Không thể không nghĩ lại, liệu có phải mình sống quá thô ráp hay không nhỉ, làm cho ông chồng nhà cô đều nhìn không được.
Còn nữa, trong mắt đa số đàn ông thì son môi, chính là màu đỏ, căn bản là không có gì khác nhau đi.
Từ Hương Quyên mở son Chu Trình Ninh mua ra xem thử, tô son lên mu bàn tay thử màu.
Nhìn bình thường, màu thử ra mu bàn tay cũng bình thường, chỉ là có hơi khô, còn có hạt này.
Từ Hương Quyên đưa mu bàn tay tô son lộ ra cho Chu Trình Ninh xem: “A Ninh, tối rồi tốt nhất là đừng tô son, bởi vì lau son môi rất phiền toái, lưu lại ngoài môi cũng không thoải mái, anh xem, có từng hạt này.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, vậy thì thôi không cần son, mặc váy là được.”
Son môi cũng tốn mấy tệ, đau lòng.
Từ Hương Quyên: “A Ninh, có phải anh thích váy hay không?”
Chu Trình Ninh: “Ừ, anh thích nhìn Quyên mặc váy, thầy Tôn nói với anh là vợ cậu ấy rất thích trang điểm, vợ cũng thích trang điểm.”
Từ Hương Quyên: “Em thích trang điểm thật, nhưng trang điểm phải phân địa điểm, ở nhà bên này xấu hổ cỡ nào, về sau đi Hoa Đô, em nhất định phải trang điểm thể diện.”
Từ Hương Quyên nói mình thích trang điểm thật đúng là chột dạ, cô biết trang điểm, nhưng cô căn bản là không thích trang điểm, trước kia trang điểm thuần tùy là vì công việc yêu cầu, trang điểm lên là có thể làm người trông khôn khéo có khả năng.
Tính cách cô rất dữ, nhưng cô trông…… Trông lại không phải rất dữ.
Hiện tại tùy tiện mặc là được rồi, ở thôn trấn thì chỉ cần quần áo không rách lỗ cũng có thể xem như thể diện tinh thần, dù có giặt đến trắng bệch, người khác cũng sẽ không nói mi cái gì.
Tiêu chuẩn của mỗi một địa phương đều không giống nhau, mặc váy tô son lên, không hợp với nông dân hiện tại, cũng như vậy, quần áo mặc lúc làm việc ngày thường đến huyện thành với đến Hoa Đô, chắc chắn cũng không hợp nhau.
Cái cô muốn chính là hòa hợp với tập thể.
Chu Trình Ninh: “Quyên, anh hiểu ý em rồi.”
Từ Hương Quyên: “Nếu thật muốn mua, có thể mua kem bảo vệ da cho em, mùa đông chống rét bị nứt da, mùa thu thì phòng bị khô rồi tróc da, dù sao có rất nhiều cái có thể mua nha, không cần thiết đi mua váy, anh mua một cái đùi gà về em cũng rất vui…… Hơn nữa em ở đây thì mặc đẹp như vậy làm gì hả? Nếu bị người khác nhớ thương, có phải liền rất không tốt hay không?”
Khụ, ai dám nhớ thương cô chứ.
Chu Trình Ninh nghĩ đến nếu vợ bị nhớ thương, biểu tình lập tức không tốt, “Rất không tốt, Quyên, cất kỹ váy đi, về sau đến Hoa Đô lại mặc.”
Anh cũng không muốn lúc vợ lấy ảnh lại mặc váy.
Từ Hương Quyên: “Rồi, em cố gắng không béo phì, vậy thì đến lúc đó em cũng có thể mặc vào…… Ở nhà có thể mặc cho anh xem, bên ngoài thì vẫn là đừng mặc đi ra vậy.”
Chu Trình Ninh: “Nếu béo đến không mặc được nữa, anh lại mua cho Quyên mấy cái mới……. Quyên, em bây giờ thật là quá gầy quá nhỏ.”
“Nào có khoa trương như anh nói vậy, em còn có bụng đây này.”
Ngưu Ngưu: “Mẹ!”
“Ngưu Ngưu gọi mẹ làm gì?” Từ Hương Quyên đi đến bên mép giường nhỏ.
Chỉ thấy cái bàn tay béo nhỏ duỗi lại đây, muốn lấy…… Son môi trên tay mẹ.
