Hai đứa bé đều rất ngoan, không phải không thể cho Ngưu Ngưu, nhưng cho Ngưu Ngưu rồi cô nhất định phải cho Qua Qua.
Hai đứa nhỏ cô luôn luôn phải xử lý công bằng, nhưng mà nếu làm cho công bằng, chocolate trong tay liền hết mất, cô còn muốn giữ lại cho ba bọn nhỏ 2 cục đâu.
A Ninh tuy là người lớn rồi, nhưng cô muốn anh ăn được vị đắng* không giống với khi còn nhỏ, ví dụ như chocolate, đắng và ngọt cùng có, không phải chỉ có cay đắng.
*: cái vị đắng trong tiếng trung là khổ, mà khổ của khổ nhọc cũng là nó, vậy nên nếu có bạn nào hay đọc convert hay thấy cụm từ ăn khổ, ý có nghĩa là chịu khổ á. (từ sau khi mình đọc convert rồi học tiếng trung, mình mới ngộ ra tại sao khổ qua lại gọi là khổ qua, vì nếu dịch theo nghĩa đen từ hán việt sang, khổ qua có nghĩa là dưa đắng, mà đúng đắng dã man, từ nhỏ đến lớn món này luôn nằm vị trí đầu bảng những món mình không thích ăn nhất).
Tuy thứ này có thể tự mình mua, nhưng người khác mua nó càng ngon hơn mà không phải sao? Cho A Ninh ăn chắc chắn anh cũng vui vẻ.
Chocolate không cho con, nhưng mà có thể cho tụi nó bánh quy và kẹo.
Cậu bạn nhỏ Ngưu Ngưu lại vui vẻ lên, Từ Hương Quyên nói: “Hiện tại không được ăn, hôm nay đã ăn rồi, ăn nữa Ngưu Ngưu mới 3 tuổi phải rụng răng răng.”
Ngưu Ngưu vốn dĩ chuẩn bị ăn kẹo, nhưng nghe mẹ nói, bé lại tới nhớ tới hôm nay đã ăn bánh quy, mẹ nói bánh quy giống với kẹo, từ sau khi chị rụng răng, đối với Ngưu Ngưu mà nói, rụng răng răng là 3 chữ rất đáng sợ lại rất gần.
Về phần chocolate à, Ngưu Ngưu không xem nó là kẹo.
Mùa đông nước lạnh lắm, Từ Hương Quyên tùy thân mang theo khăn tay, nhúng nước vắt khô, lau tay cho từng đứa.
Lau tay xong chính là đi dạo khắp nơi.
Cứ việc trước đó không lâu người một nhà đã tới, còn dẫn theo ba, nhưng hôm nay hai người bạn nhỏ vẫn là rất tò mò nhìn cao ốc bách hóa.
Không có mua đồ, chỉ là dẫn hai đứa nhỏ theo thấy việc đời, chờ thấy việc đời xong trở về lại, liền thấy bên quầy mỹ phẩm của Đan Nam Điệp có hai ba vị nữ sĩ đang xem.
Bảo Qua Qua và Ngưu Ngưu ngồi yên, Từ Hương Quyên qua đó hỗ trợ Đan Nam Điệp bán hàng.
Khách đi hết rồi, biểu tình của Đan Nam Điệp lập tức kích động lên: “Chị Quyên, em kiếm tiền rồi, em mời chị và Qua Qua Ngưu Ngưu ăn trưa nhé.”
Từ Hương Quyên không cự tuyệt: “Được thôi, Qua Qua, Ngưu Ngưu, nói cảm ơn chị đi.”
Có thể bớt nấu một bữa cơm, cô vẫn là rất vui.
“Cảm ơn chị.” Qua Qua Ngưu Ngưu đồng thời hô.
…
“Ba.” Ba về đến nhà, Ngưu Ngưu đi đến trước mặt ba, muốn cho ba xem giấy vàng.
Chu Trình Ninh nhìn thoáng trong nhà: “Mẹ với chị đâu rồi?”
Đồ ăn đã nấu sẵn, nhưng mà chưa thấy được vợ và con gái đâu, Chu Trình Ninh hỏi con trai.
Ngưu Ngưu: “Thu quần áo.”
“Ba đi thu quần áo giúp mẹ, Ngưu Ngưu ngồi yên chờ ăn cơm nha.” Chu Trình Ninh cũng chưa phát hiện biểu tình muốn nói lại thôi và động tác nhỏ như gãi đầu của Ngưu Ngưu, đi ra ngoài hỗ trợ thu quần áo và chăn.
Ngưu Ngưu quá nhỏ, thu quần áo với chăn chính là thêm phiền, Từ Hương Quyên bảo Qua Qua đi theo, cô ôm chăn, Qua Qua giúp cô lấy vài món quần áo.
Chăn mùa đông tới mấy cái, lúc về cô đã thu mấy cái mỏng trước rồi, để lại cái dày nhất chờ nấu cơm xong lại đi thu.
Nhà có ban công, nhưng hôm nay rõ ràng là ánh nắng bên ngoài tốt hơn, buổi sáng phơi chăn xong liền dẫn hai đứa bé đi cao ốc bách hóa, hiện tại nấu cơm xong, mặt trời cũng gần xuống núi, nên thu hồi tất cả chăn mền quần áo vào rồi.
“Quyên, để anh ôm chăn cho.” Trên đường đi Chu Trình Ninh thấy được vợ ôm chăn lớn, anh bèn vội vàng nhận lấy chăn.
“Ngưu Ngưu đang ăn cơm à?” Từ Hương Quyên không còn chăn, nhẹ nhàng không ít rồi, cô hỏi Chu Trình Ninh.
Chu Trình Ninh: “Lúc anh về nhà thấy chưa, hẳn là đang đợi chúng ta.”
Trong nhà ăn cơm đều chỉ có mấy người thôi, đến đông đủ rồi mới ăn cơm.
Từ Hương Quyên đi theo sau Chu Trình Ninh: “Anh cẩn thận chút đi, chú ý bậc thang đó.”
Chu Trình Ninh ôm chăn lớn không có cố sức như vợ vậy: “Quyên, anh biết rồi, sẽ chú ý bậc thang.”
Thấy Chu Trình Ninh không thành vấn đề, Từ Hương Quyên nhận lấy quần áo trên tay Qua Qua để mình cầm.
“Mẹ, chị, ba.” Ngưu Ngưu được ba bế ngồi lên đúng vị trí, ba đi rồi nhóc lại chạy xuống tới cửa chờ.
Từ Hương Quyên: “A Ninh, Qua Qua, Ngưu Ngưu đi ăn cơm trước, em sửa sang chăn lại một chút là ra liền.”
Ăn cơm đương nhiên phải chờ mẹ ra lại ăn, Ngưu Ngưu rốt cuộc có cơ hội đưa giấy gói kẹo cho ba xem: “Ba! Ba xem nè!”
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu nhặt được giấy ở đâu vậy? Thật đẹp.”
Ngưu Ngưu: “Không phải nhặt được, sô la la, ăn.”
Qua Qua tuy cũng sưu tập giấy, nhưng không có như em trai đã cho ba xem lại còn quên tên: “Ngưu Ngưu, không phải sô la la, là chocolate.”
Qua Qua hoàn toàn không nhớ rõ chính cô bé khi nhỏ thích gọi trứng gà là trứng ó o, ba sửa đúng thế nào cũng vô dụng, sau đó dứt khoát khỏi thèm sửa đúng.
Ngưu Ngưu thì có thể “Tiếp thu phê bình” hơn chị nhiều, lập tức sửa lại: “Đúng! Chocolate! Chị gái lớn cho chị gái, chị cho mẹ, mẹ cho con, còn có bánh quy.”
Ôi quan hệ này một tầng lại một tầng.
Chu Trình Ninh: “Hôm nay Ngưu ngưu đã ăn nhiều thứ như vậy rồi, có để lại cho ba không?”
“Có, để lại cho anh này, thiếu chút quên mất, ăn đi, ăn xong rồi có thể ăn cơm.” Trong túi Từ Hương Quyên còn 2 cục chocolate kia, bóc ra một cục đưa đến bên miệng cho Chu Trình Ninh.
Chu Trình Ninh ăn được chocolate, tuy trong miệng có hơi đắng, nhưng trong lòng lại ngọt ra mật.
“Mẹ, con muốn.” Ngưu Ngưu duỗi tay xin giấy gói kẹo.
Từ Hương Quyên đưa giấy gói kẹo cho Ngưu Ngưu, con có sở thích sưu tập này cô không cấm, cứ việc cuối cùng chúng đều trở thành rác.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu, ngày mai chị lấy phiếu điểm, mẹ phải họp phụ huynh cho chị, đi đón chị, con có muốn đi không?”
Ngưu Ngưu: “Con đi.”
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu đi theo cũng hay, nghe chút xem giáo viên khen chị thế nào, lại xem chị lấy giấy khen học sinh ba tốt về nhà.”
Ngưu Ngưu: “Con có hai đóa hoa, cô giáo cũng khen con.”
Cái Ngưu Ngưu nói chính là hoa hồng nhỏ nhà trẻ phát cho các bé.
Trước đó chị từng nói về vụ giấy khen, Ngưu Ngưu hỏi giấy khen là gì, Từ Hương Quyên giải thích là khen thưởng, tựa như tháng này Ngưu Ngưu ăn cơm sạch sẽ nhất được thưởng một cánh hoa hồng nhỏ.
Cô giáo các bé thật đúng là sáng tạo khác người, có thể nghĩ ra được vụ ngày thường làm cái gì giỏi nhất sẽ khen thưởng cánh hoa hồng nhỏ, chờ cuối kỳ liền phát hoa hồng nhỏ.
Một đóa hoa hồng nhỏ được tính bằng 5 cánh hoa.
Tháng này rửa tay sạch sẽ nhất, ăn cơm sạch sẽ nhất, yếm đeo cổ sạch sẽ nhất……
Thật là chi tiết đến các mặt.
Một học kỳ Ngưu Ngưu tích góp được 2 đóa hoa hồng nhỏ, còn là đứa bé có nhiều hoa hồng nhất trong lớp đó.
Lúc ấy ở nhà trẻ, cô giáo mở cuộc họp phụ huynh nhỏ, thuận tiện khen ngợi Ngưu Ngưu, còn đừng nói, Từ Hương Quyên còn rất tự hào, con trai cô có hai đóa hoa hồng nhỏ, còn được giáo viên khen.
Nhà trẻ không cần thi cử, nghỉ là trực tiếp nghỉ, không cần về lại trường lấy phiếu điểm, nhưng Ngưu Ngưu biết giấy khen kia là giống với hoa hồng nhỏ của bé.
Tiếc là họp phụ huynh chị không ở đó, nên cũng chưa nghe được cô giáo khen bé thế nào.
Từ Hương Quyên: “Cô giáo khen Ngưu Ngưu, mẹ biết, ngày mai Ngưu Ngưu đi theo mẹ, mẹ đi họp phụ huynh, nếu trẻ con không thể ở bên cạnh, vậy Ngưu Ngưu đi theo chị, đừng có chạy loạn khắp nơi nha.”
Ngưu Ngưu: “Không chạy.”
Qua Qua: “Con cũng không nhất định sẽ lấy được học sinh ba tốt, có thể là phần tử tích cực.”
Từ Hương Quyên: “Phần tử tích cực cũng tốt, đừng có đua giống ba con vậy, tận lực là được rồi.”
Ngưu Ngưu: “Chị, tận lực là được.”
Chu Trình Ninh: “Anh cũng không có đua, hơi học thêm chút là học vào rồi.”
Đột nhiên Từ Hương Quyên cảm thấy Qua Qua thật giống ba Qua Qua.
…
“Mẹ, con cũng muốn được học sinh 3 tốt.” Ngưu Ngưu thấy chị được phần thưởng học sinh 3 tốt, bèn nói với mẹ.
Sáng nay Ngưu Ngưu cùng đi tiểu học với mẹ, đi họp phụ huynh cho chị, Ngưu Ngưu cũng đi theo chị đứng bên người mẹ, nhóc thấy được chị lên bục giảng nhận giấy khen và phần thưởng.
Trong lớp có tổng cộng 3 học sinh 3 tốt, 7 bé phần tử tích cực, giấy khen của học sinh 3 tốt lớn hơn phần tử tích cực nhiều, phần thưởng là 1 hộp bút chì, 10 cuốn tập, 2 cục tẩy.
Ngưu Ngưu cũng muốn, không phải của mẹ mua, là trường khen thưởng cơ.
Hôm nay tâm tình Từ Hương Quyên tốt, con gái thi được 2 con 100, văn và toán đều đúng hết, ngày thường lại biểu hiện tốt, còn là lớp trưởng nữa, nên nhận được không ít đồ dùng văn phòng phẩm, nếu mỗi học kỳ đều có, vậy thì tiết kiệm giúp trong nhà một số tiền đó.
Trong nhà không thiếu số tiền đó, nhưng mà có thưởng rồi liền không cần mua, ấy là chuyện đáng mừng.
Từ Hương Quyên: “Chờ Ngưu Ngưu học tiểu học giống chị rồi thì lấy được giấy khen học sinh 3 tốt và phần thưởng.”
Ngưu Ngưu biết năm nay không còn kịp rồi: “Mẹ, sang năm con muốn học tiểu học.”
Từ Hương Quyên: “Còn chưa học xong mẫu giáo bé đâu, Ngưu Ngưu đã muốn lên tiểu học rồi? Chờ 2 năm nữa đi, nhà trẻ không cần thi cử thật tốt nha.”
Còn muốn một hơi ăn thành tên mập à?
Ngưu Ngưu không vui: “Không có học sinh ba tốt.”
Từ Hương Quyên: “Có học sinh 3 tốt là Ngưu Ngưu có thể lấy được học sinh 3 tốt à? Trong lớp chị có tận 40 học sinh, nhưng học sinh 3 tốt chỉ có 3 người.”
Ngưu Ngưu lui mà cầu tiếp theo: “Con muốn phần tử tích cực.”
Từ Hương Quyên: “Chờ lên tiểu học lại nói.”
Hôm nay Ngưu Ngưu xem như bị kích thích rồi, Chu Trình Ninh về đến nhà cũng bị Ngưu Ngưu quấn lấy nói muốn học sinh 3 tốt, muốn học tiểu học.
Có điều không muốn chung một lớp với chị, vì chị là một học sinh 3 tốt, trong lớp tổng cộng chỉ mới 3 học sinh 3 tốt, nên không cùng một lớp với chị đâu, vậy là nhóc liền có cơ hội lấy được học sinh 3 tốt.
Chu Trình Ninh hay đả kích Ngưu Ngưu cũng khó được mà nói với Ngưu Ngưu rằng phải làm đến nơi đến chốn, chờ Ngưu Ngưu học nhà trẻ xong lại đi tiểu học, chắc chắn có thể lấy được học sinh ba tốt.
Học nhà trẻ xong là có thể lấy học sinh 3 tốt, Ngưu Ngưu tin lời này, chị cũng là học nhà trẻ xong mới lấy được học sinh 3 tốt.
Đối với lời ba mẹ dỗ em bé Ngưu Ngưu, Qua Qua không phát biểu bất kỳ quan điểm nào, vẫn là cho Ngưu Ngưu chút hy vọng đi, bằng không sao mà kiên trì học hết nhà trẻ đây?
“Ngưu Ngưu.” Qua Qua bảo Ngưu Ngưu tới chỗ mình.
“Chị.” Ngưu Ngưu nghe chị gọi, bé cộp cộp cộp đi từ phía mẹ đang nói chuyện với chị gái lớn sang bên người chị.
Qua Qua vốn đang viết bài tập nghỉ đông, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi Ngưu Ngưu tới.
Lấy ra một cây bút chì mới chưa gọt và một cuốn tập mới tinh: “Cây bút và cuốn tập này cho em này.”
“Vì sao chị lại cho em?” Ngưu Ngưu khó hiểu, nhưng vẫn là nhận lấy bút chì và tập.
Qua Qua: “Ngưu Ngưu đã chia cho chị một đóa hoa hồng nhỏ rồi, chị cũng nên chia phần thưởng học sinh ba tốt cho Ngưu Ngưu một chút, cái khác chị cần dùng, Ngưu Ngưu còn ở nhà trẻ nên không cần bút và vở bài tập giống chị vậy, cục tẩy chỉ có 2 cục, nên liền không cho Ngưu Ngưu, trên bút chì có sẵn cục tẩy này.”
Em trai cũng đã đưa hoa hồng nhỏ em thích cho bé một đóa rồi, bé cũng nên tặng em thứ gì đó.
“Cảm ơn chị!” Ngưu Ngưu cao hứng hỏng rồi, nâng lấy vở và bút chị cho nói với mẹ là chị tặng nhóc.
Thấy Ngưu Ngưu đi lấy cặp đựng bút và tập vở, Đan Nam Điệp lập tức bị dễ thương đến: “Chị Quyên, Qua Qua Ngưu Ngưu nhà chị thật sự quá ngoan, không giống với mấy đứa bé khác em từng thấy, phiền ghê gớm.”
Từ Hương Quyên: “Con cái khi còn nhỏ cũng phiền lắm, hiện tại thì thật ra là mặt ngoài không phiền đến vậy, trên thực tế thì không để người lớn bớt lo.”
Từ Hương Quyên mặt ngoài buồn rầu, trong lòng vẫn là rất vui vì hai chị em ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Đan Nam Điệp: “Nào có, Qua Qua với Ngưu Ngưu rất hiểu chuyện.”
Từ Hương Quyên đổi đề tài: “Em vừa thi cuối kỳ xong, chuẩn bị ở cao ốc bách hóa bao lâu?”
“Em ở lại cao ốc bách hóa, qua mấy ngày nữa là trường phải khóa phòng thí nghiệm rồi, nên trước hết em không làm cái mới, bán được cái cũ lại nói.”
Từ Hương Quyên: “Gần ăn tết không dễ bán đâu, mọi người đi cao ốc bách hóa phần nhiều vẫn là mua hàng tết, người tới mua đồ trang điểm chắc chắn ít.”
Đan Nam Điệp: “Còn có người hẹn trước hàng đặt làm đây, em không lo nguồn khách.”
Hàng đặt làm này Từ Hương Quyên có biết: “Không phải một hai người đặt làm, em phải hơi chú ý chút, đừng có phiêu…… Hàng đặt làm đã làm xong rồi?”
Đan Nam Điệp: “Trước lúc trường đóng cửa có thể xong, đã đang kết thúc rồi, ba mẹ em biết em không chỉ có thể tiêu tiền, còn có thể kiếm tiền, cao hứng hỏng rồi.”
Từ Hương Quyên: “Nếu chị là ba mẹ em, chị cũng phải cao hứng hỏng mất.”
Đầu tư nhiều như vậy, rốt cuộc đã có chút hồi báo.
Đan Nam Điệp: “Đường còn dài đâu, chị Quyên chị tin không, con đường trang điểm này về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng rộng hơn?”
Từ Hương Quyên: “Đúng vậy, càng rộng lớn hơn, càng ngày càng nhiều cô gái biết trang điểm, cần dùng đến đồ trang điểm…… Bọn em phải kiểm soát chất lượng cho thật tốt, xảy ra chuyện thì liền kiếm củi 3 năm chỉ thiêu một giờ đó.”
Con đường này đối với Đan Nam Điệp mà nói là càng rộng lớn, nhưng đối với người khác mà nói, là càng hẹp càng chật, không lăn lộn ra mặt được.
Bắt được thời cơ thêm cả vận khí, thật là không thành công cũng khó.
…
“Chú họ, đừng sợ.” Ngưu Ngưu đi đến bên chú họ.
Chú họ muốn cùng về nhà với các bé, Ngưu Ngưu biết chú chưa từng tới nhà các bé, ngẫm lại nếu nhóc là chú họ, đi theo cả nhà Trư Trư đi đâu đó, nhóc chắc chắn sẽ sợ hãi, cho nên nhóc phải dỗ chú họ trước, để chú họ không phải sợ.
Tống Bình An: “Ngưu Ngưu, chú không sợ.”
Cậu đã 15 tuổi rồi, còn phải bị Ngưu Ngưu đứa bé con này xem là trẻ con, trong nhất thời Tống Bình An không biết nên có cảm tưởng gì.
Hiện tại là đang trên đường tới nhà ga, cậu thì thật ra không có lưu luyến gia đình bao nhiêu, chỉ là thật sự phải rời khỏi quê nhà đi chỗ khác, khi thì mới lạ lại còn có một tia khẩn trương.
Cả nhà anh họ đều rất hòa thuận, đặc biệt là hai đứa Qua Qua và Ngưu Ngưu, cậu cực kỳ quen thuộc, trên đường đi có hai bé con này ở bên, không cô đơn, chỉ là sắp phải gặp ông ngoại trước nay chưa từng gặp, không biết nên chào hỏi với ông ngoại thế nào.
