Mục lục
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 - Từ Hương Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu dọn gần xong hết rồi, Từ Hương Quyên thay giày ra cửa, trước lúc đi không quên dặn dò: “A Ninh, đừng quên thu chăn.”

“Quyên, anh sẽ nhớ rõ, 4 giờ.” Chu Trình Ninh mới vừa làm việc xong, đang nghiên cứu rubik với Qua Qua và Ngưu Ngưu.

Nghe thấy A Ninh nói sẽ nhớ rõ, Từ Hương Quyên ra cửa, lúc đi thuận tiện đóng cửa lại.

Qua chừng 5 phút.

Ngưu Ngưu: “Ba, mẹ đi rồi.”

Chu Trình Ninh: “Ừ, mẹ đi rồi, ba đã nói với mẹ là muốn cùng ra ngoài với mẹ, nhưng mẹ nói không cần, ba liền lưu lại trong nhà.”

Ngưu Ngưu cũng không phải muốn biểu đạt ý tứ mà ba nói, nhóc là: “Ba, ở đó.”

Chu Trình Ninh nhìn lại về phía tay Ngưu Ngưu chỉ: “Mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn là lá gan Ngưu Ngưu to lên muốn ăn vụng? Chờ mẹ về nhà, ba liền nói với mẹ là Ngưu Ngưu muốn ăn vụng.”

Cái Ngưu Ngưu chỉ chính là chỗ trên tủ quần áo, đồ ăn đều bị mẹ để hết trên đó, nói cho đúng ra là, mẹ kêu ba cất lên trên đó.

Ba duỗi tay hoặc là mẹ đứng trên ghế mới có thể lấy được, Ngưu Ngưu với Qua Qua dù có đứng lên ghế cũng không lấy được.

Ý ba là muốn nói cho mẹ, cứ việc bây giờ mẹ không ở nhà, Ngưu Ngưu vẫn là vươn ra một bàn tay bé nhỏ ú nần che miệng ba lại: “Con không ăn, ba không được nói cho mẹ!”

Chu Trình Ninh dời đi bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu khỏi miệng mình: “Hôm nay buông tha con, về sau lại có ý muốn ăn vụng nữa, ba nhất định nói với mẹ, mấy thứ đồ ăn này vốn chính là mọi người cùng ăn, mẹ cũng sẽ không tự mình ăn sạch không cho chúng ta ăn.”

Qua Qua: “Ngưu Ngưu muốn ăn thì nói với mẹ là được, mẹ cũng sẽ không cấm em ăn.”

Ngưu Ngưu: “Không phải lúc ăn.”

Ngưu Ngưu vẫn luôn nhớ rõ mà dựa theo thời gian mẹ chia trước đó, hiện tại không phải lúc ăn.

Chu Trình Ninh hiểu ý Ngưu Ngưu: “Không phải lúc ăn liền đừng ăn, Ngưu Ngưu ngoan chút, mẹ vui vẻ cũng sẽ cho Ngưu Ngưu ăn.”

Ba với chị anh một lời tôi một câu, rốt cuộc đã vớt Ngưu Ngưu về từ bên bờ vực nguy hiểm.

Ngưu Ngưu không hề nghĩ vụ ăn vụng nữa, tính toán về sau biểu hiện tốt đẹp, mẹ thấy nhóc ngoan, sẽ cho nhóc ăn.

Lúc Từ Hương Quyên ra ngoài đã là 3 giờ chiều, đi bộ mà đi mua đồ ăn, lúc về là 4-5 giờ.

Cửa nhà đóng lại nhưng không có khóa lại, vừa nãy ở dưới lầu thấy chăn không còn nữa, nên ba đứa nhỏ không có quên thu chăn.

An tĩnh mười phần, Từ Hương Quyên cất kỹ đồ đạc, đi vào trong nhìn.

Một lớn hai nhỏ đều đang ngủ.

Không quấy rầy bọn họ ngủ, Từ Hương Quyên nhẹ nhàng mà đi, mở hộp ra, bơ ở trong này còn đang rất đẹp, yên tâm đặt bánh kem ở trên ghế ở một góc.

Hiện tại mà xả nước rửa rau chắc chắn có thể nghe thấy động tĩnh, nên dứt khoát chờ anh bạn lớn và hai người bạn nhỏ tỉnh lại nói.

Chu Trình Ninh là tỉnh lại đầu tiên, tỉnh lại phát hiện trời đã tối rồi: “Quyên, em đâu rồi?”

Từ Hương Quyên mới vừa ăn một múi quýt, nghe thấy tiếng: “Em ở đây, bật đèn đi.”

“Ngưu Ngưu có khó chịu không?” Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu ngồi dậy, lập tức dán tay lên trán Ngưu Ngưu thử nhiệt độ.

Ngưu Ngưu: “Không khó chịu, mẹ, quả quýt.”

Từ Hương Quyên tách ra một múi quýt cho Ngưu Ngưu ăn, A Ninh với Qua Qua cũng là mỗi người một múi.

Ăn quýt rồi, một lớn hai nhỏ tỉnh táo không ít, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh rửa sạch rau cần, rau xanh và ớt xanh trước giùm cô, để chờ lát nữa cô xử lý gan heo với cá.

Hiện tại phải quan sát Ngưu Ngưu một chút xem là tình huống thế nào.

“Mẹ, không khó chịu.” Hai bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu che mặt, nhóc đích xác không khó chịu, chỉ là cảm thấy mặt nong nóng.

Che mặt như vầy, Ngưu Ngưu phát hiện trên mặt mình đích xác rất nhiều thịt thịt.

Từ Hương Quyên quan sát trong chốc lát, thấy mặt Ngưu Ngưu đích xác không đỏ đến vậy: “Ngưu Ngưu lạnh không?”

“Không lạnh.”

Từ Hương Quyên: “Không thoải mái thì nói với mẹ, mẹ đi nấu cơm trước, quýt cho chị, muốn ăn thì hỏi xin chị.”

Cô sợ Ngưu Ngưu ngủ bị đông lạnh, hệ miễn dịch của trẻ con không mạnh đến vậy, hiện tại trông bình thường, cô liền đi nấu cơm trước.

Ngưu Ngưu: “Dạ! Chị, em muốn một quả.”

Qua Qua sửa đúng: “Một múi, không phải là một quả, chị cũng chỉ có nửa quả.”

Ngưu Ngưu: “Vì sao là một nửa? Chị cũng chỉ có nửa cái.”

Qua Qua: “Không phải nửa cái kia, là cánh của cánh hoa*, chị cũng không biết viết, dù sao không phải một nửa của nửa quả.”

*: bên đó không có cái tên gọi riêng cho mấy cái múi cam quýt như mình, họ đều dùng chữ cánh của cánh hoa. Có một câu mình thấy hơi hài có chữ cánh đây, “cái mông té xuống thành tám cánh”, ý là nói ý té dập mông tan thành 8 múi á =]]

Ngưu Ngưu: “Chị, em muốn một múi quýt.”

“Nà, cho Ngưu Ngưu một múi.”

Quýt rất ngọt, hai người bạn nhỏ chia xong hết nửa quả quýt.

Buổi tối Từ Hương Quyên muốn nấu gan heo xào ớt xanh và rau cần, cá kho, cải thìa xào, hôm nay không nấu canh, trên đường về cô có mua nước ngọt.

Ngày thường không cho uống mấy thứ nước ngọt như nước trái cây kia, nhưng hôm nay là sinh nhật ba, có thể uống nước ngọt.

Chu Trình Ninh muốn rửa rau mới phát hiện vợ không ít thứ: “Quyên, sao hôm nay em mua nhiều đồ vậy mà không để anh đi với em, một mình xách hết mệt lắm.”

“Em đạp xe đạp, không mệt, hơn nữa chỉ có một bữa cơm, đồ không bao nhiêu.” Thật ra là đi bộ, chỉ sợ bánh kem vì đạp xe mà xóc nảy rồi nát bét.

Vừa nãy cô có mở ra xem, còn ngon lành.

Chu Trình Ninh: “Đạp xe đạp cũng cần xách một đoạn thời gian, cho anh xem tay.”

Từ Hương Quyên theo bản năng giấu tay ra sau lưng: “Nhìn gì chứ, không cần, nấu cơm chiều đi, Qua Qua với Ngưu Ngưu phải đói bụng rồi.”

Chu Trình Ninh: “Đưa tay ra.”

Nhìn thấy vợ giấu tay ra sau lưng, Chu Trình Ninh liền cảm thấy có vấn đề.

Qua Qua với Ngưu Ngưu nghe thấy ba nói lợi hại như vậy, đều vịn víu lấy cái mành ở bên cạnh xem.

Từ Hương Quyên thành thật xòe tay ra ngoài: “Cũng không có gì, anh xem đi.”

Cô mua rau dưa thịt thà cho một bữa cơm, còn có táo và quýt mỗi dạng 3-4 quả, thêm một bình nước ngọt lớn và một cái bánh kem, đặc biệt là bánh kem lại là thật cẩn thận mà xách, nên lúc về đích xác là bị thít xanh rồi.

Hiện tại đã không nhìn ra cái gì.

Chu Trình Ninh sờ sờ tay vợ: “Về sau mua đồ mà nhiều phải kêu anh theo, nghe không?”

Từ Hương Quyên: “Nghe rồi, anh mau mau rửa rau đi, mấy cọng rau thôi muốn rửa tới khi nào? Qua Qua Ngưu Ngưu, đi vào trong đọc sách, ăn cơm lại ra.”

Đã khó được mà kiến thức địa vị gia đình cao lớn như vẻ ngoài của mình của ba ba, Qua Qua với Ngưu Ngưu đi về.

Trước lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên phải nói chuyện trước lúc dùng cơm: “Hôm nay phong phú như vậy là vì sinh nhật của ba, cho nên nấu đồ ngon, ngày thường thì khỏi cần nghĩ…… Ngưu Ngưu, rút tay về đi…… Một năm qua, ba rất vất vả, không chỉ có là trên sinh hoạt, còn có trên công tác, chúng ta phải cảm ơn ba.”

Tay Ngưu Ngưu vốn dĩ sắp đụng tới nước trái cây, bị mẹ phát hiện, bịt miệng lại, lập tức rụt trở về.

Qua Qua: “Cảm ơn ba, ba vất vả.”

Ngưu Ngưu học theo chị, thuận tiện cầm nước trái cây lên: “Cảm ơn ba, ba vất vả, ba ăn nhiều cá nhất, cái này cho mẹ, chị, còn có con.”

Ba yêu ăn cá nhất, nhóc với mẹ và chị đều biết hết, hôm nay là sinh nhật ba, cho nên khen thưởng cá ba thích ăn nhất cho ba ăn.

Ba có cá ba thích nhất rồi, không uống nước trái cây, mẹ và chị cũng uống không nhiều lắm, cho nên cuối cùng chính là nhóc uống nhiều nhất rồi, bàn tính nhỏ của Ngưu Ngưu đánh đến vang bạch bạch.

Ngưu Ngưu người nhỏ lời nhẹ, Từ Hương Quyên tự động xem nhẹ câu tiếp đó của Ngưu Ngưu, tiếp tục nói: “Còn có món quà cho ba nữa.”

Từ Hương Quyên đứng dậy cẩn thận mà mở cái hộp bánh kem đặt ở trong góc, mang sang đặt ở chính giữa bàn.

Bánh kem không lớn, 8 tấc, cũng không có nến, không cần thổi, đi qua hình thức mà ước là có thể ăn cơm chiều rồi.

