Vén hộp sọ của cô dâu!
À không đúng, vén khăn đỏ của cô… Cũng không đúng, vén mạng che mặt màu trắng!
Lúc vén mạng che mặt, Tống Thư Hàng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo, nhẹ nhàng trang nhã, chỉ thoa một lớp phấn mỏng, quả đúng là một cô gái xinh đẹp. Tuy rằng nhìn tổng thể thì có chút anh khí, nhưng trên mặt của cô ấy có cảm giác dịu dàng cực đẹp, thoắt cái đã làm vơi đi vẻ anh khí kia của cô.
Khi nhìn thấy gương mặt này, Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc - Cô gái này không nằm trong số những người hắn quen biết mà? Cô ấy là ai đây?
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trông cô gái này có hơi quen mặt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình đã gặp cô ấy ở đâu.
Khoan đã, chắc không phải có liên quan đến kí ức về hòn đảo thần bí đã bị mất của hắn đấy chứ? Hay đây là cô gái mình đã quen trong bốn năm bị mất đi kí ức kia?
Tống Thư Hàng vừa nghĩ vừa tiếp tục vén mạng che mặt lên… Ấy, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Tóc đâu rồi?
Tóc của cô dâu đâu rồi? Đã vén hết mạng che mặt lên đến mang tai rồi mà vẫn không thấy một cọng tóc đen nào cả. Theo lý thuyết thì vén tới đây rồi, không phải sẽ thấy mái tóc đen mướt xinh đẹp của cô dâu à?
Sao cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Tống Thư Hàng tiếp tục kéo mạng che mặt lên cao hơn chút nữa, đáng lẽ sau khi kéo mạng che mặt lên thì có thể vén ra sau đầu, để rũ xuống mái tóc của cô dâu, rũ xuống sau lưng, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi Tống Thư Hàng kéo lên tới đây rồi, mạng che mặt lại không có chỗ để gài vào, thành ra toàn bộ mạng che mặt đều bị xốc lên.
Giây tiếp theo, một cái đầu bóng loáng xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng. Dưới ánh đèn của lễ đường, cái đầu bóng loáng ấy phản chiếu ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Khụ…. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp đâu mất rồi?
Tống Thư Hàng tay chân luống cuống cầm lấy mạng che mặt, kéo nó trùm lên đầu cô dâu lại.
Cô dâu xinh đẹp không hề sợ hãi chút nào, trên môi cô ấy luôn nở nụ cười mỉm thần bí như cũ, bình tĩnh lại ung dung.
- Chúng ta hãy chúc phúc cho đôi vợ chồng mới này! - Tố chất tâm lí của cha sứ khá mạnh, ông ấy vỗ tay nhiệt liệt, khiến cho tất cả người thân bạn bè trong giáo đường cũng vỗ tay theo, gửi tặng cặp vợ chồng tiếng hoan hô và lời chúc phúc.
Trong đầu Tống Thư Hàng lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn hình ảnh một cái đầu bóng loáng, phát ra ánh sáng phản xạ đáng sợ với đủ mọi góc độ vào trong đầu của hắn. Tống Thư Hàng bị chiếu tới mức ngu người.
Một lat sau, hắn đột nhiên lóe linh quang.
Nhớ ra rồi! Hắn nhớ ra mình đã gặp ‘vị hôn thê’ này ở đâu rồi.
Người này không phải đại ni cô Cửu Đăng trong kí ức của Thông Nương sao?
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà còn trở thành vợ chồng với mình nữa là sao? Đùa gì thế này, mình cũng chỉ gặp cô ấy có một lần ở trong mơ thôi mà?. Tuy rằng trong giấc mộng kí ức của Thông Nương thì mình và Thông Nương đều bị cô ấy xình xịch. Nhưng đó chỉ là mơ thôi mà!
Tại sao cô ấy lại chạy đến gả cho mình thế này? Đạo diễn, kịch bản này là ai viết ra đấy hả, lôi ra ngoài chém đi, chém xong rồi còn phải quất xác nữa.
Không, chờ đã, để mình bình tĩnh lại cái đã.
Liệu có phải mình gặp được cô ấy lúc ở trên hòn đảo thần bí kia không nhỉ?
Bởi vì trong kí ức, trên người Thông Nương có một sợi tơ nhân quả, liên kết mình, Thông Nương và Cửu Đăng ở trong ngôi thành trên không.
Sau đó, mình và cô ta tự ước hẹn một đời ở trên hòn đảo thần bí kí sao?
Có thể lắm chứ, đáng chết thật, tại sao toàn bộ kí ức trên hòn đảo thần bí lại bị mất sạch thế này, dù chỉ để lại cho mình một chút dấu vết thôi thì mình cũng không đến nỗi bị động như thế này.
…
Đầu óc Tống Thư Hàng vô cùng hỗn loạn.
