Mục lục
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 - Từ Hương Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới giờ rồi, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh tách ra, chuẩn bị về tiệm làm việc.

“Xin chào, xin hỏi có thể chậm trễ chị một chút thời gian không?”

Từ Hương Quyên nhìn nữ học sinh trước mắt này, nghĩ thầm: Hiện tại cô đã đang chậm trễ thời gian tôi rồi.

“Có chuyện gì sao?”

Đan Nam Điệp tự giới thiệu: “Em tên Đan Nam Điệp, em muốn mời chị làm người mẫu cho mỹ phẩm của em, có thể chứ? Chắc chắn sẽ chi trả thù lao cho chị.”

Từ Hương Quyên rất ngoài ý muốn: “Cô còn có mỹ phẩm của chính mình?”

Cô gái này thoạt nhìn chính là học sinh, tính trẻ con chưa thoát.

Đan Nam Điệp: Hãng mỹ phẩm của em còn chưa có danh khí, nhưng em nghĩ có chị làm model, chắc chắn có thể hot, đồ trang điểm của bọn em tên Nhị Biệt.”

Từ Hương Quyên: “Nhị Biệt?”

Đan Nam Điệp: “Đúng vậy, là nhị trên tiền, biệt là chữ bát bỏ bộ thủ.”

*: cái chữ Nhị Biệt đó đây nè – 贰别, mình không quá hiểu cách giải thích chữ nhị của tác giả, nhưng cái chữ biệt thì lại hiểu, đây là cái chữ bát bạn Nam Điệp nói nè – 捌, bỏ đi bộ thủ chữ thủ là thì còn lại chữ biệt.

Từ Hương Quyên: “Biệt của phân biệt?”

Cô hiểu sơ sơ Đan Nam Điệp hẳn là nói về con số một hai ba bốn, nhưng mà cô ấy giải thích như thế, người bình thường thật đúng là khó có thể lý giải.

Nhị Biệt, nếu nhớ không lầm……

Đan Nam Điệp: “Vâng, là cùng một chữ biệt đó, chị có thể suy xét chứ?”

Từ Hương Quyên: “Cô vẫn còn là học sinh nhỉ, có tiền làm mấy cái này sao?”

Đan Nam Điệp: “Tiền thì sẽ có, chị yên tâm, nhà em cũng có tiền, nếu thật sự không có cách nào, em có thể xin với ba mẹ em, xin đừng vì em là học sinh liền cảm thấy em đang lừa chị.”

Nghe thấy cái tên Đan Nam Điệp này, Từ Hương Quyên còn không biết, nhưng mà nghe được Nhị Biệt, cô biết liền.

Nhị Biệt là một nhãn hiệu sản phẩm trang điểm lớn hứng khởi từ thập niên 90 trong nước, có địa vị cao mười phần trong giới đồ trang điểm ở đời sau.

Mi có lẽ không biết hoặc là không nhớ rõ tên người sáng lập, nhưng mi chắc chắn biết nhãn hiệu này.

Ban đầu Nhị Biệt bán đồ trang điểm thôi, nhưng về sau thành thương hiệu lớn, thu mua một vài xí nghiệp, phạm vi kinh doanh cũng càng rộng hơn, sản phẩm bảo vệ da và phục trang đều có đề cập.

Đan Nam Điệp và Nhị Biệt liên hệ với nhau, không sai.

Từ Hương Quyên: “Hiện tại em học năm mấy rồi? Nếu em làm bên mảng mỹ phẩm trang điểm, chính em biết dùng đồ trang điểm sao?”

Nghe thấy chị gái xinh đẹp dò hỏi, Đan Nam Điệp bất giác thấy khẩn trương lên, nhưng vẫn nhất nhất trả lời: “Năm nay em năm 3 thuộc ngành hóa học của Nhân Đại, sắp tốt nghiệp, hiện tại đang cùng làm đồ trang điểm với bạn học, đồ trang điểm của bọn em rất an toàn, không có độc như vậy, chị không cần lo lắng, chính em cũng dùng, em có tùy thân mang theo 2 cây son.”

Không có độc như vậy, mệt cho cô bé này còn nói được.

