Tay Ngưu Ngưu nhỏ, đầu nhỏ cũng không xoay chuyển linh hoạt, có đôi khi đã bị chỉ ra chỗ sai để xoay sang một hướng khác rồi, nhóc vẫn là chuyển sai rồi, rubik vào tay Ngưu Ngưu, thêm vào cả chỉ đạo bên ngoài, ôi trời ơi tốn mất gần 1 tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Hoàn thành xoay rubik, Ngưu Ngưu lập tức cầm lấy rubik đi tìm ba mẹ.
Đầu tiên là cho mẹ đã bưng đồ ăn ra xong chuẩn bị về lại nhà bếp xem.
Từ Hương Quyên vẫn cứ như thường lệ, khen Ngưu Ngưu vài câu, khen Ngưu Ngưu vui vẻ rồi mới đi làm việc.
Từ Hương Quyên dựa theo vẫn thường, khen Ngưu Ngưu vài câu, đem Ngưu Ngưu khen cao hứng mới đi làm việc.
Tiếp đó là đi tìm ba, cho ba thấy nhóc cũng đã xoay được hết rubik rồi nè, không phải người duy nhất trong cả nhà không xoay nổi rubik.
Chu Trình Ninh đương nhiên sẽ không khen Ngưu Ngưu như vợ vậy, anh vừa rửa rau vừa đả kích Ngưu Ngưu: “Không phải tự con xoay, là chú họ hoặc là chị xoay cho con.”
“Là tự con xoay! Không tin ba hỏi chú họ đi!” Ngưu Ngưu cảm thấy ba hoàn toàn là đang phủ định nỗ lực của nhóc.
Tuy đúng thật là chú họ với chị ở bên cạnh chỉ đạo, nhưng mà việc động thủ tất cả đều là một mình nhóc làm, chú họ với chị đều không có chạm vào khối rubik.
Thật ra thì nhóc muốn chị hay là chú họ chạm vào đi, nhưng họ tựa hồ là thấy nhóc kiên định muốn tự mình xoay, cho nên đều không chạm vào, chỉ chỉ đạo miệng thôi.
“Rồi, ba đi hỏi.” Chu Trình Ninh vẫy đi bọt nước trên tay, vờ như muốn ra ngoài hỏi em họ.
Ngưu Ngưu lập tức ôm lấy chân ba, cản đường ba: “Không được đi.”
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu chột dạ đi.”
Từ Hương Quyên: “A Ninh, chính là tự Ngưu Ngưu xoay ra được, anh mau đi làm đi. Ngưu Ngưu đừng nghe ba con, mẹ biết là tự Ngưu Ngưu xoay rồi, Ngưu Ngưu mới 4 tuổi, rất lợi hại rồi, Ngưu Ngưu đi tìm chú họ với chị chơi đi.”
Ngưu Ngưu nghe lời mẹ, lại lần nữa “cảnh cáo” ba không được hỏi chú họ rồi mới đi ra khỏi nhà bếp.
Thả rubik về lại buồng nhỏ, Ngưu Ngưu đi nói chuyện với chú họ và chị.
Về phần lời ba nói, không nghe không nghe, chính là tự nhóc xoay ra được rubik.
…
Nghỉ hè có được Bình An chăm hai đứa nhóc con giùm, Từ Hương Quyên cũng yên tâm không ít, không phải ở tiệm cơm thì chính là ở cao ốc bách hóa, càng nhiều lúc là ở cao ốc bách hóa.
Rốt cuộc cũng coi như là “phía đối tác”, nên sau đó cô cũng bỏ thêm tiền vào, tuy người ta có tiền, nhưng mà cô bỏ thêm tiền vào, về sau lấy chia hoa hồng luôn có thể yên tâm thoải mái hơi chút.
Chu Trình Ninh nghỉ hè, chương trình học nghiên cứu sinh cũng là tiến hành vào tháng 9 như thường, giờ vợ không có thời gian, thời gian dài ở tại cao ốc bách hóa, chờ đến tháng 9 chính là lúc anh không có thời gian.
Không có thời gian ở đây là chỉ không có thời gian ở riêng giữa hai vợ chồng.
Qua Qua thấy Ngưu Ngưu đã không biết là lần thứ bao nhiêu lấy ra mặt dây vàng nghé con, nhắc nhở: “Ngưu Ngưu, đừng có thường lấy ra xem, về nhà lại xem, cũng không thể ăn nó được.”
“Chị, em biết rồi.” Ngưu Ngưu giấu mặt dây vàng nghé con của mình vào trong quần áo.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Trình Ninh thấy cảnh này, cũng không mở miệng, chỉ là ngồi ở quầy mà đọc sách.
Ngưu Ngưu không biết là vào hôm sinh nhật nhóc ấy, ba cũng nhận được một cái mặt dây vàng nhỏ, là mẹ mua cho cả nhà, nhưng tặng đều là chia lẻ từng người mà đưa.
Ông chủ bán mặt dây các cầm tinh thấy cô mua nhiều, còn quẹt bớt số lẻ với cả tặng thêm một chuỗi lắc tay bạc cho cô.
Năm nay quà sinh nhật cho Qua Qua với Ngưu Ngưu đều là mặt dây vàng nhỏ, có khắc động vật cầm tinh của mỗi bé.
Của Qua Qua chính là một chú cún con ngây thơ chất phác, lúc ấy Ngưu Ngưu hâm mộ rất lâu, nhưng cũng không nói thẳng với mẹ là mình cũng muốn, dù sao cũng là sinh nhật chị, có quà sinh nhật mẹ tặng rất bình thường.
Chị có, mình không có, Ngưu Ngưu chỉ có thể ngẫu nhiên hỏi mượn chị nhìn ngắm, ngay cả sờ cũng không dám sờ, sợ bị chị nói sờ bẩn.
Chờ sinh nhật mình tới rồi, mẹ cũng tặng nhóc một tấm mặt dây nghé con vàng, Ngưu Ngưu hiếm lạ ghê gớm, treo trên cổ mà cứ luôn là nhịn không được lấy ra xem.
Qua Qua không phải không cho Ngưu Ngưu lấy ra xem, mà là muốn Ngưu Ngưu đừng có thường xuyên lấy ra xem ở bên ngoài.
Ở nhà cũng thôi đi, ở bên ngoài, dù có là ở tiệm cơm cũng không thể tùy tiện lấy ra, bị người xấu nhìn thấy sẽ cướp đi, mẹ không nói bé cũng biết cái này không rẻ, là làm bằng vàng.
Từ Hương Quyên mua chính là vàng ròng, đích xác không rẻ, Qua Qua giấu kỹ rồi, Ngưu Ngưu muốn treo trên cổ cô cũng không cản, rốt cuộc tấm mặt dây cầm tinh nhỏ này chính là thiết kế thành kiểu vòng cổ để có thể đeo trên cổ.
Đeo trên cổ cũng thôi vậy, Ngưu Ngưu còn phải thường xuyên lấy ra xem, điểm này là Qua Qua thường xuyên phải nhắc Ngưu Ngưu.
“Anh họ, hôm nay chị dâu ra ngoài ạ?” Lúc Tống Bình An tới tiệm cơm liền thấy anh họ đang ngồi ở vị trí thu tiền, Qua Qua với Ngưu Ngưu thì mặt đối mặt ngồi trên một cái bàn hai người, trên bàn có vở và sách, Ngưu Ngưu thì đang đưa lưng về phía cửa.
Chu Trình Ninh: “Đúng vậy, mấy ngày nay tiệm cơm không phải rất bận, chị dâu em liền đi cao ốc bách hóa.”
Nghỉ hè đích xác là không đông như ngày thường, hơn nữa còn là tiết trời oi bức, không nhiều người nguyện ý ra khỏi cửa lắm.
“Chú họ, ở đây.” Ngưu Ngưu đi xuống ghế dựa, đẩy một cái ghế tới cho chú họ.
Tống Bình An nhận lấy ghế dựa tự mình dời nó sang một bên bàn hai người hướng dựa đường đi, cậu cũng có mang sách, là sách giáo khoa của cao trung, trước lúc lên cao trung cậu phải chuẩn bị bài trước, rốt cuộc không thể dẫn Qua Qua với Ngưu Ngưu đi chơi cả ngày được, hai người bạn nhỏ mỗi ngày đều có thời gian học tập, cậu cũng không thể vì được nghỉ mà quá lười nhác. Truyện Bách Hợp
Tống Bình An cùng đọc sách học tập với hai người bạn nhỏ, không khí nhất thời còn rất hài hòa.
Ngưu Ngưu chờ, chờ nha, chờ chị đi WC, nhóc lại lấy mặt dây vàng nghé con ra cho chú họ xem.
Nhưng như thế nào cũng không đợi được chị đi WC, Ngưu Ngưu không nín được, không nín được nên nói muốn đi WC, đi với chú họ.
Chính Tống Bình An cũng không phải bé trai lớn được bao nhiêu, nhưng đích xác là xem Ngưu Ngưu là em bé nho nhỏ cần chăm sóc, đi theo Ngưu Ngưu đi WC.