Từ đầu đến cuối, vị hôn thê, à không, bây giờ đã là vợ hắn, vẫn không hề nói ra bất cứ câu nào.
Hôn lễ kết thúc gọn lẹ như thế.
Tống Thư Hàng và vợ cùng tiến vào động phòng dưới sự hộ tống của người thân bạn bè - Đáng lẽ ra vẫn còn cảnh khi cô dâu và chú rể phải đi kính rượu mọi người nữa.
Nhưng do bây giờ Tống Thư Hàng đã là người ngốc suốt bốn năm trời rồi nên quá trình này đều bị bỏ qua. Mọi người đều có thể thông cảm cả.
Tiếp theo là sắp phải động phòng à?
Mình sắp phải xếp hình với cô dâu à? Có khi nào bị phạt hay không nhỉ, bây giờ kiểm duyệt chặt thế cơ mà?
Đúng lúc này, giọng nói êm ái của cô vợ vang lên: - Thư Hàng.
- Ừ, anh đây.- Tống Thư Hàng trả lời cứng ngắc.
- Một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta sinh con thôi.- Mặt của cô vợ không có cảm xúc gì, nhưng hai má lại ửng hồng, có vẻ như rất xấu hổ.
- Cái này… có phải là hơi nhanh rồi không? Sinh con là chuyện lớn của đời người đấy.- Tống Thư Hàng nuốt nước bọt, nói: - Ít nhất thì cũng phải để anh làm rõ bốn năm nay đã xảy ra những chuyện gì đã chứ? Ví dụ như có phải lúc ở trên hòn đảo thần bí kia, giữa hai chúng ta đã có chuyện gì hay không? Chắc em cũng biết, anh đã bị mất phần trí nhớ khi đó.
- Những chuyện này không phải là vấn đề gì lớn, em có cả một đời có thể giải thích với anh, đừng nói nhiều nữa, chúng ta nắm tay trước cái đi.- Cô vợ cởi găng tay trắng tinh ra, giơ bàn tay nhỏ nhắn về phía Tống Thư Hàng.
- Nắm tay á? - Tống Thư Hàng nghi hoặc bước lên trước, nắm lấy tay của cô dâu.
- Ừ, sau đó có thể sinh con rồi.- Cô vợ nghiêm túc trả lời.
- Cái gì? - Trên mặt Tống Thư Hàng đầy vẻ khó tin.
- Đây là quy định hiện tại đấy, dù là đêm động phòng, chúng ta cũng không được làm gì cả, sẽ bị phạt đấy, tối đa chỉ có thể nắm tay thôi, nắm tay xong… là có thể sinh con rồi.- Cô vợ xấu hổ nói: - Đúng rồi, em định sinh con trai trước, sau đó thì sinh thêm một cô con gái.
Mẹ nó!!!!
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu mình sắp chặp mạch mất rồi.
...
Thời gian lại bị tua nhanh à?
Trong chớp mắt đã qua mười tháng rồi.
Đúng thế, không hề sai... chỉ trong chớp mắt mà thôi. Tống Thư Hàng chỉ nắm lấy bàn tay trắng nõn của vợ một cái thôi, chỉ chớp mắt một cái. Sau đó, hắn đã xuất hiện trước cửa phòng sinh của bệnh viện.
Vợ hắn mệt mỏi nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn người đang đần thối mặt ra là hắn.
Ba Tống và mẹ Tống đứng một bên, mặt cười đến là khoa trương.
Mẹ Tống vui mừng nói: - Là con trai đấy, ba nó à, là con trai đấy. Chúng ta có cháu trai để bế rồi.
- Ha ha, đúng là không dễ dàng gì, bà xem mũi của đứa bé này giống Thư Hàng nhà chúng ta biết bao. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn dễ thương quá.- Bàn tay to của ba Tống giơ lên trên gương mặt của đứa bé, nhưng lại không dám dùng ngón tay sờ vào da của bé, sợ làm bé bị thương.
Tống Thư Hàng: - …
Mẹ ơi!!!!!
…
Thời gian lại tiếp tục tua nhanh.
Lại chớp mắt một cái, Tống Thư Hàng phát hiện con trai của mình đã lớn được hai tuổi. Đang cưỡi trên cổ của hắn, vui vẻ hô to.
Tống Thư Hàng ngơ ngác đứng trong vườn, chơi hái lá trúc với con trai. Cô vợ đứng ở bên cạnh hắn với vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười mỉm.
Hiện giờ cô ấy đã có một mái tóc đen, tuy không dài, chỉ đến ngang vai thôi, nhưng rất đẹp! Mái tóc ấy làm giảm bớt nét anh khí trên gương mặt, tăng thêm sự dịu dàng trên mặt của cô.
- Thư Hàng.- Cô vợ điềm tĩnh của hắn nhẹ nhàng nói: - Lại nắm tay lần nữa đi, lần này em muốn sinh một cô con gái thật đáng yêu.
Tống Thư Hàng: - …
Sau đó, hắn quyết đoán giơ tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô vợ mình.
Tiếp đó hắn chủ động chớp mắt một cái thật mạnh.
Ừ, thời gian lại tua nhanh lần nữa, chỉ vừa nhắm mở mắt một lần thì lại qua mười tháng nữa.
Hắn lại xuất hiện trong bệnh viện lần nữa, đứa con trai đã được ba tuổi của hắn vẫn đang ngồi trên cổ của hắn, đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm vào mẹ đang nằm trên giường.
Cô vợ mệt mỏi nằm trên giường, mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc: - Thư Hàng, lần này là con gái đấy, anh có thích con bé không?
Tống Thư Hàng: - …
Mẹ Tống đứng bên cạnh nở nụ cười hài lòng: - Con gái, là con gái. Bế cháu gái thôi.
- Ha ha, tốt quá rồi. Tôi vừa có thể làm ông nội, vừa có thể làm ông ngoại rồi.- Ba Tống vừa xoa tay vừa nói, âu yếm nhìn vào đứa bé đang nằm trong lòng mẹ Tống.
Mẹ!!!!!!!!!!!!
…
Tống Thư Hàng lại chủ động chớp mắt thật mạnh lần nữa.
Lần này, thời gian qua càng nhanh hơn, ba năm đã qua.
Con trai sáu tuổi đã lên tiểu học rồi, cô con gái ba tuổi đáng yêu được vợ hắn mặc cho những bộ váy áo xinh đẹp, chải tóc thành đuôi ngựa dài, mang đôi giày nhỏ xinh xắn, tay bé cầm bóng bay, đứng trong vườn nghịch nước..
Vợ hắn dịu dàng đứng bên cạnh, tóc cô đã dài đến eo.
- Vẫn chưa kết thúc nữa à? - Tống Thư Hàng thầm thở dài trong lòng, tuy không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng thế giới trước mắt này rõ ràng có vấn đề.
Hắn thầm véo bản thân một cái, nhưng thế giới này lại không phải là mộng…
- Ba ơi, ba ơi, ba có vui không? - Đúng lúc này, cô con gái ba tuổi đáng yêu chạy tới, ôm lấy hai chân Tống Thư Hàng, ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt to đen long lanh.
- Hửm? - Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía con gái.
- Nếu như ba không vui thì Tiểu Miêu cười với ba một cái nhé, cười một cái là ba vui liền, đúng không? - Con bé vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ.
Đây đúng là… nụ cười của nữ thần mà.
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy toàn thân như được chữa trị.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy chỉ cần có con trai và con gái đáng yêu này thì cho dù nơi đây có là một nơi kỳ quái đi nữa, hắn vẫn có động lực để tiếp tục sống ở đây!
Có con gái thật là tốt.
Tống Thư Hàng khom lưng xuống bế con gái lên.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị chơi đùa với con gái, nhìn ngắm cô con gái đáng yêu nhiều thêm chút nữa thì trước mắt hắn tối sầm lại.
Lúc ánh sáng xuất hiện lại thì hắn đã ở trong giáo đường lớn vô cùng quen thuộc.
Bên cạnh hắn là ba Tống và mẹ Tống, lúc này họ đã già đi rất nhiều.
Ba Tống cảm thán: - Nhanh thật đấy, chỉ chớp mắt một cái mà Nhân Nhi cũng kết hôn rồi. Cảm giác như Thư Hàng ngốc nghếch của chúng ta vừa mới kết hôn hôm qua thôi.
Mẹ Tống thổn thức nói: - Năm tháng không tha cho ai cả, chỉ chớp mắt, Nhân Nhi cũng sắp có con rồi. Chúng ta sắp được bế chắt trai rồi.
Chết tiệt, mình vừa định hưởng thụ cuộc sống với con gái đáng yêu mà sao đến con trai mình cũng sắp kết hôn thế này, thời gian tua nhanh quá rồi - Trả con gái đáng yêu lại cho ta!!!
Còn nữa, hình như trong lời của ba Tống vừa nãy có chỗ nào đó kì lạ thì phải? Nhân Nhi chắc là con trai của mình rồi… Không phải nó sắp kết hôn sao? Sao mà có cả con luôn rồi?
Không hợp logic chút nào!
Không lâu sau, Tống Thư Hàng đã biết được đáp án.
Sau khi con trai Nhân Nhi của Tống Thư Hàng bước lên thảm đỏ, cô dâu mặc váy cưới xinh đẹp cũng đi đến, bụng của cô dâu nhô lên - Ra là bác sỹ bảo cưới đây mà!
Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!