Morgan và Rothschild sao? - Cô lẩm bẩm.
- Thôi không nói chuyện này nữa. Ba chỉ nhắc nhở con Tư Thuần, bây giờ con không đấu lại bọn họ đâu nên đừng manh động. - Ông lên tiếng nhắc nhở, nhưng ông nào biết đứa con gái bé bỏng trước mặt ông lại là gia chủ Tuyết gia tiếng tăm lẫy lừng chứ. Cũng phải thôi ông đã bị nhốt ở đây cả 24 năm rồi mà nhỉ.
- Ba không cần phải lo lắng. Thuần Thuần biết em ấy phải làm gì mà. - Tư Tử Sâm lên tiếng khi thấy cô đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ.
- Ừm. Biết là tốt. - Ông gật đầu cơ mặt hơi giãn ra.
Ba bố con lại nói chuyện thêm một lúc nữa thì giải tán đi nghỉ ngơi để những ngày sau tu sửa lại chuyên cơ một chút.
Nửa đêm
Tư Thuần ngồi đăm chiêu trên mõm đá mắt hướng ra biển cả xa xăm.
Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn loạn. Cô đã có thể tự lí giải được năm đó đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng... còn Alex thì sao? Anh ấy... có liên quan gì đến hai gia tộc đó không?
Cô day day huyệt thái dương, chân mày nhíu chặt. Cơn đau đầu lại đến khiến vầng tráng cô thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này bỗng cô nghe thấy tiếng động ở phía sau đôi mắt dần sắc lạnh, cảnh giác. Nhưng khi kẻ đó tiến lại gần hơn chút nữa, khuôn mặt cô liền hòa hoãn lại.
Một cục bông nhào tới ôm lấy cô từ phía sau. Cô cố điều chỉnh lại tâm trạng xoay lưng nhìn con trai nhỏ.
- Sao còn chưa đi ngủ? - Cô nhẹ giọng kéo nhóc con lên phía trước đặt nó ngồi vào lòng mình.
- Tiểu Bảo lạ giường không ngủ được, mẹ có thể... ngủ với Tiểu Bảo không ạ? - Cậu bé nhìn cô bằng cặp mắt long lanh to tròn, đáng thương.
Khi cô đang chuẩn bị lên tiếng đồng ý thì đằng sau lại có người lạnh giọng.
- Nam nhi đại trượng phu ai lại đòi ngủ chung với mẹ bao giờ. - Hàn Mặc Ngôn đen mặt tiến lại gần. Dù biết đó là con trai mình nhưng động đến vợ anh thì cũng không được.
Thấy anh, tay nhóc con lại choàng qua eo ôm mẹ chặt hơn khiến cho cái người kia đứng nhìn tức đến dậm chân. Anh rất muốn tiến lại bắt cái thằng nhóc này phát cho nó vài cái vào mông. Hừ... hừ... dám dành phụ nữ với cả bố của nó ư.
Đang lúc hai bố con một lớn một nhỏ mặt nặng mày nhẹ lườm nhau cô liền vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo.
- Con đến ngủ với chú hai đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ba con một lúc.
- Vâng. - Tiểu Bảo vốn rất ngoan ngoãn nên khi nghe cô nói vậy cũng không ép buộc cô nữa.
Sau đó, bé con liền mặt buồn bã đứng lên đang khi quay lưng đi liền bị cô nắm quay lưng lại hôn lên khuôn mặt bánh bao đang xị xuống. Đôi mắt của cậu bé liền sáng lấp lánh, mẹ đã rất lâu rồi chưa từng hôn mình. Rồi nhìn cái người mặt đã đen như đít nồi khi thấy cô hôn Tiểu Bảo bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Trước khi quay người đi thì cậu lại gần hôn lên đáp trả mẹ một cái rồi cười ranh mãnh với Hàn Mặc Ngôn rồi mới quay về. Cô nhìn được những hành động đó của hai bố con họ thì chỉ biết đỡ tráng. Sao cô có cảm giác mình lại nhận thêm một đứa con trai nữa thế này.
Mà sau khi đã cảm nhận được Tiểu Bảo đã đi rất xa rồi, lúc này Hàn Mặc Ngôn mới ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng, ấm ức nói.
- Em còn chưa chủ động hôn anh bao giờ đâu... - Anh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu của cô.
- Nghiêm túc nào. - Cô lúc này chỉ biết đỡ tráng. Tại sao cái tên này luôn máu lạnh với kẻ khác mà lại õng ẹo với cô vậy chứ.
Hàn Mặc Ngôn bày khuôn mặt ấm ức đến tột độ, giọng nói thể hiện rất không vui lên tiếng.
- Được rồi.
Nghe giọng anh như vậy cô chỉ biết chuyển sang chủ đề chính liền.
- Anh này, anh có liên quan gì đến mấy gia tộc ở Mỹ không? - Giọng cô bỗng trở nên nghiêm túc.
- Có chuyện gì sao? - Lúc này anh cũng nhíu mày khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc hằng ngày.
- Ừm. - Cô khẽ ừm nhẹ, nhưng anh biết trong đó lại chất chứa bao nỗi phiền muộn.
- Anh cũng không biết, anh chỉ biết mình là con lai Trung - Mỹ mà thôi. - Anh khẽ khàng.
- Ừm...
Im lặng một lúc cô lại lên tiếng.
- Ba của em tên thật là Augustus Morgan...
- Ý của em là gia tộc Morgan đó sao? - Anh nhíu mày.
- Ừm.
Sau tiếng ừm đó anh như đoán được toàn bộ câu chuyện.
- Em muốn trả thù Morgan sao?
- Không... cả Rothschild nữa. - Giọng cô trầm xuống khi nhắc đến hai gia tộc đó.
Lòng anh khẽ run lên, sau đó anh liền lấy lại tâm trạng mà lên tiếng.
- Anh sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ cho em... vậy nên hãy làm những điều em muốn. Nhưng cả Rothschild và Morgan khi ra ngoài chúng ta cần phải bàn một kế hoạch lâu dài.
- Ừm. - Cô khẽ mỉm cười, người đàn ông này biết cô rất cứng đầu sẽ không nghe lời khuyên của ai nên mới chấp nhận cho cô làm tùy ý dù nó có là nguy hiểm anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Một lát sau, cô lại lên tiếng.
- Lần về này có thể sẽ rất nguy hiểm. Em cảm nhận được dường như họ đã đánh hơi được sự xuất hiện của em rồi. - Đôi mắt cô dần sắc bén trong bóng tối.
- Ý em là muốn để Tiểu Bảo cùng bố em và Tư Tử Sâm ở lại đây sao? - Anh hiểu ý của cô.
- Ừm. Bọn họ là người thân duy nhất trên cõi đời này, em sẽ bảo vệ họ thật tốt. Còn những người được đi theo em, nếu tất cả bọn họ đều xảy ra chuyện thì cũng sẽ có em... bên cạnh bọn họ, và cả anh nữa. - Giọng cô hơi thay đổi, còn một câu nữa mà cô không nói ra, "Nếu giữa họ và anh, em sẽ chọn cứu họ và nguyện chết cùng anh".
- Được. Em cứ quyết định. - Anh khẽ vuốt mái tóc xám mềm mượt của cô.
Cô khẽ xoay người lại đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Mà lúc đầu anh còn chưa nắm bắt được tình hình mặt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó anh liền luồn tay giữ lấy gáy của cô kéo về.
Nụ hôn ướt át, môi lưỡi mơn trớn phát ra những âm thanh khiến người khác phải mặt đỏ tía tai. Nụ hôn càng lúc càng sâu, bàn tay của anh đã bắt đầu không yên phận mà sờ soạng trên người cô. Đến khi cảm nhận được dưỡng khí của cô không đủ nữa anh mới thả ra, trượt môi xuống cần cổ trắng nõn của cô mà hôn. Bàn tay của anh đã dần sờ vào trong áo của cô. Cảm nhận được sự bất thường của anh cô dần tỉnh táo lại trong cơn đê mê. Vỗ khẽ lên vai anh ý bảo dừng lại.
Mà anh lúc này, cũng bình tĩnh lại sau cái vỗ của cô. Không được, nơi này không thể ngày mai còn phải rời khỏi đây nữa, nên anh không thể làm gì cô được. Vả lại anh cũng tôn trọng ý kiến của cô. Anh cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Thông cảm cho trái tim nhỏ bé này của anh, anh đã nhịn 6 năm trời kể từ lần đó rồi, nên mới kích động mãnh liệt khi được chạm vào cô như vậy.
