Sau khi đưa đến phòng cấp cứu nửa ngày sau, bác sĩ trở ra báo với tất cả mọi người rằng cô chỉ trầy xước nhẹ nhưng xương bả vai đã bị nứt một tí. Khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc.
Đang lúc này, người đàn ông phụ trách dàn đạo cụ đó nhảy ra chỉ mặt Lý San San:
- Chẳng phải cô bảo sẽ không gây hại cho cô ấy sao? Sao lại như vậy? - Người đàn ông gào lớn vào mặt cô ta khiến ai nấy cũng phải giật mình.
- Anh nói gì thế tôi không hiểu? – Cái thằng điên này, nó muốn giết mình sao?
- Cô đã nói sẽ không có việc gì? Hức. – Người đàn ông ôm mặt khóc nức nở khiến mọi người hoang mang chẳng biết chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đạo cụ ngã là có vấn đề sao? – Mọi người xì xầm bàn tán làm sắc mặc Lý San San ngày càng tái xanh.
- Tôi… tôi sẽ đi đầu thú. – Bỗng người đàn ông đứng phắt dậy chạy ra cửa chỉ để lại câu nói khiến ả càng thêm hỗn loạn.
- Anh… đứng lại đấy cho tôi. – Nói rồi cũng chạy theo.
Mọi chuyện xảy ra ngoài phòng cấp cứu đều được camera giám sát quay lại cho người bên trong xem. Đôi môi trái tim căng mọng nhếch lên thành nụ cười miệt thị. Ha, tính chơi tôi sao, còn non lắm nàng ạ.
Ngoài sân, sau khi đuổi kịp Lý San San liền kéo người đàn ông vào góc tối.
- Chẳng phải anh bảo là rất không ưa cô ta sao, sao giờ lại muốn đổi ý đi đầu thú? - Ả ta nhăn mặt khó chịu.
- Không không tôi không muốn gây hại cho ai cả vả lại cô ta là nghệ sĩ lớn nếu như chuyện này bể ra thì tôi không có chốn dung thân nữa. - Mặt thì tỏ ra vẻ đáng thương hối lỗi nhưng trong đáy mắt là sự khinh rẻ. Hừ, dựa vào cô cũng dám tính kế với Ly gia sao, chán sống.
- Anh cứ yên tâm tôi không nói anh không nói thì chẳng ai biết. Anh cứ cầm số tiền này trốn đi nơi khác lập nghiệp. – Ả ta giúi tiền vào tay gã kia mở miệng nói như “tôi chỉ muốn tốt cho anh”.
- Được. – Anh ta ngây ngốc gật đầu rồi chạy về
- Hừ, ngu ngốc. – Nói rồi cô ta quay đầu đi.
Ả ta đâu biết được khi người đàn ông vừa quay mặt đi liền nở nụ cười lạnh khinh miệt. Đúng là đần độn bị Ly gia quay mồng mồng như thế mà cứ tưởng rằng bản thân đã nắm gọn mọi chuyện.
Lý San San sau khi nói chuyện với nhân viên kia xong thì quay lại trước phòng cấp cứu, vừa đi cô ta vừa nhoẻn miệng cười. Hừ, đây chỉ là bài học nhỏ thôi.
Nhưng khi tới trước mặt mọi người thì bàu ra cái dáng vẻ đáng thương tội nghiệp thở hồn hển.
Tất cả mọi người lia mắt nhìn cũng chẳng thèm bắt chuyện lấy lệ với ả như mọi làn nữa. Đôi mắt thoáng nét lạnh lẽo, đáng chết vì để con nhỏ Tuyết Ly kia chịu khổ mà đánh đổi cả tá anti, ánh mắt ghét bỏ màu thì quá lỗ.
Ngay khi ả ta đang tính kế để đòi lại phần lỗ này thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Theo sau đó là Tuyết Ly đã thay đồ hóa trang nam thành đồ bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
- Bác sĩ cô ấy không sao chứ? – Lý San San là người chạy lên đầu tiên, khuôn mặt đạo đức giả, nức nở hỏi thăm.