“Ngưu Ngưu không được chạm vào, là của mẹ.” Chu Trình Ninh ý thức được Ngưu Ngưu muốn lấy son, cự tuyệt Ngưu Ngưu, hơn nữa còn hung dữ với Ngưu Ngưu.
Từ Hương Quyên đương nhiên biết không thể cho Ngưu Ngưu chơi, cũng không thể để son ở chỗ Ngưu Ngưu chơi được, không nói làm hư, chỉ sợ Ngưu Ngưu ăn luôn son môi, thứ này chính là có độc đó.
Giấu kỹ son rồi, Từ Hương Quyên nói với Chu Trình Ninh còn đang giáo dục Ngưu Ngưu, “A Ninh, giờ Ngưu Ngưu còn đang học nói chuyện, anh đừng có dữ với con như vậy, bằng không về sau Ngưu Ngưu sẽ ghi hận anh đó.”
Chu Trình Ninh: “Anh không có dữ với Ngưu Ngưu, Quyên, em phải biết là trẻ con phải giáo dục từ nhỏ.”
Từ Hương Quyên: “Chính là Ngưu Ngưu thật sự rất nhỏ, còn chưa đến hai tuổi đâu.”
Chu Trình Ninh: “Giáo dục phải bắt đầu từ lúc bé.”. Truyện Huyền Huyễn
Từ Hương Quyên: “Anh tiếp tục nói Ngưu Ngưu, chờ chúng ta già rồi, Ngưu Ngưu liền mặc kệ anh, chỉ lo cho mẹ.”
Dưỡng lão vẫn là vấn đề xã hội đấy.
Chu Trình Ninh: “Quyên, vẫn còn em sẽ quản anh.”
Từ Hương Quyên lập tức bị đánh tới uy hiếp, dù cho Qua Qua với Ngưu Ngưu đều mặc kệ ba, cô vẫn là sẽ quan A Ninh của cô, “… Ừ, em sẽ quản anh, con trai tùy anh giáo dục đấy.”
Sau đó chính là cảnh tượng Chu Trình Ninh giáo dục Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu đều phải phát điên cào ba rồi, Chu Trình Ninh đương nhiên không có khả năng để Ngưu Ngưu cào đến, còn bởi vì Ngưu Ngưu muốn cào ba mà triển khai một đợt giáo dục mới.
Từ Hương Quyên yên lặng muốn che lỗ tai lại, nhưng nghe tiếng Ngưu Ngưu bất lực gọi mẹ, vẫn là làm cô mềm lòng, “A Ninh, ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đó.”
Ngưu Ngưu đã đang rớt hạt đậu vàng rồi, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu lên dỗ.
Hy vọng tối nay A Ninh chưa tạo thành thương tổn cho tâm linh nhỏ yếu của Ngưu Ngưu, cô không muốn về sau vẫn luôn bế Ngưu Ngưu hoài đâu.
Ngưu Ngưu nhà bọn họ, nặng lắm.
Chu Trình Ninh: “Quyên, em nhớ giấu kỹ đồ vào, đừng để Ngưu Ngưu đụng tới, Ngưu Ngưu chỉ biết phá hư…… Để anh bế Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu lại khóc, sẽ khóc dơ váy em mất.”
Vợ còn chưa có thay váy ra, lần đầu tiên Chu Trình Ninh cảm thấy cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu chói mắt đến vậy, vì lúc này cái tay béo nhỏ kia đang túm lấy lớp vải nơi bả vai vợ.
Váy đúng là không tay áo, nhưng chỗ bả vai này lại có vải nha.
Từ Hương Quyên: “Không sao hết, giặt tí là sạch sẽ.”
Chu Trình Ninh: “Anh giặt rồi, để anh bế Ngưu Ngưu cho, Quyên em đi thay quần áo đi.”
“Được rồi.” Nhìn Ngưu Ngưu vì được ba bế mà khóc thật lớn một cái, Từ Hương Quyên không quá yên tâm mà đi ra gian ngoài thay quần áo.
Thay quần áo xong, cô còn dùng nước ấm trong phích nước nóng ở gian ngoài pha với nước lạnh rửa sạch tay, phích nước nóng ở gian ngoài là cho Ngưu Ngưu đi tiểu đêm dùng, nước bọn họ uống thì để ở buồng trong.
Mu bàn tay còn giữ son, chờ lau khô rồi, Từ Hương Quyên mới đi vào buồng trong.
Cô không vội mà đi vào là vì phát hiện tiếng khóc Ngưu Ngưu nhỏ lại, đi vào nhìn một cái, Ngưu Ngưu đã biến thành ngẫu nhiên khụt khịt, là đã được ba dỗ rồi, đang dựa vào đầu vai ba, trông như sắp sửa ngủ luôn rồi.
Hiện tại A Ninh cũng ôn nhu ghê gớm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng “ba dữ” hồi nãy.
Từ Hương Quyên không đợi mà lên giường trước, A Ninh dỗ Ngưu Ngưu xong sẽ tự đi lên.
…
Chị Đinh nói không sai, hai đứa nhỏ của chị ấy quả nhiên sẽ đến.
Là Đại Khương lôi kéo Tiểu Khương tới.
Hai người bạn nhỏ là vào giờ cơm lại đây, đương nhiên là muốn ăn cơm trưa.
“Dì ơi, bọn con muốn ăn lẩu cay.” Đồng Khương Lâm đã lấy 5 tệ của mình đưa hết lên, nhớ lại cảnh ba mẹ chọn đồ ăn, hai đứa nhỏ các cậu chắc chắn đủ ăn.
Từ Hương Quyên: “Là Đại Khương, Tiểu Khương à, mẹ tụi con đã nói với dì là không cho tụi con tự mình ăn lẩu cay, phải bảo tụi con gọi mì phở khác, dưa chua với rau xanh, muốn ăn gì nào?”
Tiểu Khương: “Dì ơi, con muốn rau xanh.”
Cô bạn nhỏ Đồng Khương Na là bị anh trai kéo qua, vốn muốn cùng ăn cơm với Tịch Tịch, nhưng mà sáng nay anh trai nói với cô bé là trưa nay ăn lẩu cay ở tiệm cơm nhỏ nhà Qua Qua, nên cô bé liền có chút động lòng.
Anh trai sợ cô bé quên rồi, nên lúc tan học chuyên chờ cô bé, sợ cô bé chạy mất, toàn bộ hành trình lôi kéo cô bé đi.
Cô bé đã nói với Tịch Tịch là trưa nay ăn ở bên ngoài, yên tâm đi với anh trai rồi, nhưng anh nói nếu tiền không đủ thì để cô bé chờ ở đây trước, anh ấy về nhà lấy tiền của cô bé lại đây luôn.
Tức giận!
Cô em gái vừa nãy còn tức giận lẩm bẩm lầm bẩm, lúc này thế mà lại phi thường tích cực chủ động nói muốn rau xanh, nhưng cậu bé muốn ăn lẩu cay á.
Sớm biết vậy đã không dẫn em gái lại đây.
Đồng Khương Lâm: “Dì ơi, con cũng muốn rau xanh.”
Cô bạn nhỏ Đồng Khương Na muốn nếm thử hết: “Anh, anh gọi dưa chua đi, em muốn nếm thử hết.”
Đồng Khương Lâm không vui: “Không được, anh thích rau xanh hơn.”
Đồng Khương Na cũng không rối rắm: “Ờ, tùy tiện anh.”
Thấy hai anh em ồn ào lên, Từ Hương Quyên cảm thấy buồn cười, Ngưu Ngưu với Qua Qua nhà cô lớn lên cũng không ồn ào được, một đứa thì tính tình nôn nóng, một đứa thì tính chậm chạp, tất cả đều đơn phương, Qua Qua đơn phương ồn ào với em trai, sau được hai ba lần đều lười đi ồn ào với em nó, “Muốn mì sợi, phở, bún, hay là miến? Nếu muốn bún khô thì cũng được.”
Lúc này hai người bạn nhỏ đều rối rắm, sau một lúc lâu, Tiểu Khương trả lời trước, “Dì ơi, cho con bún.”
“Cho con miến, dì ơi, còn thêm cái trứng kia nữa.” Đại Khương còn chỉ chỉ trứng mặt trời ở tầng dưới cùng tủ nguyên liệu nấu ăn kia.
Từ Hương Quyên: “Rồi, dì biết rồi, hai người bạn nhỏ đi ngồi đi.”
Đồng Khương Lâm: “Dì ơi, bao nhiêu tiền, con trả tiền trước, con với em con đều lấy trứng.”
Ăn cơm ở tiệm cơm nhỏ phải trả tiền…… Đồng Khương Lâm đột nhiên ý thức được mẹ thật sự đã sớm biết cậu và em gái sẽ qua đây.
Từ Hương Quyên: “Mì là 2 mao tiền, trứng cũng là 2 mao tiền, mỗi người 4 mao tiền.”
Hai người chính là 8 mao tiền, Đại Khương lấy ra 8 mao tiền đưa cho Từ Hương Quyên, Tiểu Khương đã chọn vị trí mình thích an vị rồi.
Từ Hương Quyên đi vào bếp nấu mì.
Ngô Thải Phượng với Từ Căn Sinh đang ăn cơm, bên ngoài nói gì bọn họ cũng nghe được rồi, Ngô Thải Phượng nấu bún với miến giúp con gái mình, “Hai đứa nhỏ này với Qua Qua thông minh như nhau.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, Qua Qua chỉ có lanh thôi, thông minh thì không thể nói.”
Ngô Thải Phượng: “Trẻ con bây giờ càng lúc càng hào phóng, tiêu tiền đều chả nháy mắt.”
Từ Hương Quyên: “Tiền của bọn nó, xài thế nào đều tùy bọn nó, chị Đinh sớm đã nói việc này với con rồi, không nghĩ tới hai đứa nhỏ thật đúng là tới đây.”
Ngô Thải Phượng: “Vẫn là mẹ bọn nó hiểu biết bọn nó.”
Miến với bún đã xong, Từ Hương Quyên để trứng mặt trời lên mặt rồi đưa ra.
“Coi chừng phỏng, ăn từ từ.”
Tiểu Khương lễ phép nói: “Cảm ơn dì.”
Đại Khương cũng nói cảm ơn dì theo.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai đứa bé “đi ăn tiệm”, tuy lẩu cay không được cho ăn, nhưng trước mắt bún / miến thoạt nhìn cũng rất ngon lành.
Chờ hai đứa nhỏ ăn xong rồi, Từ Hương Quyên mới nhìn theo hai đứa bé rời đi.
…
Người lớn cũng không thể mỗi ngày lại đây ăn, thế thì càng khỏi phải nói mấy người bạn nhỏ, Từ Hương Quyên căn bản không ngờ tới, không chỉ có chị Đinh mang đến việc làm ăn cho cô, ngay cả người bạn nhỏ cũng có thể mang đến việc làm ăn cho cô.
“Quyên, anh cảm thấy chỗ chúng ta hình như đột nhiên trở thành nhà ăn.” Chu Trình Ninh nhìn trẻ con ngồi đầy bàn, tâm tình phức tạp.
“…… Ừ, em cũng cảm thấy vậy.”
Hôm nay vẫn là giáo viên lớn Đại Khương dẫn mấy đứa nhỏ lại đây, nói hôm nay chơi xuân ở gần đấy, bạn học Đồng Khương Lâm kiến nghị giáo viên dẫn các cậu đến chỗ này ăn mì sợi.
Lớp 4 có nộp quỹ lớp, để làm hoạt động lớn, giáo viên chủ nhiệm hỏi Đồng Khương Lâm bao nhiêu tiền một chén mì sợi.
Bạn học Đồng Khương Lâm nói là 2 mao tiền một chén, giá cả không đắt nên giáo viên liền đồng ý.
Sáu cái bàn bốn người đều ngồi đầy trẻ con, không có chỗ cũng có thể chen vào, bởi vì bàn bốn người một bên dán tường, còn có bên khác trống dựa vào đường đi, chỉ cần dọn ghế qua thì đều có thể ngồi.
Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phượng cũng là lần đầu tiên thấy nhiều trẻ con đến vậy, thêm giáo viên nữa là vừa vặn 30 người, tuy 2 mao tiền một chén mì, cộng lại cũng mới 6 tệ, nhưng mà…… Thật sự rất đồ sộ á.
Các bạn nhỏ lớp 4 đều khá hiểu chuyện, tuy mấy đứa nó đang nói chuyện, nhưng giọng cũng không lớn.
Hiện tại nếu có các khách khác tới đây, chắc chắn là không có chỗ cho bọn họ ngồi, còn sẽ cho rằng là đi nhầm chỗ nữa.
30 chén mì, thật đúng là công trình lớn.