Từ Hương Quyên nhìn thấy son môi, cô cũng không có vì Đan Nam Điệp về sau là đại lão mà nói chuyện lưu tình: “Nói thật chị không cảm thấy nó đặc biệt cỡ nào, nếu chỉ đơn thuần là không độc như vậy, vậy thì cây son này căn bản là không bằng son môi nước ngoài bán trong cao ốc bách hóa.”

Đan Nam Điệp vội vàng nói: “Rất mịn, chị xem, so với trong cao ốc bách hóa, ưu thế của bọn em vẫn phải có, màu son cũng rất đẹp, không phải sao?”

Son Đan Nam Điệp tô lên mu bàn tay là màu đỏ đậm, trông cũng rất dễ chịu, Từ Hương Quyên: “Son môi này của em cũng chỉ thích hợp với một bộ phận nhỏ người, màu sắc này thật sự quá diễm lệ, em đi tìm diễn viên điện ảnh thì có lẽ còn có thể, ở Hoa Đô có thể gặp được.”

Hiện tại còn không được nói thích hợp, thích hợp chính mình, thích hợp thời đại này.

Son của cô ấy thật sự quá diễm, không chỉ có cần màu da thích hợp, còn phải có phong cách trang điểm thích hợp.

Còn nữa, trong xã hội hiện tại, mọi người không có thoáng như vậy, trang điểm đậm ra cửa cũng không quá thực tế, dù có là Hoa Đô, trang điểm quá diễm lệ cũng sẽ lưu lại ấn tượng không đứng đắn cho người ta.

Mà đừng có nói thời đại này, đặt ở hai ba mươi năm sau cũng thế.

Lúc này diễn viên còn không có xa xôi như về sau vậy, trong nhà dù có TV hay không, diễn viên đi ngang qua đều nhận không ra.

Đan Nam Điệp: “Em sẽ tìm, nhưng chị có thể đáp ứng em không, làm người mẫu cho em nhé, ở ngay trong trường, dùng đồ trang điểm của em, nếu có bạn học nào hỏi chị, chị liền nhắc tới Nhị Biệt, bọn em còn cung cấp đồ dùng trang điểm miễn phí cho chị, nhận thầu cả đời cho chị.”

Hiện tại, học sinh toàn trường Nhân Đại đều biết đến thầy Chu và vợ anh, mức độ nổi tiếng rất lợi hại, hơn nữa hình tượng chị gái xinh đẹp thật sự phi thường thích hợp.

Cô ấy cũng không phải tùy tiện ngăn người ta lại, danh khí của người ta trong vô hình sớm đã khuếch tán đến toàn bộ vườn trường rồi.

Cô ấy muốn làm mảng đồ trang điểm, không phải vừa khéo có thể mượn danh khí người ta sao.

Từ Hương Quyên không nghĩ tới còn có vụ nhận thầu cả đời, hơn nữa còn là Nhị Biệt, không phải những nhãn hiệu khác chưa từng nghe tên: “Chị cần làm cái gì? Về sau chị hẳn là sẽ rất ít tới trường, chồng chị phải học và làm, chị cũng có việc của mình cần làm.”

Hẳn là đáp ứng rồi, ánh mắt Đan Nam Điệp sáng lên: “Chị không cần làm gì khác, bọn em chỉ mượn tên chị, đến lúc đó chị cứ nói đồ trang điểm chị dùng là bọn em sản xuất là được.”

Từ Hương Quyên: “Không phải trước đó nói là làm người mẫu sao?”

Lúc cái từ người mẫu này mới vừa truyền vào, mọi người liền cảm thấy nó không đứng đắn, không thích dùng, hiện tại vẫn là không quá tốt…… Cô cho rằng là phải ngồi ở đó bị trang điểm bị vây xem giống cái lần ở cao ốc bách hóa trước đó kia.

Hóa ra hiện tại chỉ là mượn tên cô.

Đan Nam Điệp: “Sản phẩm bọn em đương nhiên còn phải dùng tên chị mới được, hiện tại có son môi, còn có phấn trang điểm, cao bóng mắt, bút kẻ mắt, son móng tay, nước hoa, chị có rảnh không? Em dẫn chị đi phòng thí nghiệm của bọn em xem một cái, bọn em có các chứng chỉ đủ tư cách.”

Từ Hương Quyên không nghĩ tới hiện tại đã có nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy, cô đã nhả ra, hiện tại hai người các cô cũng coi như là quan hệ hợp tác, bèn dứt khoát đến cái chỗ gọi là phòng thí nghiệm một chút.

