Mặt trời ngả bóng về Tây, du khách trong Tử Cấm thành thưa dần.
Thế nhưng ở nơi người thường không nhìn thấy, các tu sĩ ăn mặc kì lạ lặng lẽ tụ lại. Trên bầu trời, vô số kiếm quang và pháp bảo không thể thấy bằng mắt thường đua nhau hạ xuống.
Trừ các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, còn có rất nhiều tu sĩ lạ mặt nhanh tay hay mắt đến sớm chiếm chỗ, hơn nữa còn lấy ra đủ lại pháp khí và máy quay phim đã qua cải tạo, nhắm thẳng lên đỉnh Tử Cấm.
Diệt Phượng Công Tử hỏi với vẻ tò mò:
- Ủa? Hôm nay đông vui thế? Trận chiến giữa Bắc Hà với Đồng Quái được nhiều người biết đến thế cơ à?
Hắn vốn tưởng là cùng lắm chỉ có các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đến làm nóng bầu không khí thôi, không ngờ lại đông đạo hữu lạ mặt thế.
Chàng đẹp trai ấm áp Dược Sư mỉm cười nói:
- Theo ta biết thì có một phần tu sĩ bên ngoài là do Bắc Hà Tán Nhân gọi tới đó, gồm có phóng viên của nhật báo Tu Sĩ, đệ tử của Trung tâm tin tức Thiên Cơ và thành viên của đài Thần Cương Tu Sĩ..
Bắc Hà Tán Nhân muốn chơi lớn, hắn muốn phát sóng trực tiếp trận đại chiến trên đỉnh Tử Cấm đây mà!
Giao Bá Chân Quân cười nói:
- Xem ra Bắc Hà Tán Nhân chắc thắng trận này quá nhỉ.
Chính vì có niềm tin tất thắng nên Bắc Hà Tán Nhân mới triệu tập phóng viên của nhật báo Tu sĩ đến đưa tin trực tiếp.
Cười xong, Giao Bá Chân Quân lại hơi lo lắng. Tuần trước hắn có gặp Đồng Quái Tiên Sư một lần, lúc ấy hắn đã thấy trên người Đồng Quái Tiên Sư có gì đó không đúng lắm rồi, nhưng lại không nói rõ được là không đúng ở đâu.
Bắc Hà Tán Nhân có thể chiến thắng được Đồng Quái Tiên Sư thần bí kia thật sao?
- Bắc Hà đạo hữu đâu rồi nhỉ?
Giang Tử Yên nắm tay Dược Sư rồi hỏi với vẻ tò mò.
- Nói mới nhớ mấy hôm nay không thấy hắn đâu rồi, thậm chí hắn còn không online mấy ngày rồi cơ. Ta lên nhóm tán phét, phát hiện ra người đầu tiên trả lời mình không phải là Bắc Hà Tán Nhân thì cứ thấy không quen làm sao ấy.
Diệt Phượng Công Tử trả lời.
- Ta nghĩ chắc là Bắc Hà đạo hữu muốn duy trì trạng thái bí ẩn, không cho Đồng Quái Tiên Sư có cơ hội “biết người biết ta” đó mà. Có lẽ trước khi quyết đấu thì Bắc Hà Tán Nhân cũng không xuất hiện đâu.
Lưu Huỳnh Tiên Tử mặc váy đỏ nói.
- Thế Đồng Quái tiền bối cũng đâu rồi?
Tam Nhật sư huynh hiếu kì nhìn quanh, nhân vật chính còn lại của buổi quyết đấu là Đồng Quái Tiên Sư cũng chưa ra mặt. Ngoài ra còn có nhóm của Thư Hàng tiểu hữu vẫn chưa đến.
- Nói không chừng Đồng Quái Tiên Sư đã ở đây rồi ấy, nhưng nếu chính hắn không chịu chường mặt ra thì chẳng ai có thể nhận ra hắn cả.
Giao Bá Chân Quân nhún vai.
Thuật dịch dung của Đồng Quái Tiên Sư quả là khủng bố, dù là tôn giả thất phẩm cũng không thể nào nhìn thấu được. Thậm chí ngay cả huyền thánh bát phẩm cũng chưa chắc đã nhìn thấu nổi thuật dịch dung của hắn.
…
Bóng đêm buông xuống.
Các tu sĩ quanh Tử Cấm thành trò chuyện rôm rả.
- Bao giờ bắt đầu quyết đấu?
Diệt Phượng Công Tử lấy một gói hạt dưa trong túi ra chia cho các đạo hữu xung quanh.
Dược Sư đáp:
-Ta cũng không biết… thôi cứ chờ ở đây là được.
- Tiếc là hôm nay không phải đêm trăng tròn, nếu hai đại cao thủ quyết đấu vào đêm trăng tròn thì không khí còn tốt hơn nhiều.
Phá Dương Kích Quách Đại nói dứt lời rồi lấy điện thoại ra gửi hai tin nhắn.
Nhóm Cửu Châu số 1.
Phá Dương Kích Quách Đại: [Đầu chó đáng yêu]
Phá Dương Kích Quách Đại: [Xoa đầu chó của lầu trên]
Hôm nay mọi người đều dồn hết lực chú ý lên đỉnh Tử Cấm, chẳng ai cướp đầu chó với hắn cả.
Phá Dương Kích Quách Đại sung sướng cất điện thoại đi.
Thế nhưng không hiểu sao khi không có ai cướp đầu chó với mình thì hắn lại cảm thấy thiêu thiếu.
Lòng người chính là khó đoán như vậy đó.
Hơn 10 phút sau.
Diệt Phượng Công Tử ngẩng phắt đầu lên:
- Có người đến!
Một đạo kiếm quang phóng vụt đến từ phía xa xa.
Kiếm quang này có tốc độ cực nhanh. Cả đời này Diệt Phượng Công Tử chưa bao giờ thấy kiếm quang nào nhanh như thế!
Phần đuôi kiếm quang hiện lên bóng đuôi rồng lờ mờ.
- Là Bạch đạo hữu đó, cuối cùng hắn cũng đến rồi!
Giao Bá Chân Quân híp mắt nhìn rồi đáp.
Diệt Phượng Công Tử:
- Sao ta lại thấy kiếm quang của Bạch tiền bối nhanh hơn một chút nhỉ?
Giao Bá Chân Quân gật đầu nói:
- Đúng là nhanh hơn một ít thật, cứ nhìn Thư Hàng tiểu hữu xanh cả mặt ngồi trên đó là biết. Lần trước Bạch đạo hữu đưa Tống Thư Hàng phi hành với tốc độ cao nhất mà hắn chỉ trắng bệch mặt ra thôi, lần này xanh mét thế kia thì rõ ràng là tốc độ của Bạch đạo hữu lại tăng lên nhiều rồi. Ta hoài nghi tốc độ kiếm quang của Bạch đạo hữu đã chẳng còn kém huyền thánh bát phẩm là bao nữa.
Diệt Phượng Công Tử âm thầm gật đầu, từ sau chỉ cần nhìn sắc mặt của Thư Hàng tiểu hữu là có thể đo lường được tốc độ của phi kiếm rồi.
Tỷ như: cấp độ làm sắc mặt Thư Hàng tiểu hữu tái nhợt, cấp độ làm sắc mặt Thư Hàng tiểu hữu trắng bệch, cấp độ làm sắc mặt Thư Hàng tiểu hữu xanh mét…
- Cuối cùng Thư Hàng tiểu hữu cũng tới rồi.
Tam Nhật sư huynh nhìn thấy Tống Thư Hàng, Quả Quả, Thi và Chúc thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, phi kiếm của Bạch Tôn Giả dừng lại trên đỉnh đầu mọi người.
- Ở? Đồng Quái với Bắc Hà Tán Nhân còn chưa hiện thân à? Sớm biết thế thì bọn ta đã chẳng cần chạy vội như vậy rồi.
Bạch Tôn Giả cười nói.
Sau lưng hắn, Tống Thư Hàng và ba đứa nhóc đã mềm nhũn cả chân.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng vô cùng hồi hận, lẽ ra hắn không nên giao pháp khí Long Vĩ Độn Ảnh cho Bạch Tôn Giả sớm như thế mới đúng.
Bạch Tôn Giả xoa cằm suy tư một lát, rồi đột nhiên mắt hắn sáng ngời lên:
- Nếu Đồng Quái và Bắc Hà đều chưa đến thì ta tặng lễ gặp mặt cho họ cái đã vậy.
Vừa nói, Bạch Tôn Giả vừa ngự kiếm phóng vụt lê trời.
Tống Thư Hàng:
- Bạch tiền bối, ngài thả bọn ta xuống trước đã được không?
- Không cần, ta chỉ thi pháp trên không một tí thôi.
Bạch Tôn Giả cười ha hả mà đáp.
Sau khi bay lên đến tầm một ngàn mét, Bạch Tôn Giả kết pháp ấn, hơi nước trong hư không ngưng tụ lại thành một vòng tinh thể băng lơ lửng giữa trời.
- Bạch tiền bối, ngài định làm gì vậy?
Tống Thư Hàng tò mò.
-Ta muốn dùng pháp thuật chế tạo một mặt trăng khổng lồ.
Bạch Tôn Giả giải thích:
- Rất lâu trước kia ở phương Tây có một nhánh lang yêu, chúng có năng lực biến thân đặc biệt vào mỗi ngày trăng tròn, sau khi biến thân thì thực lực tăng lên gấp bội. Thế nhưng không phải hôm nào cũng có trăng tròn, cho nên để phát huy thiên phú biến thân của mình, nhánh lang yêu đó đã nghiên cứu ra pháp thuật tạo nên mặt trăng nhân tạo. Ta từng tiếp xúc với pháp thuật đó, rồi mang về cải tạo đi một chút, có thể tạo ra mặt trăng tròn to hơn nữa.
- Sao lại phải dùng pháp thuật để tạo ra trăng tròn ạ?
Nhóc sư con Quả Quả hỏi.
Bé Thi chớp mắt:
- Bạch tiền bối cho rằng nếu có trăng tròn thì trận chiến trên đỉnh Tử Cấm sẽ hoành tráng hơn đúng không?
- Chính là thế đó.
Bạch Tôn Giả cười nói.
Tống Thư Hàng:
- Bạch tiền bối, sau khi ngài thi triển pháp thuật này thì tất cả mọi người ở thủ đô sẽ nhìn thấy à?
- Đương nhiên rồi.
Bạch tiền bối đáp.
Cho nên mọi người ở thủ đô thật có phúc. Các bạn sẽ được nhìn thấy trăng tròn vào mồng một tháng chín dương lịch, ăn tết trung thu sớm cả nửa tháng trời.
Thế nhưng sau khi pháp thuật này được thi triển thì nhân dân Bắc Kinh sẽ được thấy hai lần trăng tròn trong một tháng luôn sao?
…
Sau khi Bạch Tôn Giả thi triển pháp thuật xong, một mặt trăng tròn khổng lồ xuất hiện trên không trung Tử Cấm thành.
Mặt trăng ấy vừa tròn vừa lớn.
- Không hổ là Bạch tiền bối, ra tay hào phóng thật, tung mặt trăng lên trời luôn kìa.
Phá Dương Kích Quách Đại cảm thán.
Diệt Phượng Công Tử nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu rồi nuốt nước miếng đánh ực một tiếng:
- Thế nhưng… Quách Đại đạo hữu à, ngươi không thấy mặt trăng kia quá lớn sao? Mặt trăng to quá làm cho ta thấy như nó cách chúng ta rất gần, lúc nào cũng có thể rớt xuống đầu chúng ta được ấy.
Giao Bá Chân Quân gật đầu đồng ý:
- Đúng là… hơi to thật.
- Diệt Phượng đạo hữu nói thế làm ta cũng hơi sờ sợ, cứ thấy như nó sắp rụng xuống đến nơi rồi vậy.
Lưu Huỳnh Tiên Tử nói.
Dường như Bạch Tôn Giả ở trên trời cao nghe thấy những lời bàn tán của các đạo hữu bên dưới. Hắn vươn tay vỗ một cái vào mặt trăng tròn kia.
Trăng tròn bị Bạch tiền bối đẩy bay xa tít lên trời, cuối cùng lơ lửng ở một vị trí thích hợp.
Bạch Tôn Giả gật đầu hài lòng rồi đưa Tống Thư Hàng và ba đứa nhóc hạ xuống.
…
Trăng sáng như nước.
Tuy ánh trăng này chỉ là nhân tạo mà thôi.
Khi ánh trăng rọi xuống, người ta mới thấy có một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh Tử Cấm tự khi nào.
Thân ảnh ấy mặc nho sam trắng tinh, lưng đeo trường kiếm, đứng ở đầu trái của mái đại điện.
Tay trái hắn đặt trên trường kiếm bên hông, tay phải cầm một quyển sách, tác phong nhẹ nhàng, miệng hé nụ cười. Hắn chỉ đứng đó thôi mà đã ngời ngời khí chất thư sinh học thức.
- Hằng Hỏa đạo hữu, ngươi bay lên mái điện làm gì kia? Không lẽ tự nhiên nảy ra ý thơ, leo lên đấy làm một bài à?
Có đạo hữu quen biết Hằng Hỏa Chân Quân cười hỏi.
Không sai, nhìn từ bề ngoài thì người đàn ông mặc nho sam trắng, lưng đeo trường kiếm này chính là Hằng Hỏa Chân Quân của thư viện Bạch Vân.
- Không đúng, Hằng Hỏa đạo hữu bảo hắn nhiều việc quá, không có thời gian rảnh cơ mà. Hắn đến Tử Cấm thành lúc nào vậy?
Giao Bá Chân Quân chớp mắt.
Sau đó hắn lập tức nghĩ tới một khả năng.
- Đồng Quái ngu ngốc, ngươi đóng giả Hằng Hỏa đạo hữu làm gì? Ngươi muốn chết à? Có tin là cả Nho gia sẽ tìm ngươi tính sổ không hả?
Giao Bá Chân Quân dở khóc dở cười.
Bây giờ Hằng Hỏa Chân Quân là chúa tể thế giới kim liên của Nho gia, là trụ cột đương nhiệm của Nho gia đấy.
Đồng Quái Tiên Sư dám giả dạng hắn để quyết đấu với Bắc Hà Tán Nhân, thì dù hắn thắng hay thua, đệ tử Nho gia cũng không bỏ qua cho hắn đâu.
- Có lý.
Đồng Quái Tiên Sư nói.
Sau đó, trước mắt bao người, hắn lấy một mảnh vải trắng ra phủ lên người mình.
- Đừng bảo là Đồng Quái tiền bối muốn hóa trang ngay ở đây nhé?
Tống Thư Hàng lên tiếng.
Lúc này hắn đang ngồi giữa các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1, ba đứa nhóc thì được Tam Nhật sư huynh đưa về.
- Hắn lại muốn đóng giả ai đây?
Diệt Phượng Công Tử hỏi.
Giang Tử Yên chớp mắt:
- Nếu là ta thì ta sẽ chọn biến thành một người có thể gây áp lực tâm lý cho Bắc Hà Tán Nhân. Như vậy khi bắt đầu quyết đấu có thể chiếm thượng phong rồi.
Cô vừa nói xong, mọi người đều quay sang nhìn Bạch Tôn Giả.