Tiểu Bảo cùng Tuyết Nhật Lam sau khi tiễn cô đi thì quay đầu về Tuyết gia.
Trên đường đi
- Em có cảm thấy người đàn ông lúc nãy nhảy lên cùng mẹ rất là giống em không? Trước đây khi chưa thấy người đàn ông đấy thì em nhìn rất giống mẹ nhưng giờ chị lại thấy em như một khuôn đúc ra từ người đó. - Tuyết Nhật Lam trầm tư.
- Hắn ta là... bố của em... - Cậu nỉ non.
Câu nói khiến cho người kế bên nhảy dựng lên vì đang ngồi trên xe nên đập thẳng cái đầu lên thành xe.
Cốp
- Ai ui... - Cô ngại ngùng ngồi xuống.
- Lúc biết được em cảm thấy rất vô lí. Nhưng... nó lại là sự thật. Chị còn nhớ em từng bị trúng độc không? Lần đó ông ta đã truyền máu cho em. - Cậu bé nhìn xa xăm không giống độ tuổi.
Sau một hồi ngây ngốc nghe cậu bé kể lại mọi chuyện, cô liền kéo nhóc lại vỗ lưng an ủi.
- Ừm. Em... có định nói chuyện này với hắn không?
Cậu bé im lặng một hồi lâu lại lên tiếng.
- Không. Em đã biết được chuyện này từ chỗ mẹ. Mẹ không nói cho em biết, vậy thì có nghĩa rằng mẹ không muốn em nhận ông ta. Mà hình như rằng ông ta... biết rồi. - Thằng bé không ngốc, mẹ không nói tức là mẹ không muốn nhóc nhận ông ta.
Mà lúc nãy khi chạy ngang qua cậu bé Hàn Mặc Ngôn có dừng lại thật, nhưng chỉ khoảng 5 giây rồi phóng lên trực thăng luôn.
Từ sâu tận đáy lòng cậu bé từng nghĩ rằng, mẹ đã khổ rất nhiều rồi mà người bố của nó lại bỏ mặc mẹ không lo, nên nó nhận định anh là người xấu. Vả lời những năm nay dù mẹ không ở bên cạnh nhiều nhưng với nó như vậy là đủ rồi. Không... cần người xấu xa kia nữa.
Nhật Lam còn muốn nói gì đó nữa nhưng lúc này vừa đến cổng nhà đã thấy có mấy người mặc đồ đen đứng sừng sững ở đó.
- Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia. - Một tên thuộc hạ khi thấy xe của hai đứa liền chạy lại cung kính.
Cả hai đều rất khó hiểu, vệ sĩ của Tuyết gia từ trước đến nay đều không đứng chờ ở ngoài như vậy.
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tiểu Bảo nhóc quay sang giật giật tay người chị ngốc nghếch vẫn còn đang suy nghĩ xem chuyện gì.
- Không ổn. Mau chóng quay đầu xe. - Nhóc nói chuyện bằng khẩu hình.
Mặc dù không hiểu nhưng Nhật Lam vẫn quay lên nói với người đằng trước.
- Quay đầu xe đi.
Nhóc con đỡ tráng chị ta ngốc thật hay ngốc giả thế. Ý thằng bé là cô hãy đá tài xế xuống rồi quay đầu xe. Giờ thì hay rồi.
Người tài xế bật cửa bước ra ngoài.
- Chúng biết rồi. - Hắn ta chỉ nói một câu đơn giản với tên vừa chào họ.
Lập tức người đàn ông phất cánh tay lên, những tên còn lại đứng đấy lúc này đều xông tới.
Tiểu Bảo thầm nghĩ không hay rồi. Nó kéo cánh tay của Tuyết Nhật Lam lại.
- Lam Lam, chị mặc dù rất giỏi nhưng sẽ không thắng được người bên trong Tuyết gia bây giờ đâu. Đừng kích động.
- Nhưng ít nhất chị vẫn có thể giết mấy tên này rồi chạy. - Cô khó hiểu.
- Chị không thấy trên đó có Sniper sao? - Cậu chị lên tầng thượng phía xa có một ánh sáng rất nhỏ lóe lên, do cái tên bắn tỉa ngu ngốc đó nghĩ chỉ là hai đứa nhỏ nên không cảnh giác nhiều bị ánh sáng truyền tới cũng không để ý.
Cô quay phắt sang hướng Tiểu Bảo vừa chỉ. Đúng thật.
Khuôn mặt cô lạnh dần xuống.
Người phía bên ngoài không thấy động tĩnh gì biết hai đứa này đã phát hiện ra cái tên ngu ngốc tự đại kia rồi nên liền lên tiếng.
- Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia vào trong đi.
- Đi thôi. Nhịn xuống, cứ vào trước để biết tên kia là ai, sau đó em sẽ nghĩ cách thoát thân. - Cậu bé vỗ vỗ tay Nhật Lam.
- Chị sẽ báo vệ em. - Cô xoay lại nắm lấy tay Tiểu Bảo.
Mẹ đã cứu sống, nuôi dưỡng cô, cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Vì vậy, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Bảo.
- Đi thôi. - Cô dắt tay Tiểu Bảo bước ra ngoài.
Phong thái của hai đứa bé khi biết mình gặp nguy hiểm vẫn ung dung tự tại. Khí chất đó làm bọn chúng nhớ đến Ly gia, khiến bọn chúng rùng mình một cái.
Nhưng sau đó nghĩ lại, bọn mình dù gì cũng trải đời hơn cái bọn này thế mà lại sợ chúng. Thật mất mặt.
Vâng một tiếng rồi những tên đó lại lấy lại nét mặt lạnh nhạt mà một vệ sĩ nên có đi sau hai đứa vào trong.
Trên đường đi
- Em có cảm thấy người đàn ông lúc nãy nhảy lên cùng mẹ rất là giống em không? Trước đây khi chưa thấy người đàn ông đấy thì em nhìn rất giống mẹ nhưng giờ chị lại thấy em như một khuôn đúc ra từ người đó. - Tuyết Nhật Lam trầm tư.
- Hắn ta là... bố của em... - Cậu nỉ non.
Câu nói khiến cho người kế bên nhảy dựng lên vì đang ngồi trên xe nên đập thẳng cái đầu lên thành xe.
Cốp
- Ai ui... - Cô ngại ngùng ngồi xuống.
- Lúc biết được em cảm thấy rất vô lí. Nhưng... nó lại là sự thật. Chị còn nhớ em từng bị trúng độc không? Lần đó ông ta đã truyền máu cho em. - Cậu bé nhìn xa xăm không giống độ tuổi.
Sau một hồi ngây ngốc nghe cậu bé kể lại mọi chuyện, cô liền kéo nhóc lại vỗ lưng an ủi.
- Ừm. Em... có định nói chuyện này với hắn không?
Cậu bé im lặng một hồi lâu lại lên tiếng.
- Không. Em đã biết được chuyện này từ chỗ mẹ. Mẹ không nói cho em biết, vậy thì có nghĩa rằng mẹ không muốn em nhận ông ta. Mà hình như rằng ông ta... biết rồi. - Thằng bé không ngốc, mẹ không nói tức là mẹ không muốn nhóc nhận ông ta.
Mà lúc nãy khi chạy ngang qua cậu bé Hàn Mặc Ngôn có dừng lại thật, nhưng chỉ khoảng 5 giây rồi phóng lên trực thăng luôn.
Từ sâu tận đáy lòng cậu bé từng nghĩ rằng, mẹ đã khổ rất nhiều rồi mà người bố của nó lại bỏ mặc mẹ không lo, nên nó nhận định anh là người xấu. Vả lời những năm nay dù mẹ không ở bên cạnh nhiều nhưng với nó như vậy là đủ rồi. Không... cần người xấu xa kia nữa.
Nhật Lam còn muốn nói gì đó nữa nhưng lúc này vừa đến cổng nhà đã thấy có mấy người mặc đồ đen đứng sừng sững ở đó.
- Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia. - Một tên thuộc hạ khi thấy xe của hai đứa liền chạy lại cung kính.
Cả hai đều rất khó hiểu, vệ sĩ của Tuyết gia từ trước đến nay đều không đứng chờ ở ngoài như vậy.
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tiểu Bảo nhóc quay sang giật giật tay người chị ngốc nghếch vẫn còn đang suy nghĩ xem chuyện gì.
- Không ổn. Mau chóng quay đầu xe. - Nhóc nói chuyện bằng khẩu hình.
Mặc dù không hiểu nhưng Nhật Lam vẫn quay lên nói với người đằng trước.
- Quay đầu xe đi.
Nhóc con đỡ tráng chị ta ngốc thật hay ngốc giả thế. Ý thằng bé là cô hãy đá tài xế xuống rồi quay đầu xe. Giờ thì hay rồi.
Người tài xế bật cửa bước ra ngoài.
- Chúng biết rồi. - Hắn ta chỉ nói một câu đơn giản với tên vừa chào họ.
Lập tức người đàn ông phất cánh tay lên, những tên còn lại đứng đấy lúc này đều xông tới.
Tiểu Bảo thầm nghĩ không hay rồi. Nó kéo cánh tay của Tuyết Nhật Lam lại.
- Lam Lam, chị mặc dù rất giỏi nhưng sẽ không thắng được người bên trong Tuyết gia bây giờ đâu. Đừng kích động.
- Nhưng ít nhất chị vẫn có thể giết mấy tên này rồi chạy. - Cô khó hiểu.
- Chị không thấy trên đó có Sniper sao? - Cậu chị lên tầng thượng phía xa có một ánh sáng rất nhỏ lóe lên, do cái tên bắn tỉa ngu ngốc đó nghĩ chỉ là hai đứa nhỏ nên không cảnh giác nhiều bị ánh sáng truyền tới cũng không để ý.
Cô quay phắt sang hướng Tiểu Bảo vừa chỉ. Đúng thật.
Khuôn mặt cô lạnh dần xuống.
Người phía bên ngoài không thấy động tĩnh gì biết hai đứa này đã phát hiện ra cái tên ngu ngốc tự đại kia rồi nên liền lên tiếng.
- Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia vào trong đi.
- Đi thôi. Nhịn xuống, cứ vào trước để biết tên kia là ai, sau đó em sẽ nghĩ cách thoát thân. - Cậu bé vỗ vỗ tay Nhật Lam.
- Chị sẽ báo vệ em. - Cô xoay lại nắm lấy tay Tiểu Bảo.
Mẹ đã cứu sống, nuôi dưỡng cô, cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Vì vậy, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Bảo.
- Đi thôi. - Cô dắt tay Tiểu Bảo bước ra ngoài.
Phong thái của hai đứa bé khi biết mình gặp nguy hiểm vẫn ung dung tự tại. Khí chất đó làm bọn chúng nhớ đến Ly gia, khiến bọn chúng rùng mình một cái.
Nhưng sau đó nghĩ lại, bọn mình dù gì cũng trải đời hơn cái bọn này thế mà lại sợ chúng. Thật mất mặt.
Vâng một tiếng rồi những tên đó lại lấy lại nét mặt lạnh nhạt mà một vệ sĩ nên có đi sau hai đứa vào trong.