Phòng thí nghiệm này trong khuôn viên trường Nhân Đại, Từ Hương Quyên đi vào thì thấy các chai, lọ, hũ, bình, còn có các thiết bị đơn giản.

Đan Nam Điệp giới thiệu các loại đồ trang điểm cho Từ Hương Quyên, còn nói cái phòng thí nghiệm này là cô ấy thuê được, ngày thường cô ấy tới đây khá nhiều, mấy người khác ngẫu nhiên sẽ qua hỗ trợ, đưa ra ý kiến.

Từ Hương Quyên nghĩ đến mấy người khác kia ắt hẳn chính là cái gọi là đoàn quân sư trong truyền thuyết.

Chính Đan Nam Điệp, người sáng lập Nhị Biệt, là người chuyên nghiệp, lại còn biết ngăn cô lại tìm cô tuyên truyền, để cô làm “Đại sứ hình tượng”, kỹ thuật marketing này, ở thời đại này muốn không hot cũng rất khó.

Đan Nam Điệp: “Về sau chị cũng có thể đưa ra ý kiến cho em, tuy em làm đồ trang điểm, nhưng hiển nhiên trang điểm không thuần thục như chị được.”

“Ừ, được thôi, về sau chị sẽ đưa ra một ít ý kiến.”

Tuy trước nay chưa từng nghĩ tới việc sẽ có liên quan đến ngành sản xuất đồ trang điểm, nhưng nếu nó là một cơ hội, lúc Đan Nam Điệp ăn chén canh này, cô cũng có thể có được chút ích lợi từ trong đó, chờ kiếm lời, ấy còn không kiếm tiền hơn mở tiệm cơm sao?

Có tiền mà không bắt được trong tay, ấy thật sự quá không thông minh.

Đầu tháng 12

Không thể không nói, kiếm tiền của nữ sinh yêu cái đẹp, dù là ở niên đại nào cũng không phải rất khó.

Cách lúc Từ Hương Quyên tham quan phòng thí nghiệm của Đan Nam Điệp cũng không qua được mấy tuần, Đan Nam Điệp liền tự mình tới đây nói với cô đã kiếm lời được số tiền đầu tiên, muốn chia cho cô một nửa.

Từ Hương Quyên không nghĩ tới thế mà thật đúng là bán được: “Tự em cầm đi, hiện tại chị không thiếu chút tiền như vậy.”

Đan Nam Điệp bán đi được 1 cây son 3 tệ, tới đây muốn chia cho cô 1 tệ 5 mao tiền.

Đan Nam Điệp đưa 1 tệ 5 mao tiền cho Từ Hương Quyên: “Không thiếu cũng phải cầm số tiền này, không thì lương tâm em bất an, trước đó đã nói 10%, hiện tại còn quá nghèo, nên cho chị Quyên 50% trước.”

Ý kiến chị Quyên đưa cho cô đều hữu dụng, tuy tài liệu trong phòng thí nghiệm khan hiếm, nhưng cô ấy ngẫm lại biện pháp vẫn là có thể tìm được, nên vào lúc làm đồ trang điểm chú ý lên, sản phẩm cũng càng thêm hoàn thiện.

Còn phương diện đóng gói nữa, vốn dĩ hộp hũ bao bì đóng gói chính là hộp thủy tinh rất mộc mạc hoặc là hộp khác, qua được đề điểm, cô ấy chuyên tìm ba mẹ thiết kế và sản xuất bao bì đóng gói cho đồ trang điểm của cô, vẻ ngoài tinh xảo hơn không ít, nhìn mà cô cũng muốn mua.

Sau khi dạo phòng thí nghiệm, hai người liền để lại địa chỉ của đối phương, Từ Hương Quyên ngẫu nhiên sẽ dùng đồ trang điểm Nhị Biệt để trang điểm nhẹ hoặc là hơi minh diễm một chút nhưng lại không phải diễm tầm thường để đi Nhân Đại, không phải tìm A Ninh thì chính là đi dạo với Đan Nam Điệp, để mọi người biết được hai người các cô quen nhau.

Từ Hương Quyên biết phong cách trang điểm nào thích hợp với mình, diện quần áo vừa phong cách lại xem như thời thượng, dù cho trên đường cái đã không nhìn thấy váy thu đông, cũng có thể nổi bật trong đám người.

Từ Hương Quyên: “Vậy thì chị liền không khách khí mà nhận vậy.”

Cô biết giai đoạn đầu Đan Nam Điệp đầu tư nhiều hơn kiếm lời gấp ngàn lần, đích xác thế, không phải ngành sản xuất nào cũng có thể tay không bắt sói trắng, trả giá không nhất định sẽ có hồi báo, nhưng muốn hồi báo thì nhất định phải trả giá.

Đan Nam Điệp và Từ Hương Quyên cùng dạo vườn trường, chứng minh cô ấy đích xác có quen với vợ thầy Chu, cũng có rất nhiều nữ sinh tới thỉnh giáo cô vợ thầy Chu trang điểm như thế nào, dù sao cơ bản là không có muốn mua đồ trang điểm của cô ấy.

Đan Nam Điệp: “Chị Quyên, sau này có lẽ em sẽ thuê kiot trong cao ốc bách hóa bán, hiện tại tuy thanh danh đã có trong trường học, nhưng thật ra thì cảm giác tín nhiệm của mọi người cũng chưa có bao nhiêu, rốt cuộc em còn là học sinh, nên dứt khoát vào cao ốc bách hóa bán đi, xem như làm mua bán chân chính.”

Từ Hương Quyên: “Hiện tại đã có thể thuê trong cao ốc bách hóa rồi hả? Thuê cũng tốt, rốt cuộc trong trường vẫn là học sinh khá nhiều, mà có điều kiện rất tốt cũng không mấy người, tiền đều là dùng để ăn cơm.”

Hiện tại nữ học sinh nào có tâm tư trang điểm chứ, mà có tâm tư lại không có tiền, ăn cơm có được miếng thịt đã phi thường thỏa mãn, trang điểm cái gì chứ?

Đan Nam Điệp: “Lúc trước nên chọn cao ốc bách hóa sớm hơn chút, có điều không sao, dù sao em đã mở đầu.”

“Đã mở đầu thì tiếp xuống liền không khó như vậy.”

“Đúng rồi, chị Quyên, thầy Chu có nói với chị chuyện trong khoa tiếng Trung không?” Đan Nam Điệp nói về đồ trang điểm xong thì nói sang tin tám tít khác.

Từ Hương Quyên: “Chuyện gì? Anh ấy chả thế nào nói chuyện trong trường với chị.”

A Ninh đích xác không có nhắc tới chuyện ở trường, về nhà rồi thì hoặc là học tập hoặc là hỗ trợ làm việc trông con.

Đan Nam Điệp: “Là một giảng viên trong khoa tiếng Trung bị tố cáo, nhận hối lộ của học sinh, bao che thi cuối kỳ gian lận, thậm chí hiệp trợ gian lận, thư tố cáo này còn là đưa cho chủ nhiệm khoa tiếng Trung nữa, chủ nhiệm khoa tiếng Trung lại là căm ghét hành vi gian lận nhất, điều tra rõ đích xác có chuyện này xong, muốn nghiêm trị đó.”

Từ Hương Quyên: “Là nghiêm trị thế nào vậy?”

Đan Nam Điệp: “Chị Quyên, em chưa nói xong đâu, đây còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là bắt đầu từ lá thư tố cáo đầu tiên, sau đó lại ra thêm một đống thư tố cáo.

Đây là lần đầu Nhận Đại thấy có nhiều thư tố cáo đi tố cáo một giáo viên như vậy, hình như là một thầy họ Diêm, nhiều học sinh tố cáo như vậy, quả thực là trời oán người giận.

Em cảm thấy loại người này chính là cây gậy thọc phân trong đội ngũ giáo viên, thế mà còn quấy rầy nữ học sinh, đây chính là tội lưu manh nha, vụ quấy rầy nữ học sinh này em không rõ lắm, nhưng những cái khác như bao che học sinh gian lận, nhận hối lộ là có thiệt, hiện tại trường đã sa thải người này.”

Từ Hương Quyên: “Giáo viên kiểu này vừa nghe chính là kẻ trọng danh lợi, ai có tiền liền liếm kẻ đó, sa thải cũng là diệt trừ tai họa.”

“Đúng vậy, mắt chỉ danh lợi, hắn ta bị sa thải, học sinh khoa tiếng Trung hẳn là cao hứng hư mất rồi.”

Từ Hương Quyên cũng không để việc này trong lòng, nhả rãnh xong thế là xong, rốt cuộc chả liên quan gì đến A Ninh nhà cô, cô không cần thiết để trong lòng.

Không chỉ có học sinh vui vẻ, các cô các thầy cũng vui lắm.

Văn phòng khoa tiếng Trung Nhân Đại.

“Không biết là học sinh nào bắt đầu tố cáo, có điều không có giáo viên như u ác tính này ở đây, văn phòng xem như đã an tĩnh.”

“Phải, đích xác an tĩnh, chủ nhiệm cũng mặc kệ là ai, có là thân thích hiệu trưởng cũng sẽ không cho mặt mũi, vụ bao che gian lận này thật là dẫm đến khu mìn.”

Chủ nhiệm khoa tiếng Trung bắt gian lận chính là bắt một đứa đuổi một đứa, tuyệt không cho phép có ai bại hoại thanh danh trường, bại hoại thanh danh khoa tiếng Trung.

Ông đã trông chừng nghiêm như vậy, thế mà còn có kẻ gian lận tứ phía, hơn nữa trong đó còn có giáo viên dung túng bao che.

Bởi vì thầy Diêm, bọn họ không biết đã họp hành bao nhiêu lần, không chỉ có học sinh cần bị dạy dỗ, các giáo viên cũng vậy.

“Thầy Diêm bị sa thải, mấy học sinh thành tích không hợp nghiêm trọng kia cũng bị cho thôi học, cô Tôn, còn có một đứa là sinh viên tốt nghiệp năm nay được chị dẫn dắt nhỉ.”

Tôn Trúc Lục nghe thấy có giáo viên nhắc tới chị: “Đúng vậy, còn tìm tôi cầu tình kìa, nhưng tôi đích xác chả có cách nào, quyết định của chủ nhiệm rất ít ai có thể giao động ông ấy, tôi mà đi, không chừng ngay cả tôi cũng phải xách giỏ nối gót thầy Diêm luôn.”

“Học sinh bây giờ cũng to gan thật, còn dám viết thư tố cáo, cũng không sợ bị trả thù.”

“Thư tố cáo nặc danh rất khó biết là ai viết, có điều chủ nhiệm đích xác là đắc tội người ta nặng thật, nên nguy hiểm nhất chính là chủ nhiệm đi.”

“Chuyện này ầm ĩ đến thầy cô học sinh cả trường đều biết, là một vụ gièm pha của khoa tiếng Trung, thầy Diêm bôi đen thể diện khoa tiếng Trung, vẫn là dựa vào chủ nhiệm tẩy trắng cho đó.”

Chu Trình Ninh yên lặng nghe không nói câu nào.

Mọi người đều không nghĩ vụ viết thư tố cáo này có liên quan đến anh.

Nhưng phong thư tố cáo đầu tiên thật là anh viết.

Thầy Diêm có thể nặc danh tố cáo anh, anh đương nhiên có thể nặc danh tố cáo lại.

Vợ là nghịch lân của anh.

Trong thư nặc danh anh thay một kiểu chữ tương đối qua loa mà viết, vẫn là trầm mặc một đoạn thời gian dài rồi mới viết, dài đến nỗi thầy Diêm đã quên hắn từng tố cáo anh, còn nói bậy sau lưng anh và vợ bất kham cỡ nào.

Thư nặc danh thì chính thầy Diêm đã xem, không nhận ra chữ ai hết, trở về văn phòng còn hùng hùng hổ hổ chửi đứa đệ tử nghèo nào âm hắn ta sau lưng.

Về phần mấy phong thư tố cáo sau này à, không liên quan đến Chu Trình Ninh.

Mà về sau lại càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, còn có thể liệt ra tên mấy học sinh được chiếu cố kia.

Tóm lại, muốn hủy diệt một người tốt dễ dàng, muốn hủy diệt một người xấu việc xấu loang lổ cũng không khó đến vậy.

“Nói ba cố lên đi nè.”

“Mẹ, vì sao ba phải thêm dầu? Ba muốn xào rau* sao?”