“Qua Qua, chờ lát nữa ngủ trước, ngủ rồi liền không say xe.” Từ Hương Quyên mua thuốc dán say xe dán cho Qua Qua.
Thuốc dán này vẫn là Quản Thiến đề cử, nói tác dụng phụ nhỏ, cơ bản là không có tác dụng phụ nên trẻ em có thể dùng, bằng không cô cũng không yên tâm mua, không biết Qua Qua dùng có hiệu quả hay không.
Tống Bình An: “Chị dâu họ, Qua Qua ngồi xe sẽ say sao?”
Từ Hương Quyên: “Đúng vậy, Qua Qua bị say xe, ngồi xe liền khó chịu muốn ói.”
Qua Qua vẫn luôn say xe, dù là đời trước hay đời này.
Đời trước khi con bé ở bên ngoài thuê nhà ở, ấy đều là ở gần công ty, tóm lại không thể quá xa, con bé không chịu nổi xe đường dài, rất nhiều lúc là tự mình lái xe.
Ngưu Ngưu: “Chị khó chịu, con không khó chịu, mẹ với ba không khó chịu, chú họ có khó chịu không?”
Tống Bình An không say xe: “Không khó chịu.”
Chu Trình Ninh: “Không khó chịu là được rồi, Bình An nếu khó chịu nhớ nói với anh và chị dâu một tiếng, đừng có tự chịu đựng, nếu muốn ói thì xin túi giấy với bọn anh, bọn anh có chuyên chuẩn bị.”
Ngồi xe lửa đối với Ngưu Ngưu mà nói có lẽ là chả có gì, nhưng đối với Qua Qua thì quả thực chính là khổ hình, còn chưa có lên xe lửa đâu, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, phảng phất đã ngồi xe một trận rồi.
Mùa tết đến ga tàu hỏa đông người cực, Chu Trình Ninh còn phải trông hành lý, lực chú ý phần nhiều ở trên hành lý, Từ Hương Quyên thì lại trông chừng bọn nhỏ.
Về nhà một chuyến là thật sự không dễ dàng.
Ngồi xe lửa mất gần 2 ngày, tới ga tàu hỏa rồi Qua Qua đều chưa từng ói, Từ Hương Quyên không biết liệu có phải là thuốc dán có tác dụng hay không.
Chu Trình Ninh xách theo hành lý, Bình An bế Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên thì lại dắt Qua Qua.
Tới nhà ga tỉnh thành rồi, Từ Hương Quyên chuẩn bị tìm một tiệm cơm, để mọi người nghỉ trước một chút, ăn bữa cơm xong lại đến nhà ga ngồi xe về huyện thành, sau lại chuyển về trong nhà.
Ngồi xe lâu như vậy, mọi người đều phải nghỉ ngơi một chút.
Từ Hương Quyên thật sự là không nhìn được: “Ngưu Ngưu đã mấy tuổi rồi còn đòi người lớn bế? Chờ tí nữa tự đi đường, Bình An thả Ngưu Ngưu xuống đi.”
“Chị dâu, Ngưu Ngưu cũng không nặng, sắp tới tiệm cơm rồi, chờ tới tiệm cơm lại thả Ngưu Ngưu xuống.” Thật ra thì có hơi nặng.
Lúc Tống Bình An xuống xe nhìn thấy Ngưu Ngưu một mình một đứa bé đi lắc lư, lại không có người lớn dắt, hành lý của cậu thì anh họ đã cứng rắn muốn cầm giúp, cậu thứ gì cũng không có, bèn dứt khoát bế Ngưu Ngưu lên.
Đây chính là lần đầu tiên Ngưu Ngưu được chú họ bế, nhưng vì quen với cảm giác được người lớn bế rồi, cho nên sau khi ngượng ngùng của lúc mới đầu không còn thì phi thường thản nhiên chấp nhận chú bế thay đi bộ, dọc theo đường đi còn nói không ít lời với chú.
Ngưu Ngưu: “Không nặng.”
Vẫn là lần đầu tiên có người nói nhóc không nặng đó, Ngưu Ngưu biết mình không nặng, đều là ba nói bừa.
Mẹ bế nhóc, vậy nhóc là nặng, nhưng ba cao lớn như vậy, bế nhóc chắc chắn là nhẹ.
Từ Hương Quyên: “Bình An, em cũng không thể dung túng Ngưu Ngưu như vậy, chiều hư nó rồi, về sau liền không muốn tự mình đi đường nữa, một hai đòi em bế, còn là đứa bé trai nữa, kỳ cục.”
Ngưu Ngưu coi như không nghe được lời mẹ nói, giả câm vờ điếc mang tính lựa chọn.
Bình An cũng chỉ là cười cười không nói lời nào.
Từ Hương Quyên không có cách nào với bé nhỏ và bé lớn, vẫn là chú ý tình trạng của con gái đi.
Ăn trưa xong, ngồi chừng nửa tiếng ở tiệm cơm, mọi người trực tiếp đến trạm xe khách ngồi xe về nhà.
…
Về tới nhà đã là 4 giờ chiều.
Từ Hương Quyên còn chưa nói với mẹ mình là cô đã về rồi, cô tính chờ thu xếp xong hết lại đi.
Từ Hương Quyên: “Bình An, gian này vốn là chuẩn bị cho Ngưu Ngưu, đã bảo anh họ em trải chăn nệm sẵn cho rồi, đến lúc đó em có thể trực tiếp ngủ, chăn và ra trải giường chị đã nhờ mẹ chị phơi rồi, không cần lo.”
Qua Qua đã nằm trên chiếc giường được mẹ lâm thời trải chăn sẵn trong phòng nhỏ của mình, chỉ có Ngưu Ngưu đi theo ba mẹ đến căn phòng an bài cho chú họ.
Chu Trình Ninh: “Đúng đó, Bình An, có thể trực tiếp ngủ, không cần lo.”
Ngưu Ngưu: “Mẹ, ba, con muốn ngủ với chú họ.”
Ngưu Ngưu nghe được phòng nhỏ này vốn là chuẩn bị cho nhóc, hơn nữa chú họ ngủ một mình sẽ sợ hãi, bèn chủ động nói muốn ngủ với chú họ.
Nhóc và chú họ đều là con trai, có thể ngủ chung.
Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu không được quậy, con có giường nhỏ của chính mình rồi.”
Ngưu Ngưu: “Chú họ ở một mình sợ, con ở bên chú.”
Ngưu Ngưu kiên định cho rằng chú họ sợ.
Từ Hương Quyên: “Con ở bên chú họ hay là con cố ý quậy chú?”
Ngưu Ngưu: “Không quậy.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, để Ngưu Ngưu ngủ một phòng với Bình An đi, tư thế ngủ của Ngưu Ngưu không kém.”
Ngưu Ngưu không ở đây, còn không phải là nói rõ…… Ừm, rất tốt.
Ngưu Ngưu: “Con ngủ với chú họ, chú họ không sợ.”
Tống Bình An không biết hình tượng mình cho Ngưu Ngưu là nhu nhược cỡ nào, vẫn là nói với chị dâu: “Chị dâu, để Ngưu Ngưu ngủ với em đi, tối đến cũng có người nói chuyện.”
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy Từ Hương Quyên đâu giống người nói chuyện, một đứa bé 3 tuổi có thể nói cái gì, có gì hay mà nói, nhưng chính Bình An đã mở miệng rồi, cô cũng không tiện nói cái gì nữa, bèn đồng ý để Ngưu Ngưu ngủ với Bình An.
Ngồi hai ngày trên xe lửa chắc chắn phải tắm rửa, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh đi trải chăn cho Tống Bình An, cô đi đun nước nóng.
Cô đun nước nóng cho Ngưu Ngưu với Bình An, đun xong một mình cô đến nhà ba mẹ trò chuyện trước.
Ba đi dọn chăn, mẹ đi đun nước nóng, Ngưu Ngưu lưu lại phòng nhỏ.
Ngưu Ngưu hoàn toàn không có khái niệm tốt xấu với nhà, chỉ có lớn nhỏ: “Chú họ, nhà con rất lớn.”
Chỗ ở tại Hoa Đô thật sự quá nhỏ, lúc Ngưu Ngưu đi Hoa Đô tuổi còn nhỏ, ở Hoa Đô được nửa năm, đã quên mất trong nhà là cái dạng gì, hôm nay về rồi nhóc đã biết, nhà nhóc rất lớn.
Ba mẹ có giường lớn, nhóc và chị gái cũng có giường của chính mình, ở Hoa Đô, cả nhà 4 người đều phải ngủ trên một cái giường.
Tống Bình An: “Đúng vậy, nhà Ngưu Ngưu rất lớn.”
Ngưu Ngưu: “Chú họ, ngày mai con dẫn chú đi gặp ông cố.”
Tống Bình An: “Ngưu Ngưu lợi hại vậy à? Còn còn có thể dẫn chú đi gặp ông cố.”
Ngưu Ngưu: “Đúng vậy, con lợi hại nhất.”
Tuy là ba mẹ dẫn chú họ đi, nhưng chắc chắn nhóc sẽ đi theo, bốn bỏ năm lên là nhóc dẫn chú họ đi rồi!
“Khoác lác là lợi hại nhất.” Chu Trình Ninh ôm chăn tới chọc thủng da trâu của Ngưu Ngưu.
Bình An vốn đang song song ngồi bên mép giường với Ngưu Ngưu, thấy anh họ tới đây thì vội nhường chỗ ra cho anh trải chăn.
“Bình An cầm chăn giúp anh chút.” Vì là mùa đông, Chu Trình Ninh lấy tới vài cái, nệm gì cũng có, rất nhiều, nhưng Bình An đã là cậu trai choai choai rồi, chỉ lùn hơn anh nửa cái đầu, chắc chắn có thể ôm được.
Tống Bình An nhận lấy chăn mà ôm, Ngưu Ngưu thì lại là muốn giơ phần chăn phết đất lên, đỡ cho bị bẩn.
Chu Trình Ninh lấy giẻ lau lau khô ván giường trước, đã có hơn nửa năm không về, chỗ này phủ không ít bụi.
Lau xong lại bảo Bình An đặt hết chăn lên giường, anh chậm rãi trải.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
3. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
4. Quốc Sư, Trẫm Muốn Cưới Ngươi
=====================================
Ba thật sự là quá không có trật tự, Ngưu Ngưu nhìn nửa ngày cũng không biết ba có thể làm gì, bèn chạy tới nhà bếp nói với mẹ.
Từ Hương Quyên nghe Ngưu Ngưu nói, đi vào phòng nhỏ xem một cái: “A Ninh, anh đang làm gì đó, trải chăn cũng không biết, tránh ra.”
Nếu không phải Ngưu Ngưu tới gọi cô, cũng chả biết A Ninh phải trải đến khi nào.
Tống Bình An thấy anh họ trải chăn liền cảm thấy không đúng lắm, không nên là thế này, nên nói với anh họ là để tự cậu làm.
Anh họ nói không được, cậu là khách, không thể để cậu trải.
Nhưng…… Anh họ ơi, anh phải trải tới khi nào?
Chu Trình Ninh: “Tiểu cáo trạng tinh, có phải con gọi mẹ tới không.”
Ngưu Ngưu: “Dạ, ba không biết.”
Mẹ trải đã bằng phẳng lại thoải mái, ba căn bản là không biết, ba ngốc.
Từ Hương Quyên: “A Ninh, anh mau mau tới hỗ trợ em coi, thành bộ dáng gì cũng không biết, chăn không biết là trải từng cái một, toàn tán hết với nhau là muốn trải tới hừng đông à?”
Chu Trình Ninh không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoan chịu mắng.
Dưới sự trợ giúp của mẹ, giường rốt cuộc đã trải xong.
Mẹ nói đi nhà ông bà ngoại, mẹ không ở nhà, trong núi không có hổ khỉ xưng vương, Ngưu Ngưu chuẩn bị cởi giày chui lên giường, còn chưa có cởi giày ra, đã bị ba xách theo ra ngoài.
Chu Trình Ninh nhớ rõ trước lúc vợ đi có phân phó: “Mẹ đun nước nóng rồi, tắm xong mới có thể nằm lên giường.”
“Ba hư! Chú họ!” Lúc này Ngưu Ngưu tìm chú họ cầu cứu.
Chu Trình Ninh: “Bình An, giờ chị dâu em ra ngoài rồi, em với Ngưu Ngưu dùng nước ấm mà tắm, ngồi xe lửa lâu vậy rồi chắc chắn mệt mỏi.”
“Em biết rồi anh họ.” Đối với cầu cứu của Ngưu Ngưu, Tống Bình An cũng là thương mà không giúp gì được.