Cô chỉ là nghĩ lúc nấu cơm có thể thừa dịp mấy đứa nhỏ không ở bên người, hôn một chút……
Ba lại muốn bắt đầu có địa vị gia đình rồi, thế mà muốn giáo dục mẹ.
Ngưu Ngưu: “Ba không thể dữ dằn với mẹ.”
Tuy ba căn bản sẽ không dữ lên với ai, nhưng Ngưu Ngưu vẫn là muốn cảnh cáo ba.
Chu Trình Ninh còn nắm lấy tay vợ: “Ba không dữ với mẹ, ba chỉ là giáo dục mẹ, Qua Qua với Ngưu Ngưu ăn gì chưa?”
Qua Qua: “Ăn rồi, ăn trứng mặt trời với bún.”
Chu Trình Ninh: “Ba đi giáo dục mẹ, thuận tiện bảo mẹ thay quần áo, mấy đứa ngồi chờ ở đây, đừng có bò đến cạnh cửa nghe lén, mẹ sĩ diện.”
Hai người bạn nhỏ gật đầu.
Thật ra thì ba lại giáo dục mẹ thế nào đi nữa, đều không lay động được địa vị của mẹ ở trong lòng các bé và nhà bọn họ.
Từ Hương Quyên cũng không biết nên nói gì, đã bị đưa vào trong buồng nhỏ của tiệm cơm.
Vào trong buồng, Từ Hương Quyên bất mãn: “Về sau anh còn không cho em mặt mũi vậy nữa, cũng đừng mơ em cho anh mặt mũi.”
Vừa rồi cô không nói chuyện đã là cho đủ mặt mũi rồi đó.
Buồng nhỏ đã khóa cửa, Chu Trình Ninh nghe động tĩnh bên ngoài, hai đứa nhỏ đang nói chuyện, thanh âm khá xa nên khá nhỏ, anh nghe không rõ, hai đứa không có dán bên cạnh cửa.
Xác định hai đứa nhỏ sẽ không nghe lén rồi, Chu Trình Ninh cởi cúc áo khoác ra: “Quyên, chỉ vài lần vậy thôi, hơn nữa anh đích xác là muốn giáo dục em, vì đẹp mà mặc ít như vậy, lại không phải đang hè.”
Từ Hương Quyên cởi áo khoác với áo len ra, còn thừa một chiếc áo len lõi bông ở trong, cùng nhau cởi: “Em mặc ba cái này, không ít.”
Quần áo đều đã gần như không còn, hai vợ chồng trốn vào ổ chăn.
…
Ngưu Ngưu: “Ba, mẹ thích đẹp không sai.”
Mẹ đang làm cơm chiều trong bếp, Ngưu Ngưu cảm thấy ba đã giáo dục mẹ nửa tiếng rồi, chắc chắn là làm mẹ thấy phiền lắm.
Ba giáo dục nhóc 5 phút nhóc đã thấy phiền, càng khỏi nói nửa tiếng.
Chu Trình Ninh không phải rặng mây đỏ đầy mặt giống vợ, vợ vừa ra liền cúi đầu trốn vào trong bếp rồi, anh tuy cũng đỏ mặt, nhưng hoãn một trận rồi, vợ nhìn qua rồi, nói là kiểu đỏ có thể gặp mặt hai đứa nhỏ, không phải quá rõ ràng, không cần che lấp.
Chu Trình Ninh: “Thích đẹp không sai, nhưng mà không thể mặc ít, đẹp với không sinh bệnh muốn chọn cái nào?”
Qua Qua gia nhập vào hàng ngũ giáo dục ba: “Ba, mẹ lại không phải là mặc như thế mỗi ngày, hơn nữa mẹ là vì ba mới mặc, nếu vì con với Ngưu Ngưu mà mặc xinh đẹp như vậy, bọn con chắc chắn sẽ không nói mẹ.”
Tuy Qua Qua cũng cảm thấy mặc váy lạnh, nhưng mẹ là người lớn, chắc chắn tự mình biết cái độ, mỗi ngày mặc vậy mới không tốt, nếu chỉ mặc một ngày thì không có gì.
“Đúng!” Ngưu Ngưu phụ họa, là cái lý này.
Chu Trình Ninh bị một câu của Qua Qua nói cho á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Ba tình nguyện thân thể mẹ con khỏe mạnh cũng không cần mẹ xinh đẹp.”
Qua Qua: “Ngưu Ngưu, chúng ta đi nói với mẹ đi, ba không cần mẹ xinh đẹp, về sau đều không cần vì ba mà mặc đẹp vậy, mẹ muốn mặc đẹp, là vì chính mình, không phải vì ba.”
Hai người bạn nhỏ nói đi là đi, đi vào bếp nói với mẹ là không cần vì ba mà trang điểm xinh đẹp, phải vì chính mình mà trang điểm xinh đẹp, dù có là vì hai bé mà xinh đẹp, cũng tốt hơn là vì ba mà xinh đẹp.
Ba chỉ biết nói mẹ thôi.
Từ Hương Quyên đang hâm cơm, ông chồng nhà mình không ở đây, nhiệt độ trên mặt tự nhiên liền hạ xuống, cũng thay quần dài rồi, cài kỹ cúc áo khoác, giày còn là đeo đôi giày ấm, cũng đủ ấm áp.
Hai người bạn nhỏ tiến vào trong bếp, Qua Qua chuyển đạt ý nghĩ của mình cho mẹ, Ngưu Ngưu ở một bên phụ họa.
Không nghĩ tới bé con còn có thể nói ra lời có đạo lý đến vậy, Từ Hương Quyên: “Về sau mẹ vì chính mình mà xinh đẹp.”
Chu Trình Ninh vào bếp theo: “Xinh đẹp lại không phải là một hai phải để chân bị đông lạnh, xinh đẹp với giữ ấm không xung đột, mẹ không trang điểm cũng rất xinh đẹp rồi.”
Từ Hương Quyên: “Không nói đến có đẹp hay không nữa, Qua Qua Ngưu Ngưu đi ra ngoài trước ngồi chờ ăn cơm, ba lưu lại bưng cơm với đồ ăn cho tụi con.”
Hai người bạn nhỏ nghe mẹ nói ra ngoài chờ cơm, Ngưu Ngưu còn bình thường, Qua Qua thì không biết có phải phát triển thân thể không nữa, đói mau lắm, ăn cũng nhiều hơn, hồi 4 giờ chiều này về tới tiệm cơm đã chia nhau ăn một chén bún nhỏ, lại ăn thêm một cái trứng mặt trời, qua 2 tiếng đã đói bụng, buổi tối chắc chắn còn muốn ăn một chén cơm.
Từ Hương Quyên: “Biết không thể không cho em mặt mũi rồi chưa, về sau anh lại muốn “giáo dục” em, hai đứa nhỏ liền tới giáo dục anh.”
Chu Trình Ninh: “Bị giáo huấn rồi, về sau giáo dục phải chuyên làm sau lưng Qua Qua Ngưu Ngưu.”
Từ Hương Quyên: “Bớt đi, bưng khoai tây sợi đi đi, cơm còn phải hâm một chốc nữa.”
Chu Trình Ninh nghe lời bưng khoai tây sợi đi, ánh mắt hai bé con nhìn ba không quá hữu hảo.
Chu Trình Ninh cảm thấy tối về vẫn là phải giáo dục hai đứa nhỏ một phen.
Chính mình giáo dục không đủ, phải nhờ vợ giúp đỡ giáo dục.
…
Thứ 6 Từ Hương Quyên vẫn cứ đón người tiếp như cũ, chỉ là cô còn chưa đón được mấy lần, vị phu nhân vẫn luôn chờ chồng dưới lầu kia đã không xuất hiện nữa.
A Ninh nhà cô chưa nói cô không cần đón nữa, vậy thì thứ 6 vẫn là đi đón anh đi.
Chỉ là hiện tại cô là lái xe đi, rốt cuộc đi bộ vẫn là khá mệt, trở về cùng nhau lái xe cũng được.
Tuy trên đường đi phải từng người chuyên tâm lái xe, nói không được mấy câu, nhưng tay nắm tay đi đến chỗ đậu xe còn có thể nói vài câu, thời gian riêng của hai vợ chồng thật sự quá ít, có mấy lời không thể nói ngay mặt con nó được, chút thời gian đón đưa này có thể nói không ít thứ.
Đảo mắt cái đã tới cuối tháng 12, tiệm cơm cũng cho lẩu cay vào thực đơn luôn.
Từ Hương Quyên xài 1500 tệ mua tủ lạnh về, không tìm được loại tủ đông đựng nguyên liệu nấu ăn cho lẩu cay, nhưng mà có tủ lạnh thì tiện lợi hơn không có nhiều.
Tất cả mọi chuyện phải tự tay làm lấy vẫn là rất mệt, bởi thế nên tuy nói đến tháng 12 xem như là gần tới cuối năm, Từ Hương Quyên vẫn là mời một chị tới tiệm làm việc.
Chị mới tới này họ Dương, là vợ của một bộ hạ dưới tay bác trai Quản, chồng chị thời trẻ hi sinh vì nhiệm vụ, một mình chị nuôi nấng hai đứa con nhỏ, chỉ dựa vào trợ cấp căn bản là không được, người lại thành thật chất phác, trước đó vẫn luôn làm nhân viên lâm thời, không kiếm được bao nhiêu, đứa con lớn nhất cũng mới học cao trung thôi, chờ lên đại học, cần tiền nhiều đâu.
Việc chủ yếu của chị Dương là rửa rau với trợ thủ dì Triệu, chị Dương không ra khỏi bếp, trừ phi là đặc biệt bận rộn, chứ không thì chị thường đều sẽ ở trong bếp, Từ Hương Quyên cũng cho mỗi tháng là 30 tệ.
Thật ra cũng không tính là rất cao, nhưng mà mỗi ngày cô sẽ để cho dì với chị đem một ít đồ ăn về, như vậy cũng là tiết kiệm thay bọn họ.
Rất mau liền tới năm 90, hiện tại giá hàng đã ở đang đến hồi kết thúc, đến lúc đó tiền lương rồi tiền công sẽ theo giá trị tiền tăng lên, đồ trong tiệm cô cũng phải tăng lên.
Cô cũng xem trọng một cửa hàng mặt tiền rồi, giao tiền đặt cọc phòng ốc, ký văn bản hợp đồng hiệp nghị, tổng giá trị 100.000, tiền tích trữ của chính cô thêm cả tiền chia hoa hồng bên Nhị Biệt có 33.000, trực tiếp đem 30.000 như tiền đặt cọc giao luôn.
Dư lại 3000, lấy 1500 mua tủ lạnh, 1500 khác là vốn lưu động ngày thường của cửa hàng với cả mua đồ ăn, thịt, gạo và mì.
Hiện tại chỉ tiêu đã buông ra, đoạn đường của cửa hàng mặt tiền mới cũng không tệ lắm, diện tích lại lớn, cách trường học không xa, cũng có không ít hộ gia đình, nghỉ đông và nghỉ hè học sinh với các thầy cô về nhà rồi cũng không lo không có khách.
Tiền lương hiện tại của Chu Trình Ninh đã tăng tới 100 mỗi tháng, là lương của mọi người đều tăng, không phải chỉ tăng mình anh.
Tuy mọi người đều được tăng, nhưng anh vẫn là cảm thấy kinh hỉ, chỉ là kinh hỉ này sau khi vợ mua cửa hàng mặt tiền xong liền chuyển biến thành sầu lo.
Cửa hàng mặt tiền thì khi trước anh có đi theo xem rồi, xem mấy nhà, căn mà vợ mua hiện tại đây là cái xem qua vừa lòng nhất, chỉ là lúc ấy anh cho rằng vợ muốn tích cóp trước mấy năm mới mua, rốt cuộc 100.000 lại không phải số lượng nhỏ, mà đâu chỉ không phải số lượng nhỏ, với anh mà nói là giá trên trời.
Hiện tại lại nhìn anh 100 mỗi tháng, căn bản không đủ, quá ít.
Lúc mua vợ cũng không giấu anh, ký kết hiệp nghị anh cũng ở đó, dư lại 70.000 là chia theo kỳ trả, phải trả hết trong vòng 3 năm.
Lập tức phải mắc nợ, anh thật sự không thể bình tĩnh như vợ vậy.
Cuối tháng 12 không bình tĩnh cho lắm, bởi vì mắc nợ, thời gian đóng cửa tiệm cơm đều lùi lại đến 7 giờ tối.
Ngưu Ngưu thấy mẹ bưng lên hết nguyên liệu nấu ăn của lẩu cay cho khách, thu tiền xong luôn, bèn ngồi bên người mẹ hỏi: “Mẹ ơi, khi nào chú họ tới tiệm cơm nhà chúng ta chơi nữa?”
Từ Hương Quyên được Ngưu Ngưu nhắc nhở, mới nhớ tới nên đi nhà cô cô bái phỏng: “Bình An hả? Lâu lắm rồi không gặp, có lẽ là lên cao trung học tập khá bận rộn, chờ tới ngày nghỉ người một nhà chúng ta đi thăm chú họ.”
Tết năm nay vẫn là chuẩn bị trở về, tuy thời gian ở quê sẽ ngắn hơn năm trước, nhưng rốt cuộc là ngày hội quan trọng, còn muốn trở về, bái phỏng nhà cô cô, có thể thuận tiện hỏi Bình An một chút xem có về không.
Nghe thấy lên cao trung sẽ khá bận, Ngưu Ngưu cũng không có tâm tình trưởng thành luôn.
Chị học tiểu học cũng đã phải đi học sớm tan học muộn hơn nhà trẻ, chú họ lên cao trung càng thêm không có thời gian, không chừng là giống như ba vậy, phải tới tối mới có thể về nhà.
Không biết trong cái đầu nhỏ của con trai nghĩ gì, Từ Hương Quyên tiếp tục lo làm việc.
Doanh số lẩu cay vẫn là rất khả quan, đã thành một món ăn đại biểu khác của tiệm cơm Cửu Sinh trừ món kho rồi.
Hôm nay là thứ 6, tới thời gian rồi, Từ Hương Quyên bảo dì Triệu ở bên quầy bên này lấy tiền với cân nguyên liệu nấu ăn của lẩu cay trước, Qua Qua ở bên giúp đỡ, cô đi đón người cái đã.
Mùa đông Hoa Đô rất lạnh, Từ Hương Quyên ra cửa là mang hết cả khăn quàng cổ, mũ, bao tay vào, người cũng bọc y như con gấu ấy, hiện tại cô cũng không nên mỹ lệ.
“Đừng có mặt ủ mày ê.” Từ Hương Quyên đón người, kéo cánh tay Chu Trình Ninh.
Chu Trình Ninh: “Quyên, em có lạnh không, không ấy thì về sau không cần tới đón anh nhé?”
Dùng là câu hỏi ngữ khí cũng là hỏi, nhưng Từ Hương Quyên nghe ra được, A Ninh nhà cô không có kiên định đến vậy: “Còn được, dù sao học kỳ này cũng không còn bao lâu, em mặc rất ấm áp…… A Ninh, ngày kia chúng ta đi đi nhà cô cô một chuyến đi.”
Nghe thấy cô cô, Chu Trình Ninh mới ý thức được mấy tháng nay cũng chưa từng tới nhà cô cô, biểu cảm sầu khổ vì mắc nợ lập tức biến mất tăm: “Đúng là nên đi nhà cô một chuyến, thăm Bình An nữa, áp lực học tập ở cao trung lớn hơn ở tiểu học với sơ trung nhiều, anh có thể dẫn hướng Bình An đúng lúc.”
Từ Hương Quyên cùng quan điểm với kết luận Bình An có áp lực lớn: “Bình An hẳn là chịu áp lực rất lớn, trước kia có rảnh còn sẽ qua nhà, giờ không thấy người đâu, đã không rồi không có tin tức…… Thời gian qua nhanh thật, lại mấy tháng thoảng qua rồi, nếu không phải Ngưu Ngưu hỏi tới chú họ, em cũng chưa ý thức được đã lâu lắm rồi không gặp Bình An.”
Cũng là bọn họ làm người lớn mà sơ sót, Ngưu Ngưu cũng còn nhớ chú kìa.
Chu Trình Ninh: “Quyên, đến lúc đó chúng ta mang gì đi thăm Bình An? Trời lạnh rồi, sữa bò cũng là lạnh, nếu ở nhà chúng ta còn hâm nóng sữa bò cho mấy đứa nhỏ được, còn Bình An học ở trường làm sao có thời gian hâm sữa bò.”
Dựa theo tình huống của nhà Bình An, tặng thịt tặng dầu cũng không thực tế, cô với dượng cũng không biết là lúc nào ở nhà, mà đưa cho cụ bà sát vách cũng rất kỳ quái.
Từ Hương Quyên nhớ tới vụ trường học: “Đúng vậy, trước đó em có nghe Bình An nói với Ngưu Ngưu, lên cao trung sẽ trọ ở trường…… Ngày kia chúng ta đi, có lẽ Bình An còn ở trường không về nhà đâu, xách đồ qua không có ai.”
Cô không vì mắc nợ mà phát sầu, lại vì nên mang quà gì mà phát sầu.