Ba ba bị Ngưu Ngưu cho rằng là đã đói bụng đang trên đường đón Qua Qua về, còn bắt đầu hỏi Qua Qua: “Qua Qua, mẹ muốn cho ba tiền tiêu vặt, phải làm sao ba mới có thể làm cho mẹ con cho ít hơn chút?”
Đứa bé thông minh lanh lợi như Qua Qua vậy, chắc chắn biết nên làm như thế nào.
Đề này đối với Qua Qua mà nói là quá cấp rồi, nhưng nếu ba đã hỏi, chắc chắn phải trả lời.
Qua Qua biết lừa gạt Ngưu Ngưu, cảm thấy lừa ba cũng là một đạo lý: “Vì sao ba lại không cần, mẹ cho bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, cứ để dành đó thôi, về sau mẹ không có tiền, ba có tiền, nhà của chúng ta sẽ vẫn có thể ăn nổi cơm.”
Từ sau khi Qua Qua về lại từ Hoa Đô, bé càng sâu sắc cảm thấy cuộc sống nhà bọn họ rất tốt, như Miêu Miêu đây, đều không có quần áo mới mặc, vẫn cứ mặc quần áo cũ dư lại của các anh chị, xám xịt.
Nhà các bé có tiệm cơm, có người mẹ biết kiếm tiền, Miêu Miêu chỉ có ông bà nội làm việc ngoài ruộng, hơn nữa hiện tại Miêu Miêu cũng phải giúp ông bà nội làm việc, vì thấy được cuộc sống vất vả rồi, nên Qua Qua cảm thấy dù có đang trong ngày lành cũng phải tiết kiệm tiền.
Con gái đã mở ra ý nghĩ mới cho Chu Trình Ninh: “Qua Qua nói đúng, ba để dành.”
Qua Qua: “Ba, mẹ muốn cho ba bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Chu Trình Ninh nghe Qua Qua hỏi như vậy, trong lòng bắt đầu cảnh giác: “Không bao nhiêu.”
Qua Qua: “Ba là người lớn, nên có tiền, con với Ngưu Ngưu là trẻ con cũng có tiền này, Ngưu Ngưu nói ba ngốc, không cần tiền của mẹ.”
Hết thảy nồi đều ném cho Ngưu Ngưu, dù sao Ngưu Ngưu cũng không biết.
Chu Trình Ninh: “Tiền đương nhiên phải cho mẹ quản rồi.”
Qua Qua: “Ba, mẹ cho ba tiền ba cứ lấy đi, tiểu ngốc nghếch Ngưu Ngưu mẹ đưa tiền em nó cũng sẽ không bảo mẹ cho ít chút kìa.”
Tuy ba có tiền, nhưng Qua Qua cũng chả trông cậy vào việc có thể nhổ được cọng lông nào trên người cha già vắt cổ chày ra nước đây.
Chu Trình Ninh: “Mẹ cho bao nhiêu ba liền lấy bấy nhiêu.”
Lời Qua Qua nói làm anh như thể hồ quán đỉnh*, nên là ý nghĩ như vậy.
*: ý nói giác ngộ ra được, như được khai sáng ra (tổng kết ý nhờ hanzii.net)
Chị với ba đã về, Ngưu Ngưu mở miệng: “Chị ơi, ba đói bụng, cứ ai hoài.”
Chắc chắn là ba đã đói bụng, nhưng mà phải đợi người trong nhà đều đến đông đủ mới có thể ăn cơm, cho nên ba thở dài.
Nói rồi Ngưu Ngưu còn bắt chước ba thở dài than ngắn.
Ngưu Ngưu bắt chước, Chu Trình Ninh nhìn mà mí mắt co giật, tiểu tử thúi càng lớn càng biết làm sao để chọc giận ba.
Chu Trình Ninh trực tiếp bế Ngưu Ngưu lên, chào hỏi cái mông Ngưu Ngưu một phen, Ngưu Ngưu bị ba chọc đến cười rộ lên.
Cá hầm cải chua còn đang nấu, Từ Hương Quyên nghe được động tĩnh bên ngoài, xác định hai cha con đã hòa hảo, bèn tùy bọn họ ầm ĩ ở bên ngoài, cô tiếp tục nấu cơm chiều.