“Gà.” Hai cái bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu vịn bên mép bàn, kề sát vào nhìn bánh kem, nhóc nhận ra được gà, trên đó là gà trống.

Trên bánh kem có vẽ gà, Từ Hương Quyên: “Ba cầm tinh con gà, cho nên trên bánh kem có gà, hiện tại ba qua sinh nhật tuổi 32, 30 tuổi về sau đều phải ăn sinh nhật đàng hoàng.”

Đây là cô nói bừa, thật ra thì người lớn càng lớn càng sẽ không ăn sinh nhật, cũng rất ít ai có thể nhớ rõ sinh nhật cha mẹ.

Trước hết cho mấy đứa nhỏ một mũi dự phòng về vụ về sau bị quên sinh nhật hoặc là không có được ăn sinh nhật “long trọng”, Từ Hương Quyên cố ý lấy cớ.

Ngưu Ngưu: “Mẹ ơi cầm tinh là gì?”

Từ Hương Quyên: “Cầm tinh chính là sinh năm nào thì thuộc con giáp đó, ví dụ như năm nay là năm con rắn, vậy thì em bé sinh năm nay cầm tinh con rắn.”

Thật ra thì Ngưu Ngưu còn chưa thế nào hiểu, nhưng biết là đối ứng với động vật nhỏ: “Của mẹ là gì? Còn có chị với con nữa.”

Từ Hương Quyên biết Ngưu Ngưu bây giờ là đang hỏi thuộc con giáp nào: “Mẹ là cầm tinh con trâu, Ngưu Ngưu cũng là con trâu, Qua Qua là cầm tinh con chó.”

Ngưu Ngưu: “Vậy vì sao mẹ không được gọi là Ngưu Ngưu?”

Từ Hương Quyên: “Mẹ không phải con nít, con nít mới kêu Ngưu Ngưu, biết chưa? Bạn nhỏ Chu Dĩ Lãm.”

Ngưu Ngưu: “Con biết rồi, lúc mẹ vẫn là bạn nhỏ, cũng tên là Ngưu Ngưu.”

Con nít phiền quá à, Từ Hương Quyên: “…… Rồi, ba ước đi, ước xong rồi liền có thể bắt đầu ăn.”

Ngưu Ngưu tiếp tục làm bảo bảo tò mò: “Mẹ, cái gì gọi là ước?”

Từ Hương Quyên: “Ước chính là muốn cái gì nhất, ước xong rồi không chừng sẽ thực hiện được, ví dụ như mẹ muốn Ngưu Ngưu với Qua Qua khỏe mạnh trưởng thành, hiện tại là sinh nhật ba, ba mới có thể ước.”

Ngưu Ngưu tựa hồ đã hiểu: “Ba, ước Ngưu Ngưu cao giống như chú họ vậy.”

Chu Trình Ninh trầm mặc nửa ngày, trúc trắc mở miệng: “Sao lại không ước cao giống ba?”

“Vì ba cao quá, cao giống chú họ là được rồi.”

Ngưu Ngưu cứ cảm thấy ba là vì quá cao mà không hợp với những người khác, tuy mẹ với chị đều cao hơn nhóc, nhưng nhóc là con trai, muốn cao giống chú họ.

Chiều cao của chú họ đã thành chiều cao tiêu chuẩn trong mắt của Tiểu Ngưu Ngưu.

Qua Qua đều phải nghe không nổi nữa: “Ngưu Ngưu, hiện tại em đang ở lớp mẫu giáo bé, trưởng thành rồi mới có thể cao lên, em còn chưa có lớn lên đâu, hơn nữa chính em muốn cao lên, cũng phải ước vào sinh nhật của chính mình, không phải để ba ước cho em.”

Chị nói rất có đạo lý, Ngưu Ngưu: “Vậy ba tự ước đi.”

Từ Hương Quyên: “A Ninh nhắm mắt lại, ước nguyện ở trong lòng, mở mắt ra là chúng ta liền có thể bắt đầu ăn chiều.”

Ước chỉ là đi cái lưu trình, cũng không phải lần đầu mừng sinh nhật cho A Ninh, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là muốn nhắc một câu.

Chu Trình Ninh nhắm mắt lại ước, chờ mở to mắt rồi, trước mắt đã là một mảnh mơ hồ.

Còn hên lực chú ý của mấy đứa bé ở trên bánh kem, Từ Hương Quyên cầm dao nhỏ đi kèm với bánh bắt đầu cắt bánh kem.

Chu Trình Ninh nghẹn nước mắt lại, cùng nhau xem cắt bánh kem với hai đứa nhỏ.

Từ Hương Quyên: “Tối nay phải ăn cơm, cho nên chỉ cắt một miếng nhỏ, dư lại để mai lại ăn.”

Ngưu Ngưu: “Của ba không phải một miếng nhỏ.”

Của ba rõ ràng là lớn hơn của nhóc, hơn nữa hình như của chị cũng lớn hơn của nhóc, nhưng Ngưu Ngưu không xác định rằng liệu miếng của chị có thật lớn hơn của nhóc không, nên cũng không dám nói chị.

Từ Hương Quyên cảm thấy tối nay Ngưu Ngưu nói quá nhiều: “Ngưu Ngưu là nói mẹ không công bằng sao? Qua Qua, con nói với Ngưu Ngưu vì sao mẹ phải chia như vậy đi.”

Qua Qua thở dài: “Ngưu Ngưu, trong nhà chúng ta ba lớn tuổi nhất, hôm nay lại là sinh nhật ba, cho nên cho ba miếng lớn nhất, hơn nữa ba còn là người lớn, em ăn miếng này của ba liền no rồi, ăn không vô những thứ khác nữa.”

Đích xác, hôm nay có rất nhiều món ngon, nhóc còn muốn uống nước trái cây, Ngưu Ngưu đã xác định lấy hay bỏ: “Ba lớn nhất, ba ăn không đói bụng bụng, cho ba, mẹ, muốn cái này.”

Từ Hương Quyên bắt đầu rót nước trái cây.

Ngưu Ngưu thấy mẹ rót nửa ly cho mình liền ngừng, hơn nữa ly của mình còn là ly nhỏ: “Mẹ, còn muốn nữa.”

Trên vụ ly lớn ly nhỏ cũng đã bại bởi ba, lại chỉ rót có nửa ly nữa, tối nay liền uống không được bao nhiêu.

Từ Hương Quyên: “Chờ Ngưu Ngưu uống hết lại rót, ăn cơm trước rồi lại uống nước ngọt, đừng chờ đồ ăn nguội, nguội rồi liền dở.”

Qua Qua cầm lấy đũa gắp một miếng gan heo cho mình: “Ngưu Ngưu, ăn cơm, không phải mỗi ngày mẹ đều nấu đồ ngon vậy đâu.”

Gan heo xào đến non mềm, đặc biệt đưa cơm, Qua Qua ăn một miếng lại gắp một miếng.

Ngưu Ngưu thấy chị ăn đến ngon lành, cũng bắt đầu ăn cơm, muốn mẹ gắp gan heo cho nhóc.

Từ Hương Quyên gắp hai miếng gan heo cho Ngưu Ngưu.

“Quyên, để anh tự rót, em ăn cơm trước đi.” Chu Trình Ninh thấy vợ tối giờ vẫn luôn bận bịu, bèn bảo cô ăn cơm trước, anh có thể tự rót cho mình.”

Từ Hương Quyên: “Vậy em ăn cơm, tự anh muốn uống bao nhiêu thì rót bấy nhiêu.”

“Ba không thể rót quá nhiều, uống quá nhiều thì buổi tối sẽ đái dầm.”

Ngưu Ngưu cảnh cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
23 Tháng chín, 2023 23:40
Hay quá ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK