• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do chuyên cơ của Tư Tử Sâm đã kết nối với Lãnh Thanh nên cậu cũng an tâm lái hơn một chút. Không lo sẽ đụng phải nhau.

- Hướng lái của cậu đang bị lệch khỏi quỹ đạo một chút đấy. - Lăng Trị lên tiếng nhắc nhở khi nhìn vào radar, cùng tầm nhìn.

Lãnh Thanh mặc dù rất không đồng tình muốn hợp tác với cậu ta nhưng vẫn cố điều chỉnh lại đúng đường. Vì từ lúc sáng đã bay 7 tiếng qua đây, rồi lại đi thẳng đến đây với tâm trạng căng thẳng cực độ, nên mắt đã hơi hoa lên một chút.

- Lãnh Thanh, nghỉ ngơi đi. Để tôi. - Lăng Trị lên tiếng đặt tay lên bàn tay đang nắm cần điều khiển của Lãnh Thanh.

Lãnh Thanh thoáng giật mình nhưng nghĩ đến mình đang ngồi ở ghế lái nên cậu liền trấn định lại, lạnh giọng.

- Buông ra.

- Bên kia còn có Tư Tử Sâm cùng hai đứa nhỏ của Ly gia nữa. Cậu đi nghỉ ngơi đi. - Chỉ là câu nói ngắn gọn không đầu không đuôi nhưng Lãnh Thanh là người thông minh liền có thể hiểu được ý tứ của Lăng Trị.

Cậu liền rút tay ra, tháo dây an toàn đứng lên đổi chỗ cho Lăng Trị.

Lái được một hồi, Lăng Trị liền cảm thấy không đúng. Phía trước cậu cảm nhận như có một thứ gì đó rất kinh khủng nhưng cậu không biết đó là thứ gì. Cậu liền lên tiếng nhắc nhở qua bộ đàm.

- Tư Tử Sâm ngồi vào ghế lái đi, phía trước dường như có thứ gì đó rất không bình thường.

Nghe thấy Lăng Trị nói như vậy tất cả mọi người đều căng thẳng. Mà Lãnh Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt ra tiến lại gần.

Sương mù bên ngoài dường như đang có xu hướng giảm dần. Cứ thế đi thẳng dần dà sương mù cũng tan hẳn. Cảng tượng phía trước liền hiện ra rõ trước mắt.

- Đó là...

...



- Không đúng... - Bỗng dưng Tư Thuần đứng bật dậy, khuôn mặt dần trở nên tái mét.

Cô quăng chiếc nhẫn lại cho Hàn Mặc Ngôn "Anh nhất định phải chỉnh sửa lại một lần nữa, mau lên đấy", rồi chạy về hướng nhìn ra biển chết.

Cô chạy rất nhanh, rất nhanh. Mặc kệ là bị cây đâm trúng, quẹt phải cô cũng mặc kệ chạy một mạch đến đường bờ biển đó.

Sau khi chạy đến nơi, cô nhìn rõ lại một lần nữa vê hướng biển.

- Không... không thể nào.

Thân thể cô run lên, bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Do nhiều ngày qua cô đã ngủ rất ít còn lo nghĩ nhiều, nên thân thể dường như không chịu nổi. Cô cắn lấy đầu lưỡi, máu tươi tràn ra khắp khoang miệng, làm đầu óc cô tĩnh táo hơn được một chút, nhưng cơ thể đã sớm ngã xuống. May mà Rose đuổi theo đỡ lấy cô.

- Ngọc Quân mau về thông báo với Hàn Mặc Ngôn nhanh lên... bọn họ sẽ chịu không nổi mất. - Giọng cô run rẩy.

- Thuần Thuần bình tĩnh. - Tuyết Bạch nhắc nhở, cô biết Tư Thuần đã phát hiện thứ gì đó ngoài kia, hẵng là rất nguy hiểm nên mới mất bình tĩnh đến như vậy.

- Không, không được, Bạch. Bọn họ sẽ gặp nguy hiểm mất. Phải làm sao? - Tư Thuần nói loạn hết cả lên, đây là lần đầu tiên bọn cô thấy Tư Thuần như vậy.

Mẹ thiên nhiên thật đáng sợ, có thể khiến cho một con người luôn luôn trấn tĩnh, không sợ chết như Tư Thuần lại có thể lúng túng, mất kiểm soát như thế.

...

- Chú hai, để cháu lái. - Tiểu Bảo nhìn thông số trên radar rồi lại nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Chúng ta không thể đứng ở đây lâu nữa, phải nhanh chóng thoát khỏi đây. - Lăng Trị lên tiếng.



- Chú Lãnh Thanh cùng ngồi vào ghế lái đi, hợp lực với con. Sáp nhập động cơ của hai chuyên cơ làm một, mau lên.

Vì đây, là chuyên cơ tiên tiến nhất mà Tuyết gia vừa làm ra. Nó có thể khởi động sáp nhập lại thành một thể, gồm ba chiếc. Sau khi sáp nhập, càng nhiều chiếc thì sẽ càng đẩy mạnh tốc độ.

Lãnh Thanh cùng Tiểu Bảo thực hiện đồng loạt hàng chục thao tác nhanh nhẹn, hai chiếc phi cơ liền đứng gần lại nhau, sau đó chuyên cơ của Tiểu Bảo đáp lên đỉnh đầu chuyên cơ của Lãnh Thanh bắt đầu dung nhập.

Sau khi đã hoàn thành việc sáp nhập. Tiểu Bảo từ trên buồng lái chuyên cơ của mình nhảy xuống đi tới chỗ của Lãnh Thanh.

- Bật chế độ lái đôi đi. - Cậu bé ra lệnh chỉ huy rất có phong thái của một người đứng đầu như Tư Thuần.

- Được. - Có thể mọi người ở đây sẽ bất ngờ khi Lãnh Thanh đồng ý cũng Tiểu Bảo điều khiển chuyên cơ.

Nhưng chỉ có những người thật sự hiểu mới biết, thật sự Tiểu Bảo về mảng chuyên cơ này rất giỏi. Hệ thống trên máy bay này, đều là do cậu bé vô tình làm ra, nên nó rất hiểu về quy luật cũng như có thể điều chỉnh chiếc chuyên cơ này một cách hoàn hảo.

- Mọi người cùng thắt dây an toàn lại đi. Chúng ta cùng đánh cược một lần. - Tiểu Bảo cao giọng.

Đang lúc này, thì chiếc nhẫn của Tiểu Bảo lại rung lên. Cậu bé liền kết nối.

- Phía bên đây có thể thuận theo hướng Đông Nam sẽ an toàn. - Là giọng của Tư Thuần.

Sau đó lại mất kết nối, mà thông tin cô vừa nói liền giúp cho Tiểu Bảo có thể xác định chính xác được sẽ có thể thoát khỏi.

- Lăng Trị, chú đến đây chỉ định phương hướng. - Tiểu Bảo thầm tính toán rồi quay sang chỉ Lăng Trị.

- Được.

Giờ đây, một đứa nhỏ 6 tuổi đang chỉ huy những người lớn có mặt ở nơi này. Bọn họ đều đánh cược giao toàn tính mạng vào tay nhóc con, tin tưởng cậu như sự tin tưởng giành cho Ly gia vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK