Có điều Trư Trư rốt cuộc là còn nhỏ, có la lối khóc lóc chơi xấu đi nữa, cũng không phải đối thủ của người lớn.
Giáo viên lớp Trư Trư nói chờ lát nữa liền phát sách và vở, bạn nhỏ nào không đi không có phần.
Phát đồ sao có thể không có phần của bé chứ.
Trư Trư nói với anh Ngưu Ngưu chờ bé nhận đồ xong liền về.
Sau đó…… Sau đó hôm nay Trư Trư liền không về nữa.
Hôm nay Ngưu Ngưu đều rất ngoan, so với cậu em Trư Trư của nhóc, thật sự không khỏi quá hiểu chuyện.
Các giáo viên cũng biết hai cậu bé không cùng họ, nên hẳn là cha mẹ quen nhau hoặc là thân thích.
Tính cách của hai cậu bé thật sự kém quá nhiều, đứa thì an an tĩnh tĩnh chả thế nào nói chuyện, vừa nói cái là khiến người lớn mềm lòng, còn đứa khác thì mở miệng là khiến người lớn vững lòng, nếu không phải là làm giáo viên, mà là người lớn nhà đó, có lẽ còn trực tiếp phát vào mông 2 phát.
Tới giờ cơm trưa, các giáo viên phát cho mỗi bạn nhỏ một chén cơm nhỏ, còn có 2 đĩa đồ ăn, một chay một mặn, đĩa không lớn, nhưng đủ cho các bạn nhỏ ăn.
Thịt là thịt băm, không có cục quá lớn, nên các bé sẽ không bị nghẹn.
Còn bé nào tự mình ăn cơm khó khăn, sẽ có các cô chuyên trợ giúp các bé ăn cơm trưa.
“Các bạn nhỏ biết chữ trên chén là gì không?” Cô giáo mở miệng hỏi.
Các bạn nhỏ vốn đang rất an tĩnh chuẩn bị ăn cơm, nhất thời đều đi nhìn chữ trên chén, ríu rít nói không biết.
“Con biết.” Ngưu Ngưu nhìn chữ trên chén liền biết là gì.
Cô giáo: “Bạn nhỏ này hãy tới nói xem trên chén mình là chữ gì nào.”
“Chu Dĩ Lãm.” Chữ Ngưu Ngưu nhận được không nhiều lắm, ở nhà viết chữ cũng vẫn là khoa tay múa chân không ra được nhiều chữ lắm, nhưng tên của mình thì nhận được.
“Bạn nhỏ Chu Dĩ Lãm giỏi quá, không sai, trên chén của các em đều là viết tên của mình.” Cô giáo vỗ tay.
Cô vỗ tay, các bạn nhỏ vỗ tay theo, Ngưu Ngưu biết mình được khen, trên khuôn mặt béo nhỏ không ngăn được tươi cười, tự hào ngồi thẳng thân thể bé bỏng, ăn cơm, nhóc còn biết tự mình ăn cơm.
Sau đó có mấy bạn nhỏ biết được đại danh của mình liền sôi nổi nói tên mình ra.
Cứ việc các bạn nhỏ sau này đều đã được nhắc, nhưng cô giáo vẫn nhất nhất khích lệ.
Nhà trẻ tan học vào 3 giờ chiều.
“Buổi sáng bất tri bất giác đã qua, không biết chờ lát nữa tiểu tổ tông có ầm ĩ tôi nữa hay không…… Sớm biết đã gọi ba nó cùng tới.”
Nhà Quản Thiến chỉ có Trư Trư là con một, đón đưa con là hai vợ chồng thay phiên, nếu hai người thật sự không rảnh, Quản Thiến sẽ nhờ mẹ mình hỗ trợ đón con.
Từ Hương Quyên: “Chờ lát nữa xem sắc mặt là được.”
Hiện tại trong tiệm đã mời một dì, là vợ ông bạn già của ba Quản, ông bạn kia của ông bất hạnh bị tàn tật trong lúc làm việc, trong nhà mất đi lao động khỏe, cứ việc vẫn là đang làm việc, nhưng rốt cuộc là so ra kém lúc thân thể kiện toàn.
Nhất gia chi chủ tàn tật, cuộc sống vốn đã túng quẫn, giờ thì càng phi thường dè sẻn, một phân tiền cũng hận không thể bẻ thành 2 nửa mà xài.
Trong nhà còn có 2 đứa con đang học đại học, tuy con lên đại học rồi là đã có thể tự lập, nhưng lúc chồng mới vừa tàn tật ấy, tiền trong nhà đã đào rỗng, còn mượn không ít, chưa có trả hết, trong nhà kiếm tiền vẫn luôn đang trả nợ đây.
Nghe con gái nói tiệm cơm muốn mướn người, ba Quản bảo con gái giới thiệu vợ ông bạn cũ qua đó.
Bạn cũ này cũng là lão chiến hữu, lúc trước mới vừa tàn tật, nhà bọn họ cho người ta mượn không ít để cứu cấp, cứu cấp không cứu nghèo, người nhà ông bạn kia cũng tốt, mấy năm nay vẫn luôn đang trả tiền, tuy còn chưa trả xong, nhưng nhân phẩm là không thành vấn đề, có thể giới thiệu qua đó.
Dì này cũng tương đối thành thật, Từ Hương Quyên hàn huyên một hai tiếng, liền bảo dì tới làm việc.
Tiệm cơm của cô bây giờ đã có nguồn khách, rất đông người, A Ninh phải đến trường đi làm, cô đúng có rảnh, nhưng có đôi khi cô cũng không lo liệu hết được quá nhiều việc.
Lúc cô không ở đó thì bảo dì ấy thu tiền, vốn dĩ dì ấy nghe xong còn không chịu, nhưng dù sao thì việc làm ăn cũng vẫn phải làm, Từ Hương Quyên liền nói ngăn kéo cô đựng tiền sẽ khóa lại khi cô không có ở đó, ví dụ như lúc đón con, khi đó dì liền thu tiền giùm cô, cho tiền vào một cái ngăn kéo khác không có khóa là được.
Trong hộp chỉ có mấy mao tiền lẻ tẻ.
Nói thật lâu dì ấy mới yên tâm mà đụng tới tiền này, tiền công trong tiệm cơm rất tốt, bà ấy rất quý trọng, chỉ sợ tiền tài có vấn đề gì hay thiếu, đến lúc đó bà có miệng cũng nói không rõ.
Cũng còn hên là lúc bà chủ đón con khách không nhiều lắm.
Hôm nay là ngày đầu Từ Hương Quyên đón con, sáng nay cô với A Ninh nhân lúc Ngưu Ngưu không chú ý đi mất, Ngưu Ngưu không có cái tính như Trư Trư, hẳn là sẽ đỡ hơn Trư Trư rất nhiều.
Hôm nay hai bà mẹ đều tới đón con trước, do còn chưa tới giờ tan học nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Quản Thiến: “Đúng là phải xem sắc mặt, Trư Trư nhà tôi thật sự không để người lớn bớt lo.”
Hai bà mẹ chờ tới lúc tan học, lục tục có không ít người lớn trong nhà tới đón con cháu.
Tới giờ rồi, các bậc cha mẹ ông bà nối đuôi nhau mà vào, đi tìm con của từng người.
Quy định của nhà trẻ này là người lớn trong gia đình phải vào phòng đón các cháu sau khi tan học.
Từ Hương Quyên với Quản Thiến đã hẹn đến lúc đó gặp nhau ở cổng trường, chỉ bằng ký ức đến phòng học của Ngưu Ngưu.
“Chào cô, tôi là mẹ của Chu Dĩ Lãm.”
Từ Hương Quyên tới sớm, khi cô tìm đến phòng học của Ngưu Ngưu, các bé còn đang ngồi trên vị trí thu thập cặp sách.
“Mẹ!” Ngưu Ngưu nhìn thấy mẹ, lập tức gọi mẹ ngay.
Trong cái phòng học này tổng cộng mới 10 bạn nhỏ, Từ Hương Quyên nghe thấy tiếng, rất mau liền thấy được Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu đã thu thập cặp sách xong xuôi, mẹ tới đón nhóc, nhóc liền cõng cặp sách vội chạy đến bên người mẹ.
Ngưu Ngưu túm lấy vạt áo cô, Từ Hương Quyên biết Ngưu Ngưu muốn mẹ bế.
Đã rất lâu rồi chưa có bế con trai, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu lên, chào cô giáo một tiếng rồi đi.
Còn chưa tới cửa đã thấy Quản Thiến bế Trư Trư, hai người dứt khoát sóng vai rời đi.
“Mẹ, con muốn ở cùng với anh Ngưu Ngưu.” Trư Trư nhìn thấy Ngưu Ngưu, lập tức nhớ lại việc này.