- Tạm thời thì không sao… nhưng vai bị thương không nhẹ nên cần nghỉ dưỡng 3 tuần.
- Giỏi giả vờ...hừ.
Câu đầu tiên của bị bác sĩ nói ra làm ánh mắt ả ta tối xuống nhưng câu tiếp theo lại khiến ả ta vui sướng xém chút nữa là không cầm được mà nhảy lên. Mọi người choáng váng, tự trách.
Người nằm trên giường đang được đẩy đến phòng hồi sức tưởng như là hôn mê nhưng lại đang cười lạnh trong lòng. Vui đến thế à, chỉ mới bắt đầu thôi, muốn tính kế tôi, phải xem năng lực tới đâu chứ.
- Boss, bên phía theo dõi vừa nhận được tin tức Ly gia đã bị thương. - Thật Ngọc Quân không hiểu tại sao boss nhà mình lại để ý tới cô gái kia như vậy.
Từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy boss quan tâm đến phụ nữ chỉ trừ Tư Thuần tiểu thư đã mất liên lạc 18 năm.
- Ừ. – Anh ừ rất thản nhiên nhưng nắm tay anh khẽ siết lại, tâm trí hỗn loạn, tự hỏi chính mình tại sao lại quan tâm cô ta, tại sao lại cảm thấy bất an.
Bỏ bút xuống anh khẽ day thái dương, liếc mắt vô tình nhìn thấy tấm ảnh một cô bé trạc 6 tuổi, đôi mắt xanh biết long lanh tựa mặt hồ, đôi môi trái tim đang cười rực rỡ, cùng chiếc mũi cao, đặc biệt là mái tóc dài đến vai màu bạc kia làm anh giật mình.
Đúng rồi, Hồ Tuyết Ly chỉ là có chút giống Thuần Thuần của anh thôi, nên anh mới lầm tưởng.
Trong đầu anh bỗng xuất hiện những viễn cảnh quen thuộc mà bao năm nay anh đã cố gắng áp chế để không nhớ đến cô bé ấy mà làm hỗn loạn tâm trí anh.....
Đang lúc này, người đàn ông phụ trách dàn đạo cụ đó nhảy ra chỉ mặt Lý San San:
- Chẳng phải cô bảo sẽ không gây hại cho cô ấy sao? Sao lại như vậy? - Người đàn ông gào lớn vào mặt cô ta khiến ai nấy cũng phải giật mình.
- Anh nói gì thế tôi không hiểu? – Cái thằng điên này, nó muốn giết mình sao?
- Cô đã nói sẽ không có việc gì? Hức. – Người đàn ông ôm mặt khóc nức nở khiến mọi người hoang mang chẳng biết chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đạo cụ ngã là có vấn đề sao? – Mọi người xì xầm bàn tán làm sắc mặc Lý San San ngày càng tái xanh.
- Tôi… tôi sẽ đi đầu thú. – Bỗng người đàn ông đứng phắt dậy chạy ra cửa chỉ để lại câu nói khiến ả càng thêm hỗn loạn.
- Anh… đứng lại đấy cho tôi. – Nói rồi cũng chạy theo.
Mọi chuyện xảy ra ngoài phòng cấp cứu đều được camera giám sát quay lại cho người bên trong xem. Đôi môi trái tim căng mọng nhếch lên thành nụ cười miệt thị. Ha, tính chơi tôi sao, còn non lắm nàng ạ.
Ngoài sân, sau khi đuổi kịp Lý San San liền kéo người đàn ông vào góc tối.
- Chẳng phải anh bảo là rất không ưa cô ta sao, sao giờ lại muốn đổi ý đi đầu thú? - Ả ta nhăn mặt khó chịu.
- Không không tôi không muốn gây hại cho ai cả vả lại cô ta là nghệ sĩ lớn nếu như chuyện này bể ra thì tôi không có chốn dung thân nữa. - Mặt thì tỏ ra vẻ đáng thương hối lỗi nhưng trong đáy mắt là sự khinh rẻ. Hừ, dựa vào cô cũng dám tính kế với Ly gia sao, chán sống.
- Anh cứ yên tâm tôi không nói anh không nói thì chẳng ai biết. Anh cứ cầm số tiền này trốn đi nơi khác lập nghiệp. – Ả ta giúi tiền vào tay gã kia mở miệng nói như “tôi chỉ muốn tốt cho anh”.
- Được. – Anh ta ngây ngốc gật đầu rồi chạy về
- Hừ, ngu ngốc. – Nói rồi cô ta quay đầu đi.
Ả ta đâu biết được khi người đàn ông vừa quay mặt đi liền nở nụ cười lạnh khinh miệt. Đúng là đần độn bị Ly gia quay mồng mồng như thế mà cứ tưởng rằng bản thân đã nắm gọn mọi chuyện.
Lý San San sau khi nói chuyện với nhân viên kia xong thì quay lại trước phòng cấp cứu, vừa đi cô ta vừa nhoẻn miệng cười. Hừ, đây chỉ là bài học nhỏ thôi.
Nhưng khi tới trước mặt mọi người thì bàu ra cái dáng vẻ đáng thương tội nghiệp thở hồn hển.
Tất cả mọi người lia mắt nhìn cũng chẳng thèm bắt chuyện lấy lệ với ả như mọi làn nữa. Đôi mắt thoáng nét lạnh lẽo, đáng chết vì để con nhỏ Tuyết Ly kia chịu khổ mà đánh đổi cả tá anti, ánh mắt ghét bỏ màu thì quá lỗ.
Ngay khi ả ta đang tính kế để đòi lại phần lỗ này thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Theo sau đó là Tuyết Ly đã thay đồ hóa trang nam thành đồ bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
- Bác sĩ cô ấy không sao chứ? – Lý San San là người chạy lên đầu tiên, khuôn mặt đạo đức giả, nức nở hỏi thăm.
- Tạm thời thì không sao… nhưng vai bị thương không nhẹ nên cần nghỉ dưỡng 3 tuần.
- Giỏi giả vờ...hừ.
Câu đầu tiên của bị bác sĩ nói ra làm ánh mắt ả ta tối xuống nhưng câu tiếp theo lại khiến ả ta vui sướng xém chút nữa là không cầm được mà nhảy lên. Mọi người choáng váng, tự trách.
Người nằm trên giường đang được đẩy đến phòng hồi sức tưởng như là hôn mê nhưng lại đang cười lạnh trong lòng. Vui đến thế à, chỉ mới bắt đầu thôi, muốn tính kế tôi, phải xem năng lực tới đâu chứ.
- Boss, bên phía theo dõi vừa nhận được tin tức Ly gia đã bị thương. - Thật Ngọc Quân không hiểu tại sao boss nhà mình lại để ý tới cô gái kia như vậy.
Từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy boss quan tâm đến phụ nữ chỉ trừ Tư Thuần tiểu thư đã mất liên lạc 18 năm.
- Ừ. – Anh ừ rất thản nhiên nhưng nắm tay anh khẽ siết lại, tâm trí hỗn loạn, tự hỏi chính mình tại sao lại quan tâm cô ta, tại sao lại cảm thấy bất an.
Bỏ bút xuống anh khẽ day thái dương, liếc mắt vô tình nhìn thấy tấm ảnh một cô bé trạc 6 tuổi, đôi mắt xanh biết long lanh tựa mặt hồ, đôi môi trái tim đang cười rực rỡ, cùng chiếc mũi cao, đặc biệt là mái tóc dài đến vai màu bạc kia làm anh giật mình.
Đúng rồi, Hồ Tuyết Ly chỉ là có chút giống Thuần Thuần của anh thôi, nên anh mới lầm tưởng.
Trong đầu anh bỗng xuất hiện những viễn cảnh quen thuộc mà bao năm nay anh đã cố gắng áp chế để không nhớ đến cô bé ấy mà làm hỗn loạn tâm trí anh.....