Thật sự mà nói thì những đứa trẻ nhà nghèo như Hạ Mễ Chúc năng lực học tập còn lớn hơn nữa. Cậu không phải cho rằng con mình sẽ thua kém, chỉ là cậu không muốn nó khổ thôi.
Nhưng rõ ràng biết sớm không phải là không tốt.
“Từ ngày mai bắt đầu học cách cầm muỗng đi ạ. Em sẽ nói với sư phụ.”
Hạ Mễ Chúc không có phản đối, gật đầu đáp.
Tính tới thời điểm này Hạ Mễ Thụy cũng sắp được một tuổi rồi…
Hạ Mễ Chúc nghĩ đến đây bỗng nhiên như bừng tỉnh.1
“Tiên sinh!”
Cậu kinh hô lên nhìn Lộ Nguyên Hầu.
Lộ Nguyên Hầu ngừng tay, ngước mắt lên nhìn cậu.
“Đứa nhỏ sắp được một tuổi rồi này.”
Hạ Mễ Chúc cười híp mắt nhìn hắn.
“Ừm.”
Lộ Nguyên Hầu gật đầu, lại nói: “Muốn làm cái gì sao?”
“Vốn em nghĩ cùng sư phụ tổ chức bữa sinh nhật nhỏ cho nó. Nhưng hiện tại… Tiên sinh, ngài có muốn làm gì không?”
Hạ Mễ Chúc cẩn thận hỏi hắn.
Lộ Nguyên Hầu ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói: “Ở căn-tin quân khu làm bữa cơm nhỏ, mời người quen thân là được rồi.”
Hạ Mễ Chúc nghĩ cũng hiểu, Lộ Nguyên Hầu không phải người thích làm rầm rộ.
“Bữa trước còn chưa có cho em ăn lẩu.”
Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên nói. Đổi lại là nụ cười ngốc nghếch của tiểu Beta, ánh mắt hắn nhu hòa đi.
“Vậy được ạ.”
Hạ Mễ Chúc hớn hở, lại nói: “Em có thể mời Giang Tấn không?”
“Được.”
Lộ Nguyên Hầu đơn giản đáp.
Sinh nhật của Hạ Mễ Thụy là năm ngày sau, lại thêm mười ngày nữa chính là buổi tiệc kỷ niệm ngày lập quốc.
“Ngày mười bảy em chuẩn bị một chút, tôi đưa hai người đến đế đô.”
Lộ Nguyên Hầu nói luôn.
Hạ Mễ Chúc nghe mà ngẩn ra. Ngày mười bảy là ngày gì sao… Mà lại đến tận đế đô?
“Kỷ niệm ngày lập quốc.”
Lộ tướng nhìn vẻ mê man của tiểu Beta là biết, hắn nhắc.
Hạ Mễ Chúc bừng tĩnh. Sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra. Lộ Nguyên Hầu là Hầu Tước, thân phận trung tướng của đế quốc, buổi tiệc này hắn không thể không đi. Mà cậu lại là người nhà của hắn, mang theo cũng là hợp lý rồi.
Chỉ là…
“Vậy… Vậy em cần chuẩn bị những gì ạ?”
Hạ Mễ Chúc nghĩ đến trường hợp long trọng kia, khẩn trương lên.
“Cứ bình thường thôi, còn lại tôi sẽ lo.”
Lộ Nguyên Hầu cho cậu một ánh mắt trấn an.
Hạ Mễ Chúc được an ủi, tâm tình bình lặng xuống một chút. Mà cậu lại nghĩ, hôm đó cậu nhất định không được làm mất mặt Lộ Nguyên Hầu nên Hạ Mễ Chúc âm thầm quyết tâm sẽ cẩn thận chú ý hơn.
…
“Giang…”
“RỐT CUỘC ANH MUỐN CÁI GÌ Ở TÔI ĐÂY!!?”
Hạ Mễ Chúc vừa nhìn thấy bóng lưng của Giang Tấn sau bụi cây, còn chưa kịp kêu đã nghe hắn quát giận một tiếng chấn động cả một góc sân.
“Ông ấy chỉ muốn nhận lại cậu, cũng không phải ép cậu làm cái gì.”
Giọng nói thứ hai vang lên giải thích nghi hoặc trong lòng Hạ Mễ Chúc, cũng khiến cậu nhịn lại ý định bước ra ngoài.
Người nói là Giang Minh không sai.
Bảo sao mà Giang Tấn nổi điên như vậy.
“Nhận để làm gì?”
Giang Tấn gằn giọng. Thật lòng mà nói thì ban đầu hắn không có nhiều vướng bận trong chuyện này lắm, nhưng hiện tại hắn thấy thật phiền. Cho dù người kia có đối tốt với hắn thì hắn cũng chỉ muốn an phận mà sống qua ngày, như cái cách mà mẹ hắn mong muốn.
“Ông ta muốn nhận thì tự bản thân, trong lòng ông ta quyết định là được. Còn muốn làm long trọng, ý đồ cho cả thế giới này biết sao? Nói như kiểu ông ta yêu thương tôi, nhưng một khi thân phận của tôi được làm rõ, cuộc sống hiện tại liệu có còn bình thường vậy nữa không?”
Giang Tấn nhìn nụ cười bất đắc dĩ của Giang Minh khi nghe mình nói những lời này, không nhịn được mỉa mai: “Tự đáy lòng mấy người đều hiểu, lại cho rằng Giang Tấn tôi ngu ngốc à?”
Giang