- Thôi không nói chuyện này nữa. Ba chỉ nhắc nhở con Tư Thuần, bây giờ con không đấu lại bọn họ đâu nên đừng manh động. - Ông lên tiếng nhắc nhở, nhưng ông nào biết đứa con gái bé bỏng trước mặt ông lại là gia chủ Tuyết gia tiếng tăm lẫy lừng chứ. Cũng phải thôi ông đã bị nhốt ở đây cả 24 năm rồi mà nhỉ.
- Ba không cần phải lo lắng. Thuần Thuần biết em ấy phải làm gì mà. - Tư Tử Sâm lên tiếng khi thấy cô đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ.
- Ừm. Biết là tốt. - Ông gật đầu cơ mặt hơi giãn ra.
Ba bố con lại nói chuyện thêm một lúc nữa thì giải tán đi nghỉ ngơi để những ngày sau tu sửa lại chuyên cơ một chút.
Nửa đêm
Tư Thuần ngồi đăm chiêu trên mõm đá mắt hướng ra biển cả xa xăm.
Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn loạn. Cô đã có thể tự lí giải được năm đó đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng... còn Alex thì sao? Anh ấy... có liên quan gì đến hai gia tộc đó không?
Cô day day huyệt thái dương, chân mày nhíu chặt. Cơn đau đầu lại đến khiến vầng tráng cô thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này bỗng cô nghe thấy tiếng động ở phía sau đôi mắt dần sắc lạnh, cảnh giác. Nhưng khi kẻ đó tiến lại gần hơn chút nữa, khuôn mặt cô liền hòa hoãn lại.
Một cục bông nhào tới ôm lấy cô từ phía sau. Cô cố điều chỉnh lại tâm trạng xoay lưng nhìn con trai nhỏ.
- Sao còn chưa đi ngủ? - Cô nhẹ giọng kéo nhóc con lên phía trước đặt nó ngồi vào lòng mình.
- Tiểu Bảo lạ giường không ngủ được, mẹ có thể... ngủ với Tiểu Bảo không ạ? - Cậu bé nhìn cô bằng cặp mắt long lanh to tròn, đáng thương.
Khi cô đang chuẩn bị lên tiếng đồng ý thì đằng sau lại có người lạnh giọng.
- Nam nhi đại trượng phu ai lại đòi ngủ chung với mẹ bao giờ. - Hàn Mặc Ngôn đen mặt tiến lại gần. Dù biết đó là con trai mình nhưng động đến vợ anh thì cũng không được.
Thấy anh, tay nhóc con lại choàng qua eo ôm mẹ chặt hơn khiến cho cái người kia đứng nhìn tức đến dậm chân. Anh rất muốn tiến lại bắt cái thằng nhóc này phát cho nó vài cái vào mông. Hừ... hừ... dám dành phụ nữ với cả bố của nó ư.
Đang lúc hai bố con một lớn một nhỏ mặt nặng mày nhẹ lườm nhau cô liền vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo.
- Con đến ngủ với chú hai đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ba con một lúc.
- Vâng. - Tiểu Bảo vốn rất ngoan ngoãn nên khi nghe cô nói vậy cũng không ép buộc cô nữa.
Sau đó, bé con liền mặt buồn bã đứng lên đang khi quay lưng đi liền bị cô nắm quay lưng lại hôn lên khuôn mặt bánh bao đang xị xuống. Đôi mắt của cậu bé liền sáng lấp lánh, mẹ đã rất lâu rồi chưa từng hôn mình. Rồi nhìn cái người mặt đã đen như đít nồi khi thấy cô hôn Tiểu Bảo bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Trước khi quay người đi thì cậu lại gần hôn lên đáp trả mẹ một cái rồi cười ranh mãnh với Hàn Mặc Ngôn rồi mới quay về. Cô nhìn được những hành động đó của hai bố con họ thì chỉ biết đỡ tráng. Sao cô có cảm giác mình lại nhận thêm một đứa con trai nữa thế này.
Mà sau khi đã cảm nhận được Tiểu Bảo đã đi rất xa rồi, lúc này Hàn Mặc Ngôn mới ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng, ấm ức nói.
- Em còn chưa chủ động hôn anh bao giờ đâu... - Anh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu của cô.
- Nghiêm túc nào. - Cô lúc này chỉ biết đỡ tráng. Tại sao cái tên này luôn máu lạnh với kẻ khác mà lại õng ẹo với cô vậy chứ.
Hàn Mặc Ngôn bày khuôn mặt ấm ức đến tột độ, giọng nói thể hiện rất không vui lên tiếng.
- Được rồi.
Nghe giọng anh như vậy cô chỉ biết chuyển sang chủ đề chính liền.
- Anh này, anh có liên quan gì đến mấy gia tộc ở Mỹ không? - Giọng cô bỗng trở nên nghiêm túc.
- Có chuyện gì sao? - Lúc này anh cũng nhíu mày khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc hằng ngày.
- Ừm. - Cô khẽ ừm nhẹ, nhưng anh biết trong đó lại chất chứa bao nỗi phiền muộn.
- Anh cũng không biết, anh chỉ biết mình là con lai Trung - Mỹ mà thôi. - Anh khẽ khàng.
- Ừm...
Im lặng một lúc cô lại lên tiếng.
- Ba của em tên thật là Augustus Morgan...
- Ý của em là gia tộc Morgan đó sao? - Anh nhíu mày.
- Ừm.
Sau tiếng ừm đó anh như đoán được toàn bộ câu chuyện.
- Em muốn trả thù Morgan sao?
- Không... cả Rothschild nữa. - Giọng cô trầm xuống khi nhắc đến hai gia tộc đó.
Lòng anh khẽ run lên, sau đó anh liền lấy lại tâm trạng mà lên tiếng.
- Anh sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ cho em... vậy nên hãy làm những điều em muốn. Nhưng cả Rothschild và Morgan khi ra ngoài chúng ta cần phải bàn một kế hoạch lâu dài.
- Ừm. - Cô khẽ mỉm cười, người đàn ông này biết cô rất cứng đầu sẽ không nghe lời khuyên của ai nên mới chấp nhận cho cô làm tùy ý dù nó có là nguy hiểm anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Một lát sau, cô lại lên tiếng.
- Lần về này có thể sẽ rất nguy hiểm. Em cảm nhận được dường như họ đã đánh hơi được sự xuất hiện của em rồi. - Đôi mắt cô dần sắc bén trong bóng tối.
- Ý em là muốn để Tiểu Bảo cùng bố em và Tư Tử Sâm ở lại đây sao? - Anh hiểu ý của cô.
- Ừm. Bọn họ là người thân duy nhất trên cõi đời này, em sẽ bảo vệ họ thật tốt. Còn những người được đi theo em, nếu tất cả bọn họ đều xảy ra chuyện thì cũng sẽ có em... bên cạnh bọn họ, và cả anh nữa. - Giọng cô hơi thay đổi, còn một câu nữa mà cô không nói ra, "Nếu giữa họ và anh, em sẽ chọn cứu họ và nguyện chết cùng anh".
- Được. Em cứ quyết định. - Anh khẽ vuốt mái tóc xám mềm mượt của cô.
Cô khẽ xoay người lại đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Mà lúc đầu anh còn chưa nắm bắt được tình hình mặt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó anh liền luồn tay giữ lấy gáy của cô kéo về.
Nụ hôn ướt át, môi lưỡi mơn trớn phát ra những âm thanh khiến người khác phải mặt đỏ tía tai. Nụ hôn càng lúc càng sâu, bàn tay của anh đã bắt đầu không yên phận mà sờ soạng trên người cô. Đến khi cảm nhận được dưỡng khí của cô không đủ nữa anh mới thả ra, trượt môi xuống cần cổ trắng nõn của cô mà hôn. Bàn tay của anh đã dần sờ vào trong áo của cô. Cảm nhận được sự bất thường của anh cô dần tỉnh táo lại trong cơn đê mê. Vỗ khẽ lên vai anh ý bảo dừng lại.
Mà anh lúc này, cũng bình tĩnh lại sau cái vỗ của cô. Không được, nơi này không thể ngày mai còn phải rời khỏi đây nữa, nên anh không thể làm gì cô được. Vả lại anh cũng tôn trọng ý kiến của cô. Anh cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Thông cảm cho trái tim nhỏ bé này của anh, anh đã nhịn 6 năm trời kể từ lần đó rồi, nên mới kích động mãnh liệt khi được chạm vào cô như vậy.