“Chú họ, xem nè.” Còn chưa tới Wc, Ngưu Ngưu tìm được cái góc không người, lấy mặt dây vàng nghé con ra.
Tống Bình An nhìn thấy mặt dây vàng nghé con: “Là quà sinh nhật của Ngưu Ngưu à?”
Ngưu Ngưu: “Đúng vậy, mẹ cho con, sinh nhật chị là cún con.”
Tống Bình An: “Thật đáng yêu, là chuyên môn làm vì Ngưu Ngưu à.”
Ngưu Ngưu tự hào: “Mẹ chuyên môn mua cho con, làm.”
Tự hào kết thúc, nhân lúc chị không ở bên, Ngưu Ngưu vươn ngón trỏ ngắn ngủn mập mạp chọc mặt dây vàng, chọc xong lại sờ vài cái, thẳng đến khi vừa lòng mới muốn kéo chú họ về.
Tống Bình An nhắc nhở: “Ngưu Ngưu, còn chưa có đi WC đâu.”
Ngưu Ngưu đều phải quên mất lời mình lừa chú họ, chỉ có thể ứng phó chú họ đi WC.
…
Từ Hương Quyên đích xác đi cao ốc bách hóa giúp đỡ, nghỉ hè rồi nên việc làm ăn ở tiệm cơm không bận như ngày thường, cô đi cao ốc bách hóa tuyên truyền.
Hiệu quả tuyên truyền lúc ban đầu vẫn là rất rõ ràng, ảnh hưởng của Nhị Biệt đã mở rộng ra ngoài, dù có là khách hàng nam cũng có người mua đồ trang điểm tặng đối tượng kết hôn hoặc là phu nhân.
Một trong số các thủ đoạn tuyên truyền của Từ Hương Quyên là dùng thử, thường thì quầy chuyên doanh sẽ có khu dùng thử, các cô gái trẻ tuổi có cô sẽ dùng thử lúc đi dạo trong khu thương mại, ví dụ như son môi, thử thấy thích hợp sẽ tự nhơ kỹ số màu son, đến lúc đó mua trên mạng, giờ không có mua trên mạng.
Nhị Biệt cũng không có con đường mua hàng nào khác, thử thấy tâm động muốn mua, cũng chỉ có thể mua ở đàng kia, dù cho có con đường khác, chỉ cần chính quy, tiền cũng là vào tay bà chủ Nhị Điệp.
Từ Hương Quyên làm chuyên viên trang điểm và tiêu thụ sản phẩm lâm thời, các cô cũng đang xuống tay lo chuyện chiêu nhân viên quầy hàng.
Bà chủ có chuyện quan trọng hơn, ví dụ như thực hiện sản xuất số lượng lớn, mở rộng quy môn, phong phú hơn chủng loại sản phẩm.
Đương nhiên, đã bảo đảm lượng đồng thời cũng phải đảm bảo chất lượng, bà chủ có nhiều chuyện làm lắm.
Đồ trang điểm nếu là ở cao ốc bách hóa ở huyện thành quê nhà, ấy căn bản là không có nguồn tiêu thụ, sản phẩm có tốt đi nữa doanh số cũng sẽ không quá tốt.
Một loạt tuyên truyền của cô cũng không phải nóng nảy liều lĩnh, là cảm thấy Nhị Biệt đã đủ độ lửa rồi.
Nếu đã đủ độ lửa, sao không cho Nhị Biệt một pha “bùng nổ nhỏ”.
Từ Hương Quyên đề cử son môi phù hợp màu da với từng người cho một đôi chị em nhỏ, đôi chị em đã thành công bị thuyết phục mua rồi, Từ Hương Quyên đi uống nước nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đan Nam Điệp kinh thán: “Chị Quyên, quả thực! Chị cũng quá biết ăn nói!”
Cô ấy cứ cảm thấy nếu chị Quyên thật muốn bán hàng, thật sự rất khó bán không ra, trong không cùng một buổi sáng, 1/3 hàng độn của cô ấy đã bị quét sạch.
Từ Hương Quyên: “Chờ về sau chiêu được nhân viên quầy mới rồi, chị sẽ dạy mấy cô ấy mấy chiêu…… Nhị Điệp em cũng có thể học theo chút.”
So với tiệm cơm trong nhà, nghỉ hè ở cao ốc bách hóa hiển nhiên kiếm tiền hơn.
Không phải cô thấy tiền sáng mắt…… Thôi được rồi, chính là thấy tiền sáng mắt, cô tính toán sang sổ, mua nhà hay mua cửa hàng mặt tiền, thật sự phải tốn không ít tiền.
A Ninh nói có thể xin trường phân phối nhà, vậy nhà ở cô liền không mua ở chỗ khác, nhưng nhà ở không chỗ khác, điều đó không đại biểu cho nhà trường phân phối không cần tiền.
Căn hộ trường chia cần tiền, cô lại kế hoạch muốn mua cửa hàng mặt tiền thuộc về chính mình, có tiền vẫn là mua nhà của mình thì tốt hơn, ai thích đi thuê cả đời đâu.
Hơn nữa dựa theo được biết mấy năm về sau giá nhà không ngừng leo thang, rõ ràng mua trước mới càng thêm là có tầm nhìn, khi nào tới một chỗ phá bỏ di dời, không chừng nhà cô liền thành hộ phá bỏ và di dời, Qua Qua với Ngưu Ngưu biến thành giải tỏa nhị đại*.
*: đời thứ hai nhà dựa vào giải tỏa, phá bỏ và di dời nhà mà giàu lên.
Cửa hàng mặt tiền cô muốn diện tích không nhỏ, cô cũng muốn mở rộng quy mô, đến lúc đó ổn định xuống rồi, chính mình liền làm chưởng quầy phủi tay.
“Học được rồi.”
Từ Hương Quyên: “Nói có hay hơn hót đi nữa, mấy món hàng này xài không tốt cũng uổng phí, cho nên, bà chủ Nhị Điệp phải dùng tiêu chuẩn cao hơn nữa để yêu cầu chính mình.”
Đan Nam Điệp có chút ngượng ngùng: “Chị Quyên, em sẽ…… Đúng rồi, liệu có ảnh hưởng cảm tình của chị Quyên với thầy Chu không?”
“Cái này có gì mà ảnh hưởng?”
Đan Nam Điệp: “Thật vất vả mới nghỉ hè, chị Quyên ở chỗ này, không ở bên thầy Chu, liệu thầy Chu có tức giận không?”
Cô không muốn làm ác nhân đâu.
Tuy thầy Chu là giáo viên khoa tiếng Trung, chả có liên quan gì đến cô, nhưng chỉ đơn thuần từ góc độ của thầy Chu với bạn lữ của chị Quyên mà nói, cô là đang phân liệt tình cảm gia đình của người ta a! Cô là tội nhân!
Từ Hương Quyên: “Anh ấy có gì mà giận? Có giận cũng vô dụng, chị không nghe ảnh, ảnh ở nhà trông mấy đứa nhỏ là được.”
Đan Nam Điệp: “Thì ra thầy Chu hiền huệ như vậy.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ không ở nhà, ba dù sao cũng phải chăm sóc con chứ, đây là theo lý thường nên là vậy, hơn nữa hai đứa nhóc nhà chị đều lớn rồi, không cần nhọc lòng quá nhiều.”
Hơn nữa, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà, khoảng cách luôn sinh ra cái đẹp.
Đan Nam Điệp: “Như vậy là tốt rồi.”
“Có khách, em phụ trách lấy tiền, nhớ rõ tiền đó.”
Đan Nam Điệp: “Dạ, em nhất định nhớ rõ.”
Cả ngày hôm nay Từ Hương Quyên đều ở Nhị Biệt làm tiêu thụ, dọn một nửa hàng ở Nhị Biệt ra bán được không ít tiền xoay vòng.
Tới giờ tan tầm như thường lệ, Đan Nam Điệp với Từ Hương Quyên cùng nhau rời đi.
“Chị Quyên, thầy Chu đang đợi chị kìa.”
Từ Hương Quyên đang cúi đầu lục túi xách của mình, nghe vậy thì ngẩng đầu, Chu Trình Ninh đích xác đang đợi cô: “Nhị Điệp, ngày mai gặp, chị đi trước.”
“Dạ, chị Quyên đi đi, em cũng đi đây, tạm biệt.”
Cáo biệt với Nhị Điệp rồi, Từ Hương Quyên đẩy nhanh tốc độ đi đến bên Chu Trình Ninh.
“Sao hôm nay tới chờ em?”
“Nhớ em.”
“Bớt đi, rõ ràng là vì hôm nay xe đạp của em sửa không tốt.”
Buổi sáng cũng là anh đưa cô đến cao ốc bách hóa, buổi chiều không có nói rõ là cần anh đón hay không, nhưng không nghĩ tới anh còn nhớ chờ cô, còn nhớ thời gian, cô rất là kinh hỉ.