghèo hèn đổi thay, không khuất phục trước quyền thế, đấy mới là đại trượng phu! Mặc kệ quyền thế cao tới cỡ nào, ta cũng sẽ không khuất phục! - Đậu Đậu dương dương đắc ý nói.
Cho nên…. Dù có liều mạng chạy tới chỗ Dược Sư nằm viện cũng không thể đầu hàng à? Bỏ nhà đi bụi phải kiên trì tới mức này sao? Trong lòng tiểu hòa thượng cảm thấy rối rắm khó hiểu.
- Nhân lúc Chu Ly chưa kịp đuổi tới, chúng ta mau tìm chỗ nào đó gọi điện thoại đi.- Đậu Đậu nói.
Sau đó, hắn cõng theo tiểu hòa thượng bay tiếp, bay hoài, bay mãi, vất vả lắm mới tìm được quầy điện thoại công cộng trong một tiệm tạp hóa.
- Đầu năm nay, kiếm một chỗ gọi điện thoại khó khăn quá đi mất! - Đậu Đậu lập tức đáp xuống tiệm tạp hóa nhỏ kia, đi tới chỗ quầy với tiểu hòa thượng.
….
- Ngươi đi gọi điện thoại đi, ta sẽ dùng truyền âm nhập mật đọc số điện thoại của Tống Thư Hàng cho ngươi! Trên người ngươi còn tiền lẻ hay không? - Đậu Đậu hỏi.
- Còn một chút.- tiểu hòa thượng gật đầu.
Một người một chó đi tới chỗ quầy hàng. Tiểu hòa thượng chắp hai tay nói với thím bán hàng: - Nữ chí chủ, tiểu hòa thượng muốn gọi điện thoại.
- Ô kìa, tiểu sư phụ đáng yêu quá đi mất.- bà chủ cười nói: - Có cần dì bấm số giúp cháu không?
- Cảm ơn nữ thí chủ, tiểu hòa thượng biết bấm số.- tiểu hòa thượng trả lời.
Sau khi cầm lấy điện thoại xong, nó dựa vào dãy số mà Đậu Đậu truyền âm nhập mật cho, bấm gọi cho Tống Thư Hàng.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất đỗi thân thiết và quen thuộc: - Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Tiểu hòa thượng cứng ngắc quay đầu lại, nói với Đậu Đậu: - Thư Hàng sư huynh khóa máy rồi.
Đậu Đậu: - ….
- Ngại quá, nữ thí chủ, không gọi điện được.- tiểu hòa thượng chắp tay xin lỗi bà chủ.
Bà chủ bị bộ dạng đáng yêu của tiểu hòa thượng miểu sát tại chỗ.
….
- Sao Thư Hàng lại tắt máy nhỉ? - Đậu Đậu cảm thấy nghi hoặc trong lòng, bởi vì Tống Thư Hàng đã học được nạp điện thuật rồi, cho dù hết pin thì hắn cũng có thể nạp một phát ngay.
Trong lúc đang suy tư thì nó chợt biến sắc, quay đầu lại ngửi ngửi một cái rồi giật mình.
Tiếp theo, nó lập tức truyền âm cho tiểu hòa thượng: - Qủa Qủa, chúng tam au đi thôi, ta cảm giác được khí tức của Chu Ly đang tới gần, hôm nay Chu Ly hắn lạ quá, sao lại đuổi theo mình nhanh thế nhỉ?
Tiểu hòa thượng vội vàng chào tạm biệt bà chủ, chạy vội theo Đậu Đậu.
….
Đậu Đậu cõng tiểu hòa thượng bay lên không thật nhanh, tiếp tục bay về phía thủ đô.
- Đậu Đậu tiền bối…. chúng ta có cần gọi điện thoại cho Dược Sư tiền bối không? - tiểu hòa thượng lo lắng hỏi.
- Trước tiên phải cắt đuôi Chu Ly xong rồi lại nói! - Đậu Đậu đáp.
Đang nói dở, Đậu Đậu đột nhiên khựng lại.
Sau một khắp, Đậu Đậu phóng thẳng lên cao. Không chỉ như thế, nó còn bắn ra pháp bảo trông như bốn cái phong hỏa luân trên chân nữa.
Độ cao nhanh chóng tăng lên, nháy mắt đã bay lên hơn 100m!
- Đậu Đậu tiền bối? - tiểu hòa thượng nghi hoặc hỏi lại.
- Đừng nói chuyện, cái tên Chu Ly kia đuổi tới nơi rồi.- Đậu Đậu đáp, bởi vì cái vụ bỏ nhà đi bụi này, nó và Chu Ly đã đấu với nhau không biết bao nhiêu năm, hai bên cũng rành rẽ mọi thủ đoạn của đối phương.
Khi nãy Chu Ly vừa mới ra tay!
Gần như ngay lúc Đậu Đậu vừa mới phóng lên cao thì chỗ của nó đứng khi nãy xuất hiện một cái móc xích lao tới tựa như một con rắn.
Nếu không phải Đậu Đậu nhoáng cái đã phóng lên cao thì đã bị sợi xích này túm ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng Đậu Đậu cũng vẫn thoát được!
- Hắc hắc hắc, Chu Ly ngươi kém quá. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ có mỗi một chiêu đó. Tuy rằng Tàng Thiên Câu của ngươi tấn công bất ngờ, nhưng ta đã sớm mò ra được quy luật của nó. Chỉ cần ta phát hiện tung tích sớm một chút thôi thì vẫn có thể né được. Đúng là ngây thơ quá đi mất, Chu Ly, ngươi không thể đổi sang trò mới được à? - Đậu Đậu nói với vẻ huênh hoang đắc ý.
- Ha ha ha ha, ngây thơ à? - Đột nhiên, ở phía trên đầu của Đậu Đậu lại truyền tới giọng của Chu Ly.
Sau đó, lại thêm một sợi dây xích giáng xuống từ trên trời, sợi dây xích dài này biến thành một cái lưới lớn, ập xuống chỗ Đậu Đậu và tiểu hòa thượng.
Bên dưới, Tàng Thiên Câu của Chu Ly cũng cong lại, biến thành một tấm lưới khác, bay lên muốn cuốn lấy Đậu Đậu.
Đây đúng là thiên la địa võng!
- Hừ, hai sợi tàng thiên câu! - Đậu Đậu giật mình kêu to một tiếng, bốn cái phong hỏa luân dưới chân xoay nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đưa nó bay về phía trước.
Nhưng… ngay vào lúc Đậu Đậu bay nhanh về phía trước thì đột nhiên lại nghênh đón một cỗ khí lưu cực mạnh.
Tuy rằng khí lưu này không ảnh hưởng nhiều tới tốc độ của Đậu Đậu. Nhưng có đôi lúc, hơn thua chỉ cách nhau ở một chút này mà thôi.
Cái lưới do tàng thiên câu hóa thành cuốn lấy Đậu Đậu.
Sau khi cuốn lại xong, hai cái tàng thiên câu trói chặt bốn chân của Đậu Đậu lại. Chỉ một thoáng thôi đã trói Đậu Đậu lại thành cục chả chó.
Tiểu hòa thượng ngồi trên lưng nó cũng bị trói cứng ngắc.
- Đáng chết, ta không phục! - Đậu Đậu quát to, nếu không phải do đạo khí lưu ban nãy đột nhiên xuất hiện thì nó tuyệt đối sẽ không bị tàng thiên câu bắt được.
Hơn nữa, tại sao lại có tới hai sợi tàng thiên câu thế này? Từ xưa tới nay, cái tên Chu Ly này chỉ dùng có một cái tàng thiên câu thôi mà!
- Ha ha, không phục à? - Chu Ly cưỡi trên kiếm quang, đáp xuống trước mặt Đậu Đậu: - Tàng thiên câu vốn có hai cái…. Chỉ là trước kia kỹ thuật của ta chưa tới, chỉ có thể dùng được một cái mà thôi. Ta cũng chỉ mới nắm vững kỹ xảo dùng sợi thứ hai cách đây không lâu mà thôi. Đúng lúc lấy nó ra thử nghiệm với ngươi.
Ở bên cạnh Chu Ly, cô thiếu nữ bắt yêu nọ nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu.
- Ta không phục, khi nãy nếu như không phải vì trận khí lưu đó, sao ta có thể bị ngươi bắt được? Đừng nói là hai sợi tàng thiên câu, cho dù có thêm hai cái nữa cũng đừng hòng bắt được ta! - Đậu Đậu cắn răng nói.
- Ha ha, ngươi nói sao cũng được…. nhưng bây giờ, ngươi đã bị ta bắt được rồi! - Chu Ly lấy một cái tẩu thuốc từ trong ngực áo ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu.
Đậu Đậu tức giận nghiến răng: - ….
Chu Ly lại rít thêm một hơi thật dài, phun hai luồng khói trắng ra khỏi mũi.
Ngày hôm qua, sau khi bị Đậu Đậu lừa xong, lúc ấy Chu Ly cũng tức nổ đom đóm mắt, luôn mồm đòi liều mạng với Đậu Đậu. Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn còn quái dị hơn cả hôm qua nữa.
Chu Ly lúc này bình tĩnh quá - Đậu Đậu còn cho rằng Chu Ly sẽ giận sùi bọt mép, ít nhất cũng phải tẩn cho mình một trận nhớ đời mới đúng.
Nhưng Chu Ly bây giờ không hề tỏ ra tức giận hay phát khùng lên, mà chỉ im lặng hút thuốc. Cảnh tượng này lại khiến cho Đậu Đậu cảm thấy hoảng hơn.
Đây khác nào sự yên lặng trước cơn bão đâu, quả thật chính là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa phun trào mà!
Sau một lúc lâu.
Chu Ly lại phun khói ra lần nữa, hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: - Đậu Đậu… ngươi hãy quên chuyện ngày hôm qua đi.
-????? - trong đầu Đậu Đậu lập tức nhảy ra một loạt dấu chấm hỏi.
- Cứ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả đi.- Chu Ly nói với ngữ khí rất đỗi muộn phiền: - Ngày hôm qua, ngươi chưa từng nói việc ngươi chính là ‘cục cưng’ cho ta nghe. Còn ta, từ đầu chí cuối cũng không hề biết chuyện ngươi chính là ‘cục cưng’ của ta. Hãy cứ xem như chuyện ngày hôm qua chưa hề tồn tại đi!
-??? - Đậu Đậu lại càng nghi hoặc hơn nữa, thông cảm, nó chỉ là một con chó, đôi lúc thật sự không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của con người được.
Chu Ly lại rít một hơi thuốc thật mạnh, lần này hắn phà khói bằng cả mũi lẫn miệng: - Sau này, ta sẽ tiếp tục nói chuyện với ‘cục cưng’ ở trên mạng. Ngươi đừng để ý, cứ tiép tục sắm vai ‘cục cưng’ cho tốt là được rồi.
Nói tới đây, giọng của Chu Ly quả thật khiến người ta muốn rơi lệ.
- Thúc thúc, đừng khóc.- Thiếu nữ bắt yêu bên cạnh vỗ về lưng của Chu Ly, an ủi hắn.
Cô an ủi kiểu này, Chu Ly lại muốn khóc nhiều hơn.
Đậu Đậu: - …..
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, Chu Ly đây là đã sụp đổ mất rồi.
Đáng sợ hơn chính là những gì Chu Ly vừa mới nói!
Ý của Chu Ly có phải là đã hạ quyết tâm muốn ‘yêu ảo’ với con chó đực Đậu Đậu này hay không? Không chỉ giống loài, mà ngay cả giới tính cũng không thành vấn đề à?
Nếu thế thì vấn đề này lại biến thành vô cùng đáng sợ rồi, Đậu Đậu cảm giác trinh tiết của mình có nguy cơ dữ lắm!
Nếu như có thể quay ngược thời gian thì Đậu Đậu dám chắc, mình sẽ không nói láo chơi xỏ Chu Ly như hôm qua.
Không được, phải sửa chữa sai lầm này mới được.
Nó nhất định phải sữa chữa lại thế giới quan vỡ nát của Chu Ly bây giờ!
- Chu Ly à, ngươi hiểu lầm rồi! - Đậu Đậu nghiêm giọng nói: - Thật ra hôm qua ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi!
- Nói đùa? - Chu Ly quay đầu lại, trong miệng và mũi đều phà ra khói, bao trùm toàn bộ gương mặt của hắn ở trong màn khói trắng mờ ảo, chợt sinh ra cảm giác chết lặng rất đáng sợ.