Hai ngày tiếp nữa trôi qua
Hàn Mặc Ngôn vẫn còn đang ở khách sạn miệt mài tìm kiếm.
Anh ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt mệt mỏi tựa ra sau ghế.
Trong một tháng này, anh vừa cứ như bị trêu đùa, vừa tìm được một chút tung tích của dì nhỏ sau đó liền biến mất. Khiến anh phải tối mặt tối mày theo.
Nhớ lại cũng đã rất lâu rồi anh chưa gọi điện về cho vợ, liền móc điện thoại từ túi quần ra thì mới phát hiện, chết tiệt, nó lại hết pin.
Anh lại thở dài.
- Boss, anh cũng cảm thấy có người ở phía sau đang thao túng đúng không? - Ngọc Quân tay vẫn cứ múa liên tục trên bàn phím trong một tháng nay.
- Ừm. Kể cả bây giờ tôi đang mệt mỏi ngồi tựa vào ghế thế này hắn ta cũng biết, phải không? - Anh như lơ đễnh hỏi vu vơ, rồi nhếch môi. Đời này anh ghét nhất là bị theo dõi, nhưng anh lại không biết người đứng sau là ai nên cứ để hắn theo dõi còn mình sẽ từ từ xác nhận hắn.
Chỉ sợ hắn là đang theo dõi tất cả hành động của mọi người kể cả có là Rothschild, Morgan,... đi nữa.
- Tôi thấy chuyện này rất lạ đấy, Boss. - Lăng Trị lúc này cũng lên tiếng. Anh luôn cảm nhận được rằng có nguy hiểm đang sắp xảy ra.
- Dừng lại đi, Ngọc Quân. Cậu không đấu lại người kia đâu...
Đang còn định nói gì nữa thì phía bên ngoài có người gõ cửa.
Cốc...
Chỉ gõ một cái nhưng đối với người như Hàn Mặc Ngôn cũng có thể nghe rõ.
Lăng Trị đứng lên tay đặt sau thắt lưng, tư thế chuẩn bị rút súng đi ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, anh chẳng thấy ai ở ngoài cửa cả, điều này khiến anh ta hơi hơi bất an. Liền rút súng phía sau ra mở cửa, chỉa đầu súng ra ngoài.
- Sao? Không chào đón tôi à?
Ngay lúc này một giọng nói đầu ta tứ cất lên khiến Lăng Trị khẽ nhíu mày.
- Chủ mẫu? - Anh nhìn sang người đang dựa vào vách tường. Sau đó mắt liền liếc qua thấy Rose cùng Lãnh Thanh lòng liền run lên một phát.
Cô thấy anh ta sau khi thấy Lãnh Thanh thì cứ đứng đực ra đó thì bất mãn, đẩy anh ta sang một bên rồi đi thẳng vào trong, hai người phía sau cũng tiếp bước vào trong để lại cái tên kia đứng ngơ ngoài cửa.
- Cần em giúp không? - Cô đi vào trong sau khi thấy khuôn mặt đã lâu không gặp liền hơi mỉm cười nói.
- Sao đến không bảo với anh một tiếng? - Lúc nghe thấy giọng cô anh đã kích động biết bao cứ tưởng là nằm mơ, bây giờ thấy cô chính diện như vậy liền cười nói.
Cô bước lại gần anh liền thấy người đàn ông của cô vẫn đẹp trai ngời ngời đấy, nhưng lại ốm đi trông thấy. Khuôn mặt hơi tiều tụy, hốc hác. Cô thoáng nhíu mày.
- Không biết tự chăm sóc cho bản thân sao? - Cô đặt tay lên hai bên má đã hơi hóp vào của anh mà lòng xót xa. Cái tên này.
- Chẳng phải bây giờ đã có em sao? - Anh cười vui vẻ kéo cô đặt lên đùi mình.
Cô chỉ khẽ hừ nhẹ một cái rồi nhìn về phía chiếc máy tính vẫn còn sáng lập lòe chưa được tắt bên cạnh Ngọc Quân.
- Các anh vẫn đang tìm kiếm à? - Cô quay sang hỏi anh.
Thấy anh không lên tiếng cô liền biết anh đang nghĩ gì.
- Yên tâm đi, em đang phát tín hiệu gây nhiễu sóng.
- Quả nhiên em cũng phát hiện ra rồi sao? - Anh lúc này mới lên tiếng.
- Đúng vậy. Từ lúc chúng ta trở về em đã cảm nhận được bên cạnh luôn có nguồn sóng điện từ. - Nhắc đến chuyện này cô khẽ lạnh giọng.
- Ừm. Người kia, có lẽ sắp lộ diện rồi, mà hình như em có vẻ rất am hiểu hắn ta nhỉ? - Anh khẽ không vui lên tiếng.
- Tại sao anh lại nói như vậy? - Cô quay sang khó hiểu.
- Em có thể gây nhiễu sóng của hắn. - Đấy đấy, cái lu giấm nhà cô lại đổ rồi.
- Thiết bị được gắn trên người em luôn được chính tay em cải tiến hằng ngày. - Cô nhướng mày.
Câu nói đó của cô cũng xem như gián tiếp giải thích cho anh đi. Vậy nên anh liền ho khan chuyển chủ đề.
- Tuyết Bạch đâu?
- Em để chị ấy cùng Lam Lam ở lại điều hành Tuyết gia rồi.
- Sao không để Lãnh Thanh thay vì Tuyết Bạch? - Anh khó hiểu, trong những người dưới trướng cô thì Lãnh Thanh là thông minh nhất, võ nghệ cũng ok, vả lại Tuyết Bạch còn là...
- Không được. Chị ấy đã từng nói không muốn trở về đây.
Ngay lúc này, điện thoại của Ngọc Quân liền reo lên.
- Tôi nghe.
- Được các anh đi chuẩn bị một chút, tôi sẽ đến ngay
Cúp máy, Ngọc Quân liền xoay sang nói với Hàn Mặc Ngôn.
- Boss, đã tìm thấy dì nhỏ của anh rồi ạ.
- Ừm, cậu cũng Lăng Trị đi đón dì ấy đi.
- Rõ.
Nói rồi cả hai người cùng rời đi, trước khi đi còn không quen ngó lại người thương một phát rồi mới đi.
- Hồng, chị cũng phái người đi đón Trình Lam sang đây đi. Lãnh Thanh anh gọi về bảo Bính Sơn cũng chuẩn bị người điều sang trụ sở bên đây của chúng ta đi. - Tư Thuần phất tay.
- Được. - Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
Căn phòng chỉ còn lại cô và anh. Hai người cứ im lặng nhìn nhau, như đang chờ đối phương mở lời.
- Em biết người đứng phía sau toàn bộ mọi chuyện đúng không? - Hàn Mặc Ngôn là người lên tiếng đầu tiên.
- Sao anh lại chắc chắn như vậy? - Cô lại hỏi lại anh.
- Bản năng.
Thấy anh nghiêm túc vậy, cô cũng ngồi nghiêm lại suy tư.
- Em chỉ có thể nói là lờ mờ đoán ra, chưa chắc chắn. Mà Alex hay Rothschild cùng Morgan cũng chỉ là con cờ của hắn ta. Nhưng em không thể nào xác định được hắn ta muốn thứ gì, hắn là một kẻ điên đấy. - Cô nhìn anh nói từng câu, từng từ rất nghiêm túc.
Hàn Mặc Ngôn vẫn còn đang ở khách sạn miệt mài tìm kiếm.
Anh ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt mệt mỏi tựa ra sau ghế.
Trong một tháng này, anh vừa cứ như bị trêu đùa, vừa tìm được một chút tung tích của dì nhỏ sau đó liền biến mất. Khiến anh phải tối mặt tối mày theo.
Nhớ lại cũng đã rất lâu rồi anh chưa gọi điện về cho vợ, liền móc điện thoại từ túi quần ra thì mới phát hiện, chết tiệt, nó lại hết pin.
Anh lại thở dài.
- Boss, anh cũng cảm thấy có người ở phía sau đang thao túng đúng không? - Ngọc Quân tay vẫn cứ múa liên tục trên bàn phím trong một tháng nay.
- Ừm. Kể cả bây giờ tôi đang mệt mỏi ngồi tựa vào ghế thế này hắn ta cũng biết, phải không? - Anh như lơ đễnh hỏi vu vơ, rồi nhếch môi. Đời này anh ghét nhất là bị theo dõi, nhưng anh lại không biết người đứng sau là ai nên cứ để hắn theo dõi còn mình sẽ từ từ xác nhận hắn.
Chỉ sợ hắn là đang theo dõi tất cả hành động của mọi người kể cả có là Rothschild, Morgan,... đi nữa.
- Tôi thấy chuyện này rất lạ đấy, Boss. - Lăng Trị lúc này cũng lên tiếng. Anh luôn cảm nhận được rằng có nguy hiểm đang sắp xảy ra.
- Dừng lại đi, Ngọc Quân. Cậu không đấu lại người kia đâu...
Đang còn định nói gì nữa thì phía bên ngoài có người gõ cửa.
Cốc...
Chỉ gõ một cái nhưng đối với người như Hàn Mặc Ngôn cũng có thể nghe rõ.
Lăng Trị đứng lên tay đặt sau thắt lưng, tư thế chuẩn bị rút súng đi ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, anh chẳng thấy ai ở ngoài cửa cả, điều này khiến anh ta hơi hơi bất an. Liền rút súng phía sau ra mở cửa, chỉa đầu súng ra ngoài.
- Sao? Không chào đón tôi à?
Ngay lúc này một giọng nói đầu ta tứ cất lên khiến Lăng Trị khẽ nhíu mày.
- Chủ mẫu? - Anh nhìn sang người đang dựa vào vách tường. Sau đó mắt liền liếc qua thấy Rose cùng Lãnh Thanh lòng liền run lên một phát.
Cô thấy anh ta sau khi thấy Lãnh Thanh thì cứ đứng đực ra đó thì bất mãn, đẩy anh ta sang một bên rồi đi thẳng vào trong, hai người phía sau cũng tiếp bước vào trong để lại cái tên kia đứng ngơ ngoài cửa.
- Cần em giúp không? - Cô đi vào trong sau khi thấy khuôn mặt đã lâu không gặp liền hơi mỉm cười nói.
- Sao đến không bảo với anh một tiếng? - Lúc nghe thấy giọng cô anh đã kích động biết bao cứ tưởng là nằm mơ, bây giờ thấy cô chính diện như vậy liền cười nói.
Cô bước lại gần anh liền thấy người đàn ông của cô vẫn đẹp trai ngời ngời đấy, nhưng lại ốm đi trông thấy. Khuôn mặt hơi tiều tụy, hốc hác. Cô thoáng nhíu mày.
- Không biết tự chăm sóc cho bản thân sao? - Cô đặt tay lên hai bên má đã hơi hóp vào của anh mà lòng xót xa. Cái tên này.
- Chẳng phải bây giờ đã có em sao? - Anh cười vui vẻ kéo cô đặt lên đùi mình.
Cô chỉ khẽ hừ nhẹ một cái rồi nhìn về phía chiếc máy tính vẫn còn sáng lập lòe chưa được tắt bên cạnh Ngọc Quân.
- Các anh vẫn đang tìm kiếm à? - Cô quay sang hỏi anh.
Thấy anh không lên tiếng cô liền biết anh đang nghĩ gì.
- Yên tâm đi, em đang phát tín hiệu gây nhiễu sóng.
- Quả nhiên em cũng phát hiện ra rồi sao? - Anh lúc này mới lên tiếng.
- Đúng vậy. Từ lúc chúng ta trở về em đã cảm nhận được bên cạnh luôn có nguồn sóng điện từ. - Nhắc đến chuyện này cô khẽ lạnh giọng.
- Ừm. Người kia, có lẽ sắp lộ diện rồi, mà hình như em có vẻ rất am hiểu hắn ta nhỉ? - Anh khẽ không vui lên tiếng.
- Tại sao anh lại nói như vậy? - Cô quay sang khó hiểu.
- Em có thể gây nhiễu sóng của hắn. - Đấy đấy, cái lu giấm nhà cô lại đổ rồi.
- Thiết bị được gắn trên người em luôn được chính tay em cải tiến hằng ngày. - Cô nhướng mày.
Câu nói đó của cô cũng xem như gián tiếp giải thích cho anh đi. Vậy nên anh liền ho khan chuyển chủ đề.
- Tuyết Bạch đâu?
- Em để chị ấy cùng Lam Lam ở lại điều hành Tuyết gia rồi.
- Sao không để Lãnh Thanh thay vì Tuyết Bạch? - Anh khó hiểu, trong những người dưới trướng cô thì Lãnh Thanh là thông minh nhất, võ nghệ cũng ok, vả lại Tuyết Bạch còn là...
- Không được. Chị ấy đã từng nói không muốn trở về đây.
Ngay lúc này, điện thoại của Ngọc Quân liền reo lên.
- Tôi nghe.
- Được các anh đi chuẩn bị một chút, tôi sẽ đến ngay
Cúp máy, Ngọc Quân liền xoay sang nói với Hàn Mặc Ngôn.
- Boss, đã tìm thấy dì nhỏ của anh rồi ạ.
- Ừm, cậu cũng Lăng Trị đi đón dì ấy đi.
- Rõ.
Nói rồi cả hai người cùng rời đi, trước khi đi còn không quen ngó lại người thương một phát rồi mới đi.
- Hồng, chị cũng phái người đi đón Trình Lam sang đây đi. Lãnh Thanh anh gọi về bảo Bính Sơn cũng chuẩn bị người điều sang trụ sở bên đây của chúng ta đi. - Tư Thuần phất tay.
- Được. - Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
Căn phòng chỉ còn lại cô và anh. Hai người cứ im lặng nhìn nhau, như đang chờ đối phương mở lời.
- Em biết người đứng phía sau toàn bộ mọi chuyện đúng không? - Hàn Mặc Ngôn là người lên tiếng đầu tiên.
- Sao anh lại chắc chắn như vậy? - Cô lại hỏi lại anh.
- Bản năng.
Thấy anh nghiêm túc vậy, cô cũng ngồi nghiêm lại suy tư.
- Em chỉ có thể nói là lờ mờ đoán ra, chưa chắc chắn. Mà Alex hay Rothschild cùng Morgan cũng chỉ là con cờ của hắn ta. Nhưng em không thể nào xác định được hắn ta muốn thứ gì, hắn là một kẻ điên đấy. - Cô nhìn anh nói từng câu, từng từ rất nghiêm túc.