*: chữ cố lên trong tiếng trung mà hiểu theo nghĩa đen mặt chữ thì có nghĩa là thêm dầu, nên bé nó mới hiểu nhầm là ba nó muốn xào rau cần phải thêm dầu.

Hôm nay là ngày nghỉ, cũng là ngày thi nghiên cứu sinh, người một nhà bồi ba tới trường thi.

Với việc mẹ bảo nói cố lên với ba, bảo bảo tò mò Ngưu Ngưu nhịn không được thấy nghi hoặc.

Qua Qua: “Thêm dầu nha ba ba, thi xong liền không đói bụng, dầu thơm lắm, xào thịt xào rau đều cần dầu, tháng sang con cũng phải đi thi, đến lúc đó cũng muốn thêm dầu.”

Răng Qua Qua đã mọc được nửa cái, hơn nữa chính giữa lại rụng một cái, bé quen rồi, không có thấy hỏng mất như lúc trước vậy, thản nhiên đối mặt với sự thật mình thiếu răng.

Ngưu Ngưu: “Con biết rồi! Ba thêm dầu! Bụng không đói!”

Hai đứa nhỏ dở hơi, Từ Hương Quyên vẫn là nói rõ với A Ninh một câu: “Không cần khẩn trương, mệt mỏi không muốn thi cũng chẳng sao, dù sao cuộc sống trong nhà cũng rất tốt.”

“Anh không khẩn trương, Quyên em không cần lo cho anh, Qua Qua Ngưu Ngưu, tụi con nhìn kìa, bên đó có người mắt xanh.”

Qua Qua Ngưu Ngưu nghe thấy người mắt xanh, bé lập tức nhìn qua, thật đúng là có!

Chu Trình Ninh nhân lúc hai đứa nhỏ xoay người hôn trán vợ một cái: “Quyên, anh chắc chắn có thể đậu.”

Từ Hương Quyên: “Tự tin chút cũng tốt, mau vào trường thi đi, em với Qua Qua và Ngưu ngồi ở gần đây, chờ anh ra rồi cả nhà ta đi ăn trưa.”

“Vậy anh vào trước đây.”

“Vào đi thôi.”

“Tạm biệt ba!” Hai người bạn nhỏ vẫn luôn nhìn người mắt xanh, chú ý tới ba phải đi, bèn vội vàng nói tạm biệt.

Ba vào trường thi rồi, Qua Qua với Ngưu Ngưu liền phi thường nhỏ giọng hỏi mẹ vì sao mắt của người mắt xanh không giống với của bọn họ.

Giải thích về người nước ngoài cho trẻ con thật đúng là khá phiền toái, Từ Hương Quyên: “Bọn họ là người ở một nơi rất xa, ở chỗ của họ, giống như ở chỗ chúng ta, trông đều như nhau.”

Ngưu Ngưu: “Chỗ rất xa, đều là mắt xanh?”

“Đúng vậy, đều là mắt xanh.”

Hai người bạn nhỏ miễn cưỡng có thể tiếp thu lời mẹ, tiện đà lại bị phong cảnh vườn trường Kinh Đại hấp dẫn, muốn mẹ cùng đi dạo với các bé.

Trường thi nghiên cứu sinh của Chu Trình Ninh là điểm thi Kinh Đại, còn hên là không quá xa, buổi sáng ăn sáng ở tiệm cơm, đi vài bước đường là tới nơi rồi.

Cô đoán hôm nay khách sẽ tới rất nhiều, đa số là thí sinh, có thể kiếm không ít tiền, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là đóng cửa, vì hôm nay chồng cô, ba bọn nhỏ, cũng là thí sinh, nên cả người phải bồi đi thi.

“Trưa nay phải ăn cơm đàng hoàng, không thể hỏi đông hỏi tây, không thể phiền ba, biết chưa?” Dạo một vòng với hai đứa nhỏ trở về, Từ Hương Quyên dặn dò.

Ngưu Ngưu: “Con không phiền.”

Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu phiền nhất, ba thi xong tâm tình không tốt, Ngưu Ngưu đừng có nói gì hết, chờ mai ba thi xong rồi lại phiền ba.”

Qua Qua: “Thi cử rất quan trọng, về sau Ngưu Ngưu phải đi thi, tháng sau chị phải thi rồi nè, chờ tháng sau khi chị thi đó, em cũng không thể phiền chị, không thể tới tối là bảo ba kể chuyện xưa, bằng không chị thi không tốt đều là tại Ngưu Ngưu.”

Một học sinh tiểu học lớp 1 lấy đâu ra thi không tốt, Từ Hương Quyên: “Qua Qua, cuộc thi của con không có khó bằng của ba, Ngưu Ngưu phiền con không có ảnh hưởng gì lớn đến con thi đâu, hơn nữa, Ngưu Ngưu mới không phiền đâu, đúng không Ngưu Ngưu.”

“Đúng!” Ngưu Ngưu cũng chẳng nhớ rõ rằng mới đầu chính là mẹ nhắc việc không cho nhóc phiền ba, nói Ngưu Ngưu phiền nhất.

“Ai, chào chị, là Từ nữ sĩ phải không.”

“Đúng vậy, tôi họ Từ, xin hỏi chị là?” Từ Hương Quyên vốn đang nói chuyện với Qua Qua và Ngưu Ngưu, đột nhiên có một người phụ nữ tới chào hỏi cô, cô thật sự không nhớ rõ liệu mình có quen biết người này hay không.

Người phụ nữ kia mở miệng: “Tôi là giảng viên Nhân Đại, tôi họ Quách, chiều nay làm giám thị ở Kinh Đại, lúc này chỉ là ý tứ chút đi tuần tra trường học.”

Các thầy cô chuyên tuần tra là tuần tra ở khu dạy học, cô này thật sự là chỉ góp đủ số bị an bài đi tuần tra trường học.

“Nhân Đại à, xin chào Quách nữ sĩ, chồng tôi cũng là ở Nhân Đại, anh ấy là trợ giảng.”

Giảng viên Quách: “Tôi biết, vợ chồng anh chị rất nổi tiếng trong trường.”

“Tôi cũng không biết sao lại nổi tiếng như thế.”

“Tôi nghe nói trường có một học sinh học hóa nói mỹ phẩm của chị là mua ở chỗ cô bé đó?”

Từ Hương Quyên: “Hiện tại đều dùng của nhà cô ấy, chủng loại đầy đủ hết, đã mở tiệm ở cao ốc bách hóa.”

Thuận tiện tuyên truyền một dợt cho Nhị Biệt.

“Thật vậy à? Vốn tôi còn cho rằng học sinh kia chính là kẻ lừa đảo.”

Từ Hương Quyên: “Là thật, thật ra thì tôi vốn cũng không phải quá tín nhiệm, nhưng dùng rồi liền lập tức quyết định thường dùng.”

Chính cô dùng, nhóm sản phẩm đầu tiên của Nhị Biệt tuy có chỗ không đủ, nhưng so với hàng ngoại bán trong cao ốc bách hóa lại không kém hơn mấy, cô còn đề cử cho Quản Thiến nữa.

Nghe cô nói là học sinh bán, Quản Thiến giật mình, nhưng không nghĩ tới nó có vấn đề hay không, bởi vì đây là cô đề cử.

Hơn nữa tự chính cô dùng cũng nói nó không tệ, giá cả cũng rất công đạo, thật sự rất đáng giá.

“Hôm nay chị có trang điểm chứ?”

“Có, bọn có rất nhiều màu son, cô xem màu son hôm nay của tôi này, có phải thấy có chút nghi hoặc hay không.”

“Đúng vậy, có hơi nghi hoặc, cảm thấy nó rất tự nhiên, nhưng khi lại nhìn học sinh không trang điểm đi ngang qua một cái, sắc môi này của chị lại tươi và hồng hơn.”

Lời editor: Gần tết rồi, mình sắp về quê, như mọi năm, mình sẽ tạm nghỉ xả hơi một đoạn thời gian. Mọi người yên tâm, mình sẽ không drop, lâu lâu mình rảnh mà lại siêng lên thì mình sẽ cập nhật chương mới, nhưng mà thời gian cập nhật sẽ không cố định. Phần thông báo của mình dến đây thôi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, sau tết mình sẽ đăng chương bình thường lại, giờ thì vẫn sẽ đăng cho tới lúc mình sắp lên xe, yên tâm nha. ^_^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
23 Tháng chín, 2023 23:40
Hay quá ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK