Thông Nương nhìn thông đạo trước mắt, trong lòng có một tiếng nói mách cho cô biết, thông đạo này chính là con đường rời khỏi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
- Đây là nghĩ gì được nấy sao?
Thông Nương cảnh giác nhìn thông đạo trước mắt.
Tự dưng có nhân bánh từ trên trời rơi xuống thế này, đa phần là có vấn đề. Không biết thông đạo này có phải là cạm bẫy do Tống Thư Hàng bày ra không nhỉ? Ví dụ như là một cạm bẫy mà chỉ cần cô nhảy vào, sẽ bị nhổ sạch búp hành chẳng hạn?
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng thân thể Thông Nương vẫn không kiềm được đi về phía thông đạo kia. Lỡ may thông đạo này thật sự là con đường rời đi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng thì sao?
Nói không chừng... cô có thể đạt được tự do?
Cách lối vào thông đạo càng ngày càng gần, Thông Nương bắt đầu đấu tranh tâm lý.
Rốt cuộc có nên đi vào thông đạo hay không đây?
Ba giây sau...
Thông Nương thét lên, rơi vào trong thông đạo!
Cô bị thông đạo hút vào y như ý thức thể của Tống Thư Hàng lúc trước. Cứ cách mỗi một quãng thời gian, thông đạo này sẽ sinh ra một loại lực hút, hút thứ đối diện cửa thông đạo vào.
Thế này thì Thông Nương cũng không cần phải đấu tranh tâm lý, không cần phải do dự nữa.
...
Mười hơi thở sau.
Thông Nương rơi vào một không gian u ám tối tăm.
- Đây là đâu?
Thông Nương nhìn thế giới mới, thế giới tối tăm này nhìn qua tử khí âm trầm, không hề có chút sự sống.
Cô nhìn mà muốn khóc. Nơi tồi tàn này còn không bằng thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, ít nhất ở thế giới hạch tâm còn có suối nguồn sự sống, có cỏ xanh, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Càng thảm hơn là khi cô quay đầu lại tìm thông đạo đi về thì phát hiện thông đạo sau lưng đã biết mất từ lúc nào rồi.
Thông đạo nọ hút cô tới đây xong lại biến mất không thấy tăm hơi, xem ra thông đạo cũng không tồn tại mãi, mà là cách một đoạn thời gian mới hiện ra một lần sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Thông Nương đưa tay cắt chút đuôi tóc rải ngay tại chỗ. Đuôi tóc của cô tương ứng với mầm hành, khi rải ở chỗ này, cô có thể tìm về nơi đây qua mùi của nó.
Sau đó, Thông Nương bắt đầu thăm dò thế giới tối tăm này.
Do cả thế giới chỉ có một màu tối tăm u ám nên không thể xác định được phương hướng, vì vậy thăm dò rất cực.
Mỗi khi đi được một đoạn, Thông Nương lại cắt đuôi tóc thả xuống để xác định vị trí, tránh cho việc mình bị mất phương hướng.
Rốt cuộc...
Sau khi Thông Nương cắt đuôi tóc 20 lần, cuối cùng cô cũng phát hiện phía trước có ánh sáng rực rỡ.
- Có ánh sáng, rốt cuộc không còn phải chịu cảnh bóng tối bao phủ khắp nơi nữa rồi!
Thông Nương hớn hở xông tới gần đoàn ánh sáng kia.
Sau đó, Thông Nương thấy được một cái kén màu trắng rất lớn.
Ánh sáng chính là từ cái kén này truyền tới.
- Sao kén trắng này quen mắt thế nhỉ? Định mệnh, cái kén này chẳng phải là sản phẩm của việc phun tơ sau khi uống Long Ma Dược Tề biến dị của Tống Thư Hàng sao?
Thông Nương trợn to mắt.
Trong đầu cô chợt hiện lên ý nghĩ, cô chịu biết bao nhiêu đắng cay vất vả nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Tống Thư Hàng à?
Giờ khắc này Thông Nương cảm thấy cô chẳng khác gì một con khỉ hành, còn Tống Thư Hàng lại hóa thành người khổng lồ màu vàng. Cô đứng trong lòng bàn tay của Tống Thư Hàng, làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể bay ra khỏi bàn tay của hắn.
Một hình ảnh thật đáng sợ!
Thật khiến người ta tuyệt vọng!
...
Ngay khi Thông Nương đang cảm thấy tuyệt vọng... trên kén trắng thật lớn bỗng tỏa ra vầng sáng bảy màu.
Vầng sáng bao bọc Thông Nương vào trong, Thông Nương cảm thấy trước mắt thật mơ hồ.
Chuyện gì thế này? Thông Nương nhanh chóng đưa tay lên xoa mắt.
Ngay sau đó, khi thị giác đã khôi phục bình thường, cô phát hiện mình đã rời khỏi thế giới tối tăm kia.
Lúc này cô đang đứng trên chín tầng trời, gió mạnh thổi qua người, rét lạnh thấu xương.
Lại chuyện gì nữa đây~ Thông Nương cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thân thể như nhũn ra.
Cô mới chỉ có cảnh giới nhị phẩm thôi, có biết bay đâu!
Nếu ngã từ độ cao này xuống thì cô chết chắc rồi.
Nhưng ngay sau đó Thông Nương phát hiện ra cô không hề bị rơi xuống, cô cứ trôi nổi trong hư không, giống như thế giới này không có trọng lực vậy.
Chẳng lẽ Newton chết trước khi khám phá ra cái thế giới này? Không đúng... cho dù Newton chết sớm thì có liên quan gì tới trọng lực chứ?
- Có ai ở đây không? Đây là đâu vậy?
Thông Nương thử kêu lên.
Vừa dứt lời, trong hư không bỗng xuất hiện một người đạp không mà đi.
Nhìn qua người này tầm hai mươi, một thân áo trắng, cơ thể óng ánh như ngọc, cả người tràn đầy sức sống. Tóc đen nhánh tung bay sau lưng, mỗi khi hắn bước ra một bước, trên người lại toát ra một loại mị lực không thể miêu tả được.
“Bạch Tôn Giả?”
Thông Nương chớp mắt nhìn người nọ, cô nhận ra người mặc bạch y này.
Nhưng hình như Bạch Tôn Giả không nhìn thấy cô, hắn vẫn cứ tiếp tục bước từng bước trong hư không, bay lên trời.
Hơn nữa Thông Nương mơ hồ cảm giác được vị Bạch Tôn Giả trước mắt rất mạnh!
Mặc dù cô chỉ có cảnh giới nhị phẩm, cảm ứng không được rõ lắm. Nhưng cô biết vị Bạch Tôn Giả trước mắt này còn mạnh hơn cả vị hay ở chung với Tống Thư Hàng!
- Rời khỏi nơi này ngay!
Lúc này, trên chín tầng trời bỗng vang lên một thanh âm rất hùng hồn, thanh âm này giống như tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc:
- Nơi này không phải là chỗ mà một kiếp tiên cửu phẩm nho nhỏ như ngươi có thể tới, mau rời đi ngay!
“Kiếp tiên cửu phẩm nho nhỏ? Vậy chắc chắn không phải nói ta, nếu ta có thực lực kiếp tiên cửu phẩm thì đã treo Tống Thư Hàng lên đánh từ lâu rồi.”
Thông Nương nói thầm trong lòng:
“Chẳng lẽ thanh âm này đang nói chuyện với Bạch Tôn Giả?”
- Tại sao ta phải rời đi? Con đường nắm giữ thiên mệnh, đúc ra bất hủ ở ngay phía trước, lẽ nào ngươi muốn cản đường ta sao?
Bạch Tôn Giả chắp hai tay sau lưng, khẽ mỉm cười.
- Chỉ bằng một tên kiếp tiên mới độ kiếp không lâu như ngươi mà cũng muốn đúc thành bất hủ? Tranh đoạt thời cơ thành đạo? Buồn cười!
Trên không trung, thanh âm nọ cười lớn, tiếng cười như sấm rền.
Ngay sau đó trong hư không bỗng nổ ầm~~ một tiếng, một luồng khí tức chí cường chí tôn từ trên chín tầng trời bộc phát ra.
Một cái chân màu vàng khổng lồ từ trên chín tầng trời đạp xuống.
Khí tức kia vượt xa khí tức của kiếp tiên cửu phẩm bình thường, là trường sinh giả đã khai phá ra đạo của riêng mình!
Mỗi một vị trường sinh giả đều là có thiên mệnh chi tư. Ở thời đại thiên đạo vô chủ, bọn họ có thực lực chinh chiến thiên hạ, trấn áp chư thiên vạn giới. Cuối cùng nắm giữ thiên mệnh, trở thành vạn giới duy nhất, chấp chưởng ý chí thiên đạo. Từ đây vượt qua trường sinh bất tử, đúc ra bất hủ chân chính, bất tử bất diệt!
Ở niên đại thiên đạo vô chủ, cũng chỉ có trường sinh giả mới có tư cách tranh đoạt thiên mệnh!
Vị trường sinh giả này tùy ý đạp xuống một cước, mục đích là vì muốn đạp tên kiếp tiên cửu phẩm mới vừa độ kiếp không lâu đi xuống, để hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Chân to cường tráng, tỏa sáng lấp lánh.
Cái chân này là chân vàng chính hiệu, ôm được thì ăn sung mặc sướng cả đời.
- Bạch tiền bối cẩn thận!
Thông Nương lớn tiếng kêu lên. Trong thế giới quỷ dị này cô chỉ biết một mình Bạch Tôn Giả, đương nhiên cô phải về phe Bạch Tôn Giả rồi.
Chỉ là... có vẻ như Bạch Tôn Giả không nghe được tiếng kêu của Thông Nương.
Bạch Tôn Giả ngẩng đầu nhìn chân vàng khổng lồ từ trên chín tầng trời đạp xuống đầu hắn, trên mặt hắn không hề có chút sợ hãi.
Tay phải của hắn nắm thành quyền, đánh thẳng về phía cái chân khổng lồ kia.
Không hề né tránh, đối kháng chính diện.
Một quyền vừa đánh ra, cả bầu trời đều rung chuyển, vô số sinh linh trong chư thiên vạn giới hiện lên, đồng loạt phủ phục dưới một quyền của Bạch Tôn Giả.
Một quyền này... vạn giới vi tôn!
Một quyền đánh ra, chân vàng khổng lồ đang đạp về phía hắn lập tức bị đánh nổ, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng tiêu trong hư không.
Trên chín tầng trời, nháy mắt đã có mấy chục ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống. Một kiếp tiên cửu phẩm bình thường lại có thể dùng một quyền đánh nát một cước do trường sinh giả đạp xuống ư?
Ngay sau đó, mấy chục ánh mắt cao cao tại thượng này lại biến thành kinh ngạc, chấn động.
Bởi vì một quyền của Bạch Tôn Giả vẫn chưa kết thúc.
Sau khi đánh nổ cái chân khổng lồ, quyền ý vạn giới vi tôn lại thuận thế xông lên trên chín tầng trời... trực tiếp công kích bản thể của vị trường sinh giả vừa mới ra tay!
- Hừ!
Vị trường sinh giả kia tức điên người. Lúc nãy hắn tùy ý đạp một cước, không những không trấn áp được tên kiếp tiên cửu phẩm kia, ngược lại còn bị đối phương phá một cước là đã thấy mất mặt lắm rồi.
Không ngờ tên kiếp tiên cửu phẩm nho nhỏ này lại dám trực tiếp công kích bản thể của hắn... Quả là cuồng vọng!
- Muốn chết!
Trường sinh giả lạnh lùng nói.
Lúc đầu hắn chỉ muốn trấn áp tên kiếp tiên cửu phẩm này một chút mà thôi, nhưng bây giờ thì đừng trách hắn vô tình. Hắn siết chặt tay phải, trên chín tầng trời đột nhiên hiện ra một con voi thần khổng lồ.
Voi thần trông rất sống động, khí thế ngất trời, lại đạp một cước chống lại một quyền do Bạch Tôn Giả đánh ra. Mất mặt chỗ nào thì phải dùng phương pháp đó lấy lại thể diện!
Ầm
~~Công kích voi thần này có thiên địa pháp tắc hóa thành phù văn đầy trời kèm theo. Đây là một kích toàn lực của trường sinh giả tiếp cận thiên đạo! Đối mặt với một kích thế này, kiếp tiên cửu phẩm bình thường chắc chắn sẽ bị ghiên nát!
Nhưng mà... lúc voi thần va chạm với một quyền của Bạch Tôn Giả lại không xuất hiện tình cảnh nghiền nát như dự đoán.
Trong hư không, voi thần va chạm với quyền ý của Bạch Tôn Giả, triệt tiêu lẫn nhau, trên chín tầng trời liên tục truyền ra tiếng sấm.
Lần này, tất cả trường sinh giả đều bị chấn động.
Ầm
~~Cuối cùng, voi thần và một quyền của Bạch Tôn Giả đồng quy vu tận... tiêu tán trên chín tầng trời.
- Không thể nào!
Vị trường sinh giả hóa ra voi thần bị sốc cực độ.
Không chỉ hắn, mà vô số trường sinh giả khác cũng trợn mắt kinh ngạc.
Lúc này, Bạch Tôn Giả ở phía dưới lên tiếng nói:
- Ngươi đạp ta một cước, vậy giờ hãy ăn một kiếm của ta!
Lúc này mọi người mới nhìn thấy ở bên hông tên kiếp tiên cửu phẩm này có đeo một thanh trường kiếm, hiển nhiên quyền không phải là thủ đoạn công kích sở trường của đối phương.
Nhưng Bạch Tôn Giả cũng không xuất kiếm, hắn chỉ khép ngón tay lại thành kiếm rồi chém về phía vị trường sinh giả nọ.
Một kiếm này, như quang, chợt lóe rồi biến mất.
Phụt
~~Trên chín tầng trời, huyết quang tung tóe, vị trường sinh giả nọ bị kiếm quang chặt đứt chân phải, thần huyết màu vàng tuôn như mưa!
Đây là chuyện mà một kiếp tiên cửu phẩm bình thường có thể làm được sao?
Trên chín tầng trời, vị trường sinh giả nọ biến sắc. Cuối cùng hắn đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng đỏ chạy trốn thật xa...
Thân là trường sinh giả đã khai phá ra đạo thuộc về mình.
Mỗi một vị trường sinh giả đều có niềm tin bất bại của riêng mình.
Mà hôm nay... niềm tin bất bại của hắn đã bị một kiếp tiên thẳng tay đánh nát.
Mất đi niềm tin, hắn lấy cái gì đi tranh đoạt thiên đạo đây?