Bữa tối là cá hầm cải chua và củ cải trắng xào chay, cá hầm cải chua chua cay tươi ngon, canh cũng có thể trộn cơm ăn, Ngưu Ngưu ăn cơm trộn canh đây.
Ngẫu nhiên Ngưu Ngưu sẽ múc một muỗng dưa chua cho chú họ, bảo chú họ ăn nhiều chút để lớn lên cao cao.
Tống Bình An cũng không biết phải nói gì với cái cậu dở hơi bé con Ngưu Ngưu này nữa, có điều cá hầm cải chua đích xác ngon thật, đối với dưa chua mà Ngưu Ngưu, cậu bé con ngay cả ăn cơm cũng chả thế nào linh hoạt múc cho cậu, cậu là có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Từ Hương Quyên nhìn không được: “Ngưu Ngưu ăn cơm của mình đi, đừng ảnh hưởng chú họ ăn cơm.”
Nói Ngưu Ngưu vài câu, lại gắp củ cải thái lát vào chén Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu còn nhỏ, nên Từ Hương Quyên sợ nhóc cay sặc, trong chén nhóc không chỉ có nước canh cá hầm cải chua, còn bỏ thêm nước ấm trộn nữa, hoàn toàn thành món canh, còn củ cải trắng thì cô không phản đối Ngưu Ngưu ăn.
A Ninh thích ăn cá, cá kho và cá hầm cải chua đều thích ăn, Từ Hương Quyên cố ý vớt dưa chua ở tiệm cơm nhỏ về nấu cho anh ăn đó.
Thấy ông chồng nhà mình tựa như không sao hết, ăn uống cực ngon miệng, lúc này mới yên tâm.
Ăn cơm chiều xong từng người đi rửa mặt, Từ Hương Quyên cứ theo lẽ thường đi bồi Qua Qua một lát.
Thuộc tính tiểu gián điệp của Qua Qua tạm thời còn không vì tuổi tăng trưởng mà biến mất, lập tức nói với mẹ những lời ba hỏi bé trên đường về nhà: “Mẹ ơi, ba hỏi con làm sao mới có thể để mẹ cho ít tiền tiêu vặt một chút.”
Từ Hương Quyên thiếu chút nữa đỡ trán: “Qua Qua nói thế nào?”
Qua Qua: “Con nói mẹ cho bao nhiêu ba liền lấy bấy nhiêu, về sau mẹ không có tiền, chỗ ba còn có tiền, nhà chúng ta sẽ liền không đói bụng.”
Từ Hương Quyên: “Cho nên ba đã nghe vào lời Qua Qua nói?”
Chắc chắn là nghe vào.
Kiến nghị Qua Qua đưa ra không phải không có lý, hơn nữa còn là kiến nghị cực thích hợp với A Ninh.
Qua Qua: “Con không biết ba có nghe lời con nói không, ba là người lớn, có chủ ý của chính mình, mẹ, đừng nói với ba là con nói cho mẹ rồi nha.”
Câu nói vạn năng của tiểu gián điệp khi nói sau lưng ai đó với người khác, đừng nói với XX là tôi nói cho bạn.
Từ Hương Quyên: “Ừ, mẹ sẽ không nói với ba, còn nữa nha Qua Qua, không phải tiền tiêu vặt của ba, là tiền lương của ba. Ba đi làm sẽ giao hết tiền lương cho mẹ, rốt cuộc trong nhà ăn cơm mặc quần áo, ngay cả con với Ngưu Ngưu đi nhà trẻ đi học đều phải tiêu tiền, cho nên ba giao tiền lương cho mẹ.
Hiện tại trong nhà không có khó khăn đến vậy, mẹ muốn trả lại một ít trong số tiền lương của ba…… Ba con chính là ngốc, đưa tiền cũng không cần.”
Từ Hương Quyên cảm thấy vẫn là phải giải thích với Qua Qua, Qua Qua đã là đứa bé lớn rồi, về sau cô cũng phải cho Qua Qua tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt của ba là ở đâu ra? Là từ tiền lương của ba, là tiền của ba.
Tuy Qua Qua sớm muộn gì cũng sẽ biết tiền vốn dĩ chính là của chính ba, nhưng hiện tại giải thích rõ ràng cũng đỡ cho hiểu lầm.
Qua Qua: “Đúng vậy, ba ngốc.”
Hiện tại có thể quang minh chính đại nói ba ngốc rồi.
Từ Hương Quyên: “Qua Qua ngủ trước đi, mẹ cũng về ngủ.”
“Ưm, mẹ phải giáo dục ba cho tốt.”
Từ Hương Quyên: “Rồi, mẹ sẽ giáo dục ba.”
Rời khỏi phòng nhỏ của con gái, Từ Hương Quyên thấy phòng nhỏ Ngưu Ngưu với Bình An ở cũng đã tắt đèn, cô mới yên tâm về buồng trong.
“Quyên, hôm nay em về hơi trễ, ổ chăn đã rất ấm áp rồi, mau vào ổ chăn đi.”
Chu Trình Ninh đã nằm trong ổ chăn, xốc một góc chăn lên, bảo vợ thừa dịp còn ấm mau mau vào ổ chăn.
Từ Hương Quyên cởi quần áo tắt đèn, mang theo một thân lạnh lẽo đi vào ổ chăn.
Trong ổ chăn đích xác rất ấm, Từ Hương Quyên thoải mái mà nhắm mắt lại, Chu Trình Ninh ở trên người cô sờ soạng cô không cự tuyệt cũng không chủ động.
Chu Trình Ninh biết tiết tấu để vợ thoải mái, vợ vui sướng, anh mới càng thêm vui sướng.
Rốt cuộc kết thúc, Từ Hương Quyên nghỉ ngơi vài phút mới nói: “A Ninh, em quá có thể tiêu tiền.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, em muốn xài tiền kiểu gì cũng được, về sau anh có thể nỗ lực kiếm tiền cho em xài.”
Từ Hương Quyên hôn hôn mặt Chu Trình Ninh, ngay sau đó lại mặt dán mặt với anh: “Không cần nỗ lực kiếm tiền như vậy, em cũng có thể kiếm tiền, em cảm thấy vừa kiếm tiền vừa tiêu tiền rất tốt, mỗi người đều có cách sống của mình, em thích tiêu tiền cũng là vì em có tiền, không có tiền em mới sẽ không xài bậy đâu, anh cứ cứ ấn sở thích của mình mà làm, em không cưỡng bách anh.”
Chu Trình Ninh cảm thấy đây là câu thứ hai anh nghe được sau câu 'không yêu em' trong hôm nay khiến anh không biết nói sao, em không cưỡng bách anh.
Từ Hương Quyên là thật không muốn cưỡng bách.
Chu Trình Ninh: “Quyên, anh sẽ tiêu tiền, chờ có tiền anh liền đi mua đồ về nhà.”
Từ Hương Quyên: “Không cần mua, em không ép anh.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, em đừng như vậy, em như vậy anh rất sợ hãi.”
Từ Hương Quyên cắn mặt Chu Trình Ninh một cái: “Em thế nào? Bắt anh tiêu tiền anh không vui, bảo anh ấn theo kiểu mình thích mà làm anh còn không vui à?”
Chu Trình Ninh: “Quyên, em nói chuyện đàng hoàng với anh.”
Từ Hương Quyên không biết nên tức hay nên cười: “Bây giờ anh nói em không nói chuyện đàng hoàng với anh, vậy anh nói coi em nên nói chuyện đàng hoàng với anh kiểu gì?”
“Quyên, em nên nói lời thật lòng với anh.”
Từ Hương Quyên: “Em chính là nói lời trong lòng với anh đó, em còn có thể giấu anh kiểu gì? A Ninh à, em phát hiện anh nói chuyện cũng rất có ý tứ.”
“Quyên mới không có nói lời thật lòng.”
Từ Hương Quyên vẫn luôn biết mình với A Ninh ở trên việc nào đó rất khó để câu thông, nhưng đêm nay không nghĩ tới lại khó khăn đến vậy: “Em chính là đang nói lời trong lòng đó, em muốn anh tiêu tiền đi, cho anh tiền tiêu vặt, đây là lời trong lòng của em. Trên người đàn ông không có chút tiền thì kỳ cục, còn tối nay em không muốn cưỡng bách anh là vì em đã nghĩ lại, nếu em thích tiêu tiền, em lại có tiền, vậy thì không xài tiền của anh, nhưng anh cả ngày không cho em tiêu tiền, cảm thấy em phá của, em cũng rất không vui.”
Chu Trình Ninh: “Anh sẽ không.”
Từ Hương Quyên: “Anh sẽ không cái gì?”
Chu Trình Ninh: “Anh sẽ không không cho Quyên tiêu tiền, anh cũng có thể kiếm tiền cho Quyên xài.”
Từ Hương Quyên: “Em chỉ là so sánh thôi, em biết mình làm không tốt, em quá mức chắc hẳn phải vậy, không có suy xét đến cảm thụ của anh, tiền em vẫn cứ cho anh, nhưng anh ấn theo ý thích của mình mà làm đi, tùy tiện cái gì cũng được, để dành cũng được, đỡ cho về sau em tiêu tiền quá độ rồi trong nhà không có tiền, khi đó còn có thể lấy tiền chỗ anh xài lúc khẩn cấp.”
Ý tưởng của vợ thế mà không mưu mà hợp với Qua Qua, Chu Trình Ninh cảm thấy về sau thật sự có thể hỏi kiến nghị của Qua Qua: “Nếu không có Quyên, anh cũng không có được cuộc sống thoải mái như hôm nay.”
Từ Hương Quyên: “Anh cũng đừng như vậy, chúng ta là vợ chồng, ai cũng không rời đi ai, về sau có lời gì nói rõ ra là được rồi. Anh không thích em cũng không ép, anh cũng đừng cứ làm để em vui, nếu những chuyện em làm mà anh thấy không tốt, anh cứ nói thẳng ra, đừng có nghẹn trong lòng, em không nhất định nghe anh, nhưng em sẽ nghe vào, về sau nỗ lực sửa đổi tốt hơn.
Anh đừng có nói gì mà em sẽ không làm chuyện anh cho rằng không tốt nữa, tối nay đến đây thôi, ngủ.
A Ninh, tối nay đến đây anh còn gì muốn nói nữa?”
Từ Hương Quyên cảm thấy tối nay đến lúc này mình hơi quá độc tài, lập tức thêm vài câu nữa.
Chu Trình Ninh đang muốn nói, nhưng vợ đã nói rồi: “Hết rồi.”
Từ Hương Quyên: “Hết rồi thì tốt, ngủ.”
…
Bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa là nấu ở nhà ba mẹ Từ Hương Quyên, năm nay 4 anh chị em vẫn là không về đủ, năm trước thiếu chị hai, năm nay thiếu anh cả.
Bình An và đám người lớn cũng không có gì để nói, liền chen chúc với Ngưu Ngưu trong lũ trẻ.
Hai người họ, một đứa nhỏ tuổi nhất, một đứa lớn tuổi nhất.
Qua Qua đã lớp 1, bé trai bé gái tuổi lớn cũng biết chia nhóm, con gái chơi với con gái, con trai chơi với con trai.
Ngưu Ngưu còn chưa có ý thức giới tính đặc biệt rõ ràng, chỉ biết chơi hai bên, một chốc thì chạy vào đám con trai, một chốc lại sang bên đám con gái, Bình An thì theo phía sau.
Nếu không có Bình An ở đây, Ngưu Ngưu hẳn là có thể rất rõ ràng, trong hai bên đám trẻ, nhóc vì tuổi còn nhỏ, đều là một đứa rất dư thừa. Nhưng vì chú họ Bình An ở đây, mọi người chơi đến vui vẻ, nhóc cũng vui vẻ, còn có thể chia sẻ vui vẻ của nhóc với chú họ Bình An.
Qua Qua đem các trò chơi nhỏ chơi với các chị ở Hoa Đô về nhà, các bé gái chơi thật sự đầu nhập vào, Ngưu Ngưu biết mấy trò này, nhóc đều ở bên cạnh nhìn các chị gái chơi, dù cho không tham dự vào được.
Ngưu Ngưu còn nói với chú họ Bình An đây là trò chơi gì, nên chơi như thế nào, nhóc thuộc về phái lý luận, tuy thực tiễn không được, nhưng nhóc biết nói, nói những gì mình biết cho chú họ, cũng có vẻ nhóc rất lợi hại.
Thật ra thì có mấy lời Ngưu Ngưu nói, Tống Bình An cũng chả thế nào hiểu, nhưng vui sướng có thể lây, mấy đứa bé chơi đến vui vẻ, cậu cũng khó được mà cảm thụ bầu không khí ăn tết một phen, cũng hiểu rõ vì sao mấy đứa bé đều thích ăn tết, cả một năm chỉ ngóng trông mấy ngày này.