Nhưng... nhưng, buổi tiệc này là do bang chủ của các người chủ tọa. Ả... ả đàn bàn này làm sao có thể vào đây được. - Một người vẫn cứng miệng dè dặt nói.
- Ha, ả đàn bà sao? - Hắn ta cười lạnh.
- Ồ, Bun. Lại có người dám gọi chị như vậy cơ đấy. - Một giọng nói phụ nữ phía sau lại vang lên.
(Bun: ngọt ngào, bánh sữa nhỏ, bánh nho.)
Cô gái từ trong bóng tối phía sau bước ra, khiến cho những người ở đây đều ngơ luôn. Thân hình cô không hoàn hảo như cô gái đeo mặt nạ kia nhưng cũng được gọi là chuẩn. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi nhỏ cùng chiếc mũi cao, đôi mắt hút hồn mọi người kết hợp cùng làn da trắng nõn càng khiến người ta thật muốn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
- Aurora, đừng nghịch. - Người phụ nữ đeo mặt nạ khẽ xoay sang trách mắng cô gái vừa bước ra, nhưng trong giọng nói lại chẳng có tức giận ngược lại còn có ý cưng chiều.
- Cái kia... Ngài Bident, ngài có thể giới thiệu một chút không? - Vì giọng nói khi nãy của Bident rất đáng sợ nên cũng có một số người liền đoán ra được một chút thực hư.
- Hừ, Jayden đại nhân của chúng tôi, là người các người muốn "yêu" liền "yêu" được sao? - Giọng ông ta đã hơi hòa hoãn nhưng lại phun ra những lời nói khinh miệt.
- Cái gì cơ? Jay... Jayden đại nhân sao? Chẳng... chẳng phải?
- Toi đời...
- Hừ, tôi đã kéo tay ông lại rồi, mà ông vẫn cứ nói mấy lời không não đấy.
- Đúng vậy, cái tên Jayden này cũng không nhất thiết là của đàn ông.
Có vài người khi nảy thì hận không thể nói sao cho sảng khoái cái mồm còn bây giờ lại hận sao cái mồm này lại lanh như vậy.
- À... cái đó, Jayden đại nhân, cô đừng có tính toán với chính tôi nhé, chúng tôi chỉ là nhất... nhất thời lỡ miệng. - Bọn người kia ríu rít xin tha.
- Không sao. - Cô chỉ khẽ phất tay với bọn hắn. Rồi sải bước tiến thẳng đến chiếc ghế đặt ở trung tâm buổi tiệc, ngồi xuống. Người phụ nữ được gọi là Aurora cũng đi theo.
Jayden ngồi xuống ghế liền kéo Aurora ngồi vào lòng mình khẽ vuốt ve từng lọn tóc dài của cô ta. Cảnh tượng này đều khiến cho mọi người trố cả mắt. Thật... thật không nghĩ đến Jayden lại có sở thích này. Sau này bọn họ nhất định phải gửi thật nhiều mỹ nhân đến mới được.
Mà Bident cũng đã quen với hành động này của hai người họ mấy ngày nay nên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường trước mặt mọi người.
Nhưng bọn Tuyết Bạch khi nhìn thấy Aurora liền giật thót, bọn họ nghĩ ngay đến Aurora - Tuyết Phương của 9 năm trước. Nhưng sau đó liền gạt phăng mất, bởi cô đã mất, tên chắc chỉ là giống nhau.
Mà Lãnh Thanh cùng Lăng Trị sau khi thấy cô đáy lòng liền run lên, nhất là Lãnh Thanh. Cậu cứ nhìn theo Aurora đờ đẫn, mọi người có thể không biết nhưng với anh người con gái 9 năm trước vẫn khắc sâu vào tiềm thức, mọi thứ của cô ấy hầu như anh đều nhớ rõ. Anh là người được một tay Tư Thuần huấn luyện, nên chuyện nhìn rõ những thứ ở cự li xa là chuyện rất dễ dàng. Nhìn thấy vết bớt rất nhỏ ở đầu vai của Aurora, nước mắt cậu không thể nén được mà rơi xuống. Lăng Trị cũng hệt như Lãnh Thanh anh nhận ra đó chính là đặc điểm nhận dạng duy nhất của Tuyết Phương năm đó. Nhìn về phía người mình yêu rơi nước mắt, anh chỉ khẽ nhắm mắt nuốt ngược cảm giác đắng chát vào lòng, rồi đưa tay lau đi nước mắt cho người mình yêu.
Những hành động này đều rơi vào mắt bọn Tuyết Bạch liền khiến cho suy nghĩ vừa gạt phăng kia đi liền "hốt" lại xem xét.
- Như mọi người đã đoán được, hôm nay tôi mời mọi người đến là một là muốn kết liên minh với mọi người, hai là muốn bàn với mọi người chuyện hợp tác lâu dài cùng tiêu diệt Tử Thần. - Jayden lên tiếng, bàn tay trắng nõn mềm mại để mặc Aurora nghịch nghịch xoa nắn.
Hành động đó của Aurora rơi vào mắt Hàn Mặc Ngôn lại khiến anh khó chịu muốn... giết người. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cái bàn tay đang xoa nắn bàn tay trắng nõn của Jayden mà trong lòng lại tức giận.
Bọn Tuyết Bạch ngồi gần đấy, cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh tự dưng giảm thấp liền khó hiểu khẽ rùng mình một phát.
Thấy bọn người lúc này vẫn còn xôn xao bây giờ lại im lặng đợi chờ câu tiếp theo của mình nói, cô liền khẽ đẩy đẩy người trong lòng ý bảo lên tiếng.
- Thật là, Bun chị ấy sẽ không như cái tên Andrew đáng ghét kia đâu. Sau khi đã tiêu diệt xong, chị ấy sẽ không động vào mọi người để những phần cướp được từ Tử Thần mặc mọi người phân chia. - Aurora khẽ bĩu môi.
- Phương Phương. - Bỗng lúc này lại có giọng nói run run vang lên.
Nhưng chẳng có ai đáp lại, mọi thứ vẫn không có biến hóa gì nhưng Lãnh Thanh dường như lại không muốn bỏ cuộc lại lên tiếng.
- Phương Phương, anh biết là em, đã 9 năm rồi, 9 năm rồi đấy. Em không nhớ gì hết sao? - Giọng nói của Lãnh Thanh dần cao lên.
Lăng Trị thấy vậy liền kéo cậu lại, miệng an ủi "Đừng kích động". Nhưng Lãnh Thanh lại không quan tâm cứ nhìn chằm chằm người con gái trong lòng Jayden.
- Ha, ả đàn bà sao? - Hắn ta cười lạnh.
- Ồ, Bun. Lại có người dám gọi chị như vậy cơ đấy. - Một giọng nói phụ nữ phía sau lại vang lên.
(Bun: ngọt ngào, bánh sữa nhỏ, bánh nho.)
Cô gái từ trong bóng tối phía sau bước ra, khiến cho những người ở đây đều ngơ luôn. Thân hình cô không hoàn hảo như cô gái đeo mặt nạ kia nhưng cũng được gọi là chuẩn. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi nhỏ cùng chiếc mũi cao, đôi mắt hút hồn mọi người kết hợp cùng làn da trắng nõn càng khiến người ta thật muốn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
- Aurora, đừng nghịch. - Người phụ nữ đeo mặt nạ khẽ xoay sang trách mắng cô gái vừa bước ra, nhưng trong giọng nói lại chẳng có tức giận ngược lại còn có ý cưng chiều.
- Cái kia... Ngài Bident, ngài có thể giới thiệu một chút không? - Vì giọng nói khi nãy của Bident rất đáng sợ nên cũng có một số người liền đoán ra được một chút thực hư.
- Hừ, Jayden đại nhân của chúng tôi, là người các người muốn "yêu" liền "yêu" được sao? - Giọng ông ta đã hơi hòa hoãn nhưng lại phun ra những lời nói khinh miệt.
- Cái gì cơ? Jay... Jayden đại nhân sao? Chẳng... chẳng phải?
- Toi đời...
- Hừ, tôi đã kéo tay ông lại rồi, mà ông vẫn cứ nói mấy lời không não đấy.
- Đúng vậy, cái tên Jayden này cũng không nhất thiết là của đàn ông.
Có vài người khi nảy thì hận không thể nói sao cho sảng khoái cái mồm còn bây giờ lại hận sao cái mồm này lại lanh như vậy.
- À... cái đó, Jayden đại nhân, cô đừng có tính toán với chính tôi nhé, chúng tôi chỉ là nhất... nhất thời lỡ miệng. - Bọn người kia ríu rít xin tha.
- Không sao. - Cô chỉ khẽ phất tay với bọn hắn. Rồi sải bước tiến thẳng đến chiếc ghế đặt ở trung tâm buổi tiệc, ngồi xuống. Người phụ nữ được gọi là Aurora cũng đi theo.
Jayden ngồi xuống ghế liền kéo Aurora ngồi vào lòng mình khẽ vuốt ve từng lọn tóc dài của cô ta. Cảnh tượng này đều khiến cho mọi người trố cả mắt. Thật... thật không nghĩ đến Jayden lại có sở thích này. Sau này bọn họ nhất định phải gửi thật nhiều mỹ nhân đến mới được.
Mà Bident cũng đã quen với hành động này của hai người họ mấy ngày nay nên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường trước mặt mọi người.
Nhưng bọn Tuyết Bạch khi nhìn thấy Aurora liền giật thót, bọn họ nghĩ ngay đến Aurora - Tuyết Phương của 9 năm trước. Nhưng sau đó liền gạt phăng mất, bởi cô đã mất, tên chắc chỉ là giống nhau.
Mà Lãnh Thanh cùng Lăng Trị sau khi thấy cô đáy lòng liền run lên, nhất là Lãnh Thanh. Cậu cứ nhìn theo Aurora đờ đẫn, mọi người có thể không biết nhưng với anh người con gái 9 năm trước vẫn khắc sâu vào tiềm thức, mọi thứ của cô ấy hầu như anh đều nhớ rõ. Anh là người được một tay Tư Thuần huấn luyện, nên chuyện nhìn rõ những thứ ở cự li xa là chuyện rất dễ dàng. Nhìn thấy vết bớt rất nhỏ ở đầu vai của Aurora, nước mắt cậu không thể nén được mà rơi xuống. Lăng Trị cũng hệt như Lãnh Thanh anh nhận ra đó chính là đặc điểm nhận dạng duy nhất của Tuyết Phương năm đó. Nhìn về phía người mình yêu rơi nước mắt, anh chỉ khẽ nhắm mắt nuốt ngược cảm giác đắng chát vào lòng, rồi đưa tay lau đi nước mắt cho người mình yêu.
Những hành động này đều rơi vào mắt bọn Tuyết Bạch liền khiến cho suy nghĩ vừa gạt phăng kia đi liền "hốt" lại xem xét.
- Như mọi người đã đoán được, hôm nay tôi mời mọi người đến là một là muốn kết liên minh với mọi người, hai là muốn bàn với mọi người chuyện hợp tác lâu dài cùng tiêu diệt Tử Thần. - Jayden lên tiếng, bàn tay trắng nõn mềm mại để mặc Aurora nghịch nghịch xoa nắn.
Hành động đó của Aurora rơi vào mắt Hàn Mặc Ngôn lại khiến anh khó chịu muốn... giết người. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cái bàn tay đang xoa nắn bàn tay trắng nõn của Jayden mà trong lòng lại tức giận.
Bọn Tuyết Bạch ngồi gần đấy, cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh tự dưng giảm thấp liền khó hiểu khẽ rùng mình một phát.
Thấy bọn người lúc này vẫn còn xôn xao bây giờ lại im lặng đợi chờ câu tiếp theo của mình nói, cô liền khẽ đẩy đẩy người trong lòng ý bảo lên tiếng.
- Thật là, Bun chị ấy sẽ không như cái tên Andrew đáng ghét kia đâu. Sau khi đã tiêu diệt xong, chị ấy sẽ không động vào mọi người để những phần cướp được từ Tử Thần mặc mọi người phân chia. - Aurora khẽ bĩu môi.
- Phương Phương. - Bỗng lúc này lại có giọng nói run run vang lên.
Nhưng chẳng có ai đáp lại, mọi thứ vẫn không có biến hóa gì nhưng Lãnh Thanh dường như lại không muốn bỏ cuộc lại lên tiếng.
- Phương Phương, anh biết là em, đã 9 năm rồi, 9 năm rồi đấy. Em không nhớ gì hết sao? - Giọng nói của Lãnh Thanh dần cao lên.
Lăng Trị thấy vậy liền kéo cậu lại, miệng an ủi "Đừng kích động". Nhưng Lãnh Thanh lại không quan tâm cứ nhìn chằm chằm người con gái trong lòng Jayden.