Hôm nay sau khi bị mang về phòng học của mình, có rất nhiều việc, cô giáo cũng vẫn luôn phân tán lực chú ý của các bạn nhỏ, cho nên nhóc con đều sắp quên mất việc muốn ở cùng lớp với anh Ngưu Ngưu.
Quản Thiến: “Nói một là một, Ngưu Ngưu lại không phải chung một lớp với con, không được.”
Trư Trư kiên trì: “Con muốn chung lớp với anh!”
“Anh Ngưu Ngưu ghét bỏ con cái đứa nhóc này, con thành thật ở nhà trẻ cho mẹ.” Hiện tại con trai không có việc gì, xem ra hôm nay ở trong trường vẫn là an ổn.
Ngưu Ngưu vẫn luôn không nói chuyện, an tĩnh để mẹ bế.
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy hẳn là đã phát sinh việc gì đó.
“Có phải hôm nay Trư Trư đã đến phòng học của anh không?” Từ Hương Quyên không có nói với Ngưu ngưu, cô hỏi Trư Trư.
Nói đến cái này, Trư Trư có chuyện để nói rồi: “Con với anh ở chung lớp, cô nói phát sách, con liền đi lấy sách.”
“Ở nhà trẻ phải nghe lời cô giáo nói, đừng có bôi đen anh Ngưu Ngưu con.” Quản Thiến nghe xong, có thể đoán sơ sơ là đã phát sinh cái gì.
Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, xem ra ngày mai khi đưa con đến phải trông chừng đến khi vào phòng học ngồi yên mới được.
Trư Trư cũng không phải đứa bé nghe lời, cứ la hét đòi chung lớp với anh Ngưu Ngưu.
Ngày mai là ba ba Ấn Nhạc đón con, Quản Thiến nghĩ cần phải nói rõ với anh một câu.
Hai bà mẹ chỉ chung một đoạn đường ngắn, tới chỗ đậu xe đạp thì từng người lái xe đi.
“Mẹ, con biết tên của mình, Chu Dĩ Lãm.” Quản Thiến với Trư Trư không ở đây nữa, Ngưu Ngưu mới nói chuyện với mẹ.
“Ngưu Ngưu của chúng ta thật lợi hại, có phải cô hỏi tên của tụi con không?” Bé con muốn nói, Từ Hương Quyên liền xem như một người lắng nghe trung thực.
Ngưu Ngưu: “Không phải, là chén, trưa nay ăn thịt, ăn rau xanh, trên chén các bạn nhỏ có tên, cô giáo hỏi các bạn nhỏ có biết chữ hay không.”
Từ Hương Quyên cảm thấy nhà trẻ vẫn là rất có tâm: “Có phải chỉ có Ngưu Ngưu biết hay không?”
“Phải!” Ngưu Ngưu phi thường vui vẻ trả lời.
Còn nói cô giáo còn vỗ tay cho nhóc nữa, bé con không biết cái từ vỗ tay này, nên học theo động tác của cô giáo.
Từ Hương Quyên lại cho Ngưu Ngưu một đợt khen ngợi.
Tới trước tiệm cơm nhỏ, liền nghe dì Triệu nói với mình lúc cô không ở đây đã bán cái gì.
Từ Hương Quyên ý tứ nhìn hộp tiền một chút, để dì Triệu an lòng, sau đó bồi Ngưu Ngưu nói chuyện.
Dì Triệu thấy bà chủ xem qua không thành vấn đề rồi mới đi vào phòng bếp.
Từ Hương Quyên rất rõ ràng công việc trong tiệm cơm nhỏ, đặc biệt là phòng bếp, nên hiểu rõ thu nhập của tiệm, cho nên việc tiền nong này cũng không kiêng dè dì phụ việc, dì ấy phân thật rất minh xác, cô vẫn là rất yên tâm.
Ngưu Ngưu liền lại tiếp tục nói chuyện với mẹ, nói hôm nay đã gặp cái gì, làm gì.
Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu có muốn chung lớp với Trư Trư không?”
Ngưu Ngưu không trả lời được vấn đề này, trầm mặc.
Nhóc không chán ghét Trư Trư, nhưng nhóc cũng không muốn chung một lớp với Trư Trư.
Từ Hương Quyên: “Ở nhà trẻ phải nghe lời cô giáo, nếu Trư Trư muốn quấn lấy con, con liền không cần xen vào, để cô giáo tới giải quyết.”
Cô cũng không muốn Ngưu Ngưu không vui, tuy là bạn tốt với Quản Thiến, với cô cũng không chán ghét Trư Trư, cậu nhóc này đáng yêu thì vẫn là rất đáng yêu, mà đáng giận cũng thật rất đáng giận.
Có điều bé nó đều là chọc tức ba mẹ nó, cho nên bà cô bàng quan như cô đây không có bao lớn cảm thụ, nhưng nếu Ngưu Ngưu không quá muốn, cô vẫn là không thể ép con.
“Dạ!”
Giờ Qua Qua tan học là 4 giờ chiều, Chu Trình Ninh cũng tan tầm vào 4 giờ chiều, tới giờ rồi liền đón Qua Qua về tiệm cơm.
Dì Triệu là 5 giờ tan tầm, khi người một nhà đều trở về thì lại làm thêm nửa giờ, chờ không còn khách nữa liền đi rồi.
Từ Hương Quyên bảo dì ấy xách chút đồ ăn không tiện cất sang ngày mai về.
Tình huống nhà dì Triệu cô cũng biết, tiền công cô khai 1 tháng cho bà cũng không thấp, có 30 tệ, còn bao cơm trưa, gặp được ngày lễ tết, cô cũng muốn cho dì ấy mua chút đồ về nhà, một ít đồ ăn để mấy ngày trong tiệm hoặc là mấy loại không tiện bảo quản sang ngày hôm sau hoặc là rau dưa sắp héo mà cùng ngày lại bán không được, cô sẽ để dì Triệu mang về.
Dì Triệu mới đầu cũng ngại nhận, nhưng sau khi thấy bà chủ đích xác là trực tiếp vứt đi những đồ ăn nhà mình ăn không hết hoặc là những món cất giữ không được, khi đó bà mới tiếp nhận rồi.
Mấy món này mang về nhà có thể nấu một bữa đó.
Dì Triệu rời đi, người một nhà ngồi lại với nhau, đầu tiên là Qua Qua kể một ngày ở tiểu học của mình hôm nay, sau đó tới Ngưu Ngưu nói, Ngưu Ngưu lại đem lời đã nói với mẹ hôm nay nói lần nữa.
Các bạn nhỏ, dù có là như Qua Qua, nói chuyện đều không có trọng điểm gì, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa bé, chia sẻ những gì bé trải qua một ngày, làm ba mẹ đều nghiêm túc nghe kể.
…
Mỗi chiều thứ 4 là nghỉ của Nhân Đại, Chu Trình Ninh làm trợ giảng, vẫn là có chuyện bận đến 2 giờ chiều.
Bọn nhỏ ở nhà trẻ, ở tiểu học, ban ngày đều không cần Từ Hương Quyên quản, giữa trưa tiệm cơm buôn bán bình thường, chờ tới 1 giờ chiều, khách ít rồi, Từ Hương Quyên nói với dì Triệu một tiếng, rời khỏi tiệm cơm nhỏ.
Buổi chiều là muốn hẹn hò với A Ninh, cô còn phải về nhà thay váy với trang điểm.
Về đến nhà, cách lúc ông chồng nhà mình tan tầm còn 40 phút, cách lúc nhà trẻ Ngưu Ngưu tan học còn 1 tiếng 40 phút.
Thật là thời gian hẹn hò khẩn trương mà, thay váy, rất mau liền trang điểm xong, Từ Hương Quyên đạp xe đạp đi Nhân Đại.
Cổng Nhân Đại.
“Thầy Chu, bọn em muốn hỏi thầy có đối tượng chưa ạ?” Một đám nữ học sinh thấy Chu Trình Ninh đứng ở cổng trường, dùng ngữ khí đùa giỡ hỏi anh.
Chu Trình Ninh: “Có, đứa lớn trong nhà đã học tiểu học.”
Anh đang chờ vợ đây, nên thật ra là không phát hiện ý tứ trong lời trong lời ngoài của mấy nữ học sinh kia.
Đám học sinh không thể tưởng tượng: “Thầy Chu kết hôn sớm vậy ạ?”
Bọn họ cho rằng trợ giảng Chu mới tới học kỳ này là học sinh vừa tốt nghiệp.
“Không còn sớm, tôi đã ba mươi mấy tuổi rồi.” Chu Trình Ninh nói chuyện với mấy nữ học sinh không quá thân thiện, nhưng các cô ấy hỏi, anh tất nhiên sẽ trả lời.
Tôn Trúc Lục, giảng viên khoa tiếng Trung, đi ngang qua, thấy đám học sinh nói chuyện với thầy Chu, muốn quấn lấy thầy Chu không cho thầy Chu đi: “Các trò chặn thầy Chu làm gì? Có việc của mình thì mau mau đi làm việc của mình đi.”
Nói là khoa tiếng Trung, học sinh nữ tuy là nhiều hơn, nhưng giáo viên nữ lại không được mấy cô, Tôn Trúc Lục đã kết hôn, ngày thường nói chuyện hay đi dạy cũng khá hài hước, học sinh của chị ấy nhìn thấy chị đều sẽ chủ động chào hỏi.
Đám học sinh nữ cũng không vì cô Tôn đã tới mà tản ra, vẫn cứ nói nói cười cười, thuận tiện nói việc con thầy Chu đều đã lên học tiểu học ra.
Thật ra Chu Trình Ninh đã không vui rồi, nhưng trên mặt vẫn là không có biểu hiện ra ngoài, đang nghĩ bụng khi nào vợ mới tới.
“Thầy Chu đang ở đây chờ người sao?” Tôn Trúc Lục không có ý tưởng khác với Chu Trình Ninh, chỉ là có đôi khi nghe các giảng viên khác nói về những gì anh trải qua, vẫn là khá tò mò.
Dù là ngành sản xuất nào, địa phương nào, đều hoặc ít hoặc nhiều có cái vòng kỳ thị.
Tuy đa số các thầy cô vẫn là rất hòa ái rất dễ giao lưu, nhưng cũng có mấy người sẽ nghị luận người khác.
Ví dụ như trợ giảng Chu mới tới đây, thầy Chu khiêm tốn, tốt tính, học vấn cũng tốt, nhìn đều là một người rất tốt, xuất thân lại là nông thôn ngoại tỉnh, nên liền chả thể hiểu được mà sẽ có kẻ dán nhãn cho anh.
Có lần đặc biệt xấu hổ, lúc ấy thầy Diêm trong văn phòng nói trong lớp có một học sinh tới từ xóm núi, đúng, xóm núi, nam học sinh tới từ xóm núi xa xôi, tìm thầy Chu hỏi chuyện.
Cái thầy Diêm nói sau lưng người khác này, mọi người đều không phải thật thích, cũng chỉ có mấy giảng viên và trợ giảng mới tới cái gì cũng không rõ lắm mới có thể đáp lời với cái người này, bị người này dắt mũi đi.
Chỉ đơn thuần là học sinh thỉnh giáo thầy Chu vấn đề, cái thầy này cũng có thể bay lên vấn đề nghèo đều thích tụ chung với nghèo, người nhà quê chính là tương đối hợp với ai có thân phận là người nhà quê, thầy Chu nên về trong thôn dạy học đi, ở đây nào có ai nguyện ý làm học sinh của anh. Đám đồng nghiệp bọn họ đây đều không muốn cùng làm việc với thầy Chu đâu.
Ôi thôi đừng xách theo các chị, trừ bỏ cái thầy kia và mấy thầy cô còn nhỏ tuổi bị thầy kia mang sai ấn tượng, cơ bản là đều không có ai chán ghét thầy Chu. Ngược lại là cái thầy Diêm giữ ấn tượng rất kém cỏi với dân quê, với học sinh xuất thân nông thôn, đều sẽ mang thành kiến nhìn người kia, mới làm mọi người chán ghét.
Trong các thầy cô đương nhiên cũng có người tới từ nông thôn, vốn dĩ hiện tại trong nước vẫn là dân quê nhiều hơn, người thành phố lại khá ít, mà cái thầy này là người thành phố cứ thấy ưu việt như vậy, chọc cho đa số các thầy cô không muốn nói chuyện với hắn.
Ấn tượng của đám học sinh về hắn cũng rất kém.
Cái vụ nam học sinh kia, lúc thầy Diêm kia nói ở văn phòng ấy, xấu hổ là xấu hổ ở chỗ thời gian thầy Chu đi vào kia kìa.
Cái thầy kia bàn thị phi sau lưng sau người muốn nói ai, đều là nói sau lưng người kia, hắn ta nói xong tạm dừng trong chốc lát, thầy Chu vào văn phòng.
Khi đó Tôn Trúc Lục ở văn phòng, thầy Chu chấm ngay lúc này vào phòng, nên chị cứ luôn cảm thấy hẳn là anh ở bên ngoài nghe được, sau đó chờ người ta nói xong mới vào.
Tôn Trúc Lục đều phải xấu hổ giùm cái thầy Diêm nói bậy người ta đấy, lúc ấy thầy Chu không nói chuyện, tiếp tục công việc của mình, cầm mấy phần văn bản chứng minh cho học sinh, lấy xong liền đi rồi.
Thầy Diêm kia thấy thầy Chu vừa đi, lại bắt đầu nói thầy Chu không lễ phép, vào cũng không gõ cửa.
Mà cái thầy Diêm này cũng là đầu óc không rõ ràng, thầy Chu là trợ giảng, có phải học sinh đâu, chỗ này lại chả phải văn phòng của một mình thầy Diêm hắn, đây vẫn là văn phòng của thầy Chu đó.
Nào có ai về văn phòng của mình mà còn phải gõ cửa vấn an?
Có hai giảng viên thật sự nghe không nổi lời thầy Diêm nói nữa, bèn cầm tài liệu giảng dạy rời đi.
Thầy Diêm đều từng nghị luận các thầy cô xuất thân nông thôn tuốt một lượt, thật ra không đơn thuần chỉ là thầy Chu thôi, chỉ là có lẽ là thầy Chu trông quá ưu tú, nên thầy Diêm kia nghị luận anh ác hơn, nói bậy cũng nhiều hơn.
Chu Trình Ninh không có ý kiến gì với cô Tôn Trúc Lục, cô Tôn hỏi, anh trả lời: “Đúng vậy cô giáo Tôn, tôi đang đợi vợ tôi.”
Chu Trình Ninh nói xong, Từ Hương Quyên liền đẩy xe đạp tới.
Từ Hương Quyên thấy mấy nữ sinh vây quanh Chu Trình Ninh, cũng không phản ứng nhiều lắm: “Xe đạp anh đâu?”
Các nữ sinh nghe thấy tiếng cô, bèn sôi nổi quay đầu nhìn cô.
“Chờ lúc đón con lại đạp xe của anh tới, để anh chở em trước đi.” Vợ nói là đi dạo ở gần đây, chờ dạo được cỡ 1 tiếng lại đạp xe đạp của anh.
Trong Nhân Đại có thể đạp xe đạp, nhưng không thể đạp quá nhanh.
Mà cái quá nhanh này không có quy định rõ ràng, chỉ cần đừng để các chú các bác chuyên quản xe trong trường nhìn thấy, đừng có đụng vào ai thì đều được.
“Cô chính là vợ của thầy Chu ạ? Sư mẫu?” Có nữ học sinh tò mò hỏi.
“Đúng vậy, tôi là vợ anh ấy.”
Mấy nữ học sinh này cũng rất to gan, nói chuyện đều không che giấu, muốn nói liền nói: “Trời ạ, sư mẫu con đều đã lên tiểu học là trông như thế này sao?”
Thoạt nhìn rất minh diễm, đâu giống bà mẹ con đã lên tiểu học?
Hình ảnh sư mẫu với thầy Chu ở bên nhau, sao thế nào cũng giống đại tiểu thư với…… Gia sư nhể?
Từ Hương Quyên: “Thật ra tôi còn chưa tới 30, như bây giờ rất bình thường.”
Xác cô cũng không phải bốn năm chục tuổi, hiện tại cái tuổi này xem như rất bình thường đi.
“Bình thường chỗ nào? Quả thực rất không bình thường, trời ơi, sư mẫu, cô là đại tiểu thư du học về nước ở đâu tới vậy?”
“Tôi với vợ phải đi trước, xin lỗi.” Chu Trình Ninh không nghe nổi nữa, lên xe đạp.
Mấy đứa nhỏ này không biết đang nói bậy cái gì, nghe mà người ta phải xấu hổ.
Từ Hương Quyên từ biệt mấy cô gái, ngồi lên ghế sau.
Chờ hai vợ chồng rời đi rồi, mấy cô gái lại quấn lấy Tôn Trúc Lục.
“Cô Tôn, vợ thầy Chu hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bọn em.”
Tôn Trúc Lục cũng không gấp, tán gẫu với mấy học sinh: “Chứ mấy cô nghĩ là như thế nào?”
“Bọn em cho rằng thầy Chu không có đối tượng, vừa nãy khi mới biết thầy Chu đã kết hôn có con, liền cho rằng vợ thầy Chu là kiểu dịu dàng, tiểu thư khuê các, rốt cuộc vẫn là làm mẹ rồi.”
“Thực tế thì sao?” Tôn Trúc Lục biết thầy Chu đã kết hôn, đối với vài hiểu biết về vợ thầy Chu, vẫn là nghe được một ít lúc thầy Diêm kia nói bậy sau lưng người ta.
Nói chính là một người phụ nữ nông thôn bình thường, lúc phỏng vấn trợ giảng hắn ta không ở đó, nhưng có thấy sơ yếu lý lịch và bảng tình huống của thầy Chu, trình độ văn hóa của bạn lữ hắn có thấy được, tốt nghiệp cao trung.
Tốt nghiệp cao trung, nên thầy Diêm liền nói cái gì là thôn phụ không văn hóa.
Có văn hóa hay không không biết à, nhưng người ta căn bản là cũng không thể móc nối với thôn phụ.
Hiện tại ở nông thôn rất nhiều nhà trọng nam khinh nữ, đừng nói cao trung, tiểu học hay sơ trung cũng không cho phép bé gái học hết, tốt nghiệp cao trung đã là bằng cấp rất cao rồi, còn nói rõ là cha mẹ rất yêu thương con.
“Thực tế là không ngờ được cô ấy là thời thượng nữ lang, vốn dĩ hâm mộ sư mẫu, có thể gặp được người đàn ông tốt tính lại ưu tú như thầy Chu, nhưng giờ lại bắt đầu hâm mộ thầy Chu, sao lại có được cô vợ đẹp như vậy chứ?”
“Em cảm thấy em muốn mua váy.”
“Em cũng vậy.”
“Em cũng vậy!”
Tôn Trúc Lục bất đắc dĩ, đám trẻ này nói gió chính là mưa.
…
Tốc độ đạp xe không mau, đang ở cuối hè, gió có hơi hơi nóng thổi lên người không có khó chịu như vậy, Từ Hương Quyên lại ngồi ghế sau xe đạp, nên ảnh hưởng của gió với cô không lớn, chỉ là mái tóc xoăn dài theo gió nhẹ nhàng bay bay.
“A Ninh, anh còn rất được hoan nghênh đó nha.” Vì gió, nên áo sơ mi A Ninh hơi phồng lên, Từ Hương Quyên chọc chọc sau lưng anh.
“Phải không? Những học sinh kia gặp phải ai đều sẽ nói nhiều.”
Từ Hương Quyên hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói những lời gì khác, bắt lấy hai sườn áo sơ mi Chu Trình Ninh.
Nếu không đạp xe đạp, chiều nay thật sự chỉ là hai vợ chồng tay nắm tay dạo khắp nơi.
Gần tới giờ phải đi đón con, Chu Trình Ninh chở vợ về lại điểm đậu xe Nhân Đại lấy xe đạp của mình.
Trong vườn trường không có mấy học sinh có được xe đạp, cơ bản đều là xe của giảng viên.
Chiều nay còn là ngày nghỉ, nên các thầy cô sớm đã đi rồi, cho nên thời gian này, Chu Trình Ninh đạp xe đạp liền rõ mười phần.
Chu Trình Ninh vẫn là đạp xe đạp chở vợ.
Quen biết hoặc là không quen, đều nhìn về phía hai người họ, bởi vì hình ảnh này thật sự rất giống điện ảnh.
Bây giờ điện ảnh bắt đầu đa dạng hóa rồi, rạp chiếu phim Hoa Đô cũng có không ít phim điện ảnh tình yêu, hình ảnh tình lữ đạp xe đạp đặc biệt nhiều.
Hình tượng của hai người hoàn toàn max điểm, người không biết thầy Chu sôi nổi hỏi đây là ai.
Hai vợ chồng xem như hot với mức độ nhỏ một phen trong vườn trường.
Có điều dù có hot đi nữa, hai vợ chồng vẫn là phải đi đón con.
Chu Trình Ninh lấy được xe đạp của mình rồi thì liền chia ra với vợ mỗi người đạp một chiếc.
Mỗi ngày hai người đều phải đi đón con, cho nên có xe đạp của mình là phi thường tất yếu.
“Ba!” Ngưu Ngưu thấy ba mẹ cùng tới, còn có ba nữa, lập tức ôm chầm lấy chân ba.
Mẹ thì nhóc còn sẽ hơi hàm súc chút, nhưng ba thì nhóc trực tiếp đòi ba bế nhóc lên.
Chu Trình Ninh hiểu ý Ngưu Ngưu, rất mau liền bế Ngưu Ngưu lên, Ngưu Ngưu cảm thấy mỹ mãn rồi mới chào mẹ.
“Hôm nay ba tới đây, liền chào ba trước, không chào mẹ phải không?” Từ Hương Quyên cố ý ghen nói.
Ngưu Ngưu không có ý đó đâu nha, bàn tay béo nhỏ vỗ vỗ bả vai ba: “Mẹ, con nặng, ba không mệt.”
Chu Trình Ninh: “Tiểu tử thúi, ai nói ba không mệt.”
Ý của ba là ba mệt? Ngưu Ngưu vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với mẹ.
Hôm nay là Ấn Nhạc tới đón Trư Trư, Trư Trư cũng ở nhà trẻ được một đoạn thời gian rồi, tuy vẫn còn làm ầm ĩ, nhưng cũng không quấn lấy Ngưu Ngưu nữa.
Bởi vì trong lớp của bé có một đám bạn nhỏ tuổi còn nhỏ hơn bé, bé là đứa lớn tuổi nhất, cô giáo nói bé là lão đại, phải làm gương tốt cho các em trai em gái.
Trư Trư không biết gương tốt có nghĩa là gì, nhưng bé con hiểu rõ cô giáo hẳn là bảo bé làm anh trai lớn, các em trai em gái phải học giỏi theo bé.
Lập tức nhiều thêm mấy đứa em, gánh nặng trên người Trư Trư nặng á, chuyện đầu tiên là nhận rõ tên của mỗi bạn nhỏ, rốt cuộc bé là anh trai lớn mà.
Giờ Trư Trư có chuyện làm rồi, mỗi ngày tan học đều nói với ba mẹ là Tiểu Hiên làm sao nè, Tiểu Cương làm sao nữa nè.
“Đại Chu, sao hôm nay cậu có rảnh tới đón con vậy.” Không giống nhà các anh ấy, chỉ có đứa con một là Trư Trư, hai vợ chồng thay phiên đón, nhà Đại Chu là hai đứa, hai vợ chồng phân phối nhiệm vụ, mỗi người đón một đứa, mỗi ngày đều phải đón đưa.
“Chiều nay được nghỉ.” Cha mẹ hai nhà gặp nhau, luôn là sẽ chào hỏi.
Trư Trư gần đây tuy là vì có thêm em út, nên bé nó có chút si ngốc, nhưng mà an ổn không ít, Ấn Nhạc với Quản Thiến là nhìn mà thấy vui mừng.
Con trẻ đúng là làm bọn họ bớt lo không ít, quả nhiên cho tới nhà trẻ trước là đúng.
Ấn Nhạc: “Nhớ rồi, cậu còn có nửa ngày được nghỉ, làm cha mẹ quá vất vả, được nghỉ còn phải tới đón con.”
“Làm anh trai mới vất vả!” Trư Trư nghe thấy vất vả, cái miệng nhỏ lải nhải lập tức dừng lại, hô to một tiếng.
Ấn Nhạc có lệ mà phối hợp: “Đúng đúng, làm anh vất vả, phi thường vất vả.”
Trong lớp mẫu giáo bé, Trư Trư chính là anh trai, đối với đứa bé này hay đứa bé kia quả thực tựa như phụ huynh nhỏ, ăn cơm nếu bạn nhỏ nào kén ăn không ăn, bé liền tìm cô giáo để bạn nhỏ đó có thể ăn, tóm lại là không thể đói bụng.
Bé đều phải chú ý các bạn nhỏ hơn cô giáo nhiều.
Trư Trư rất vất vả a, thật sự rất vất vả.
Từ Hương Quyên có nghe Quản Thiến nói, cảm thấy các giáo viên mầm non thật sự quá có biện pháp.
Học phí của cái nhà trẻ này tuy đắt chút, 1 học kỳ đã ngốn 40 tệ, nhưng thật sự là cực kỳ tốt, các giáo viên cũng rất chịu trách nhiệm với bọn nhỏ, học phí tương xứng với năng lực trường học.
Ba cũng nói mình vất vả, Trư Trư tiếp tục nhắc mãi về các em trai em gái nhà trẻ.
Ấn Nhạc: “Nếu không phải tôi bế con đi, Trư Trư còn một hai đòi chờ tất cả các bé nó đi hết rồi mới đi đó.”
Con nhà mình có lòng trách nhiệm như vầy là việc Ấn Nhạc không ngờ tới, các giáo viên cũng không có ép nó, tất cả đều là ý tưởng của chính nó, chính là muốn ba mẹ của mỗi bạn nhỏ đều tới rồi nó mới yên tâm.
Từ Hương Quyên: “Về sau Trư Trư làm giáo viên chắc chắn rất tinh tế và rất có trách nhiệm.”
Ấn Nhạc: “Chờ lớn chút nữa đi, hiểu chuyện rồi, trẻ con chắc chắn sẽ thay đổi.”
“Quá nhỏ thì nói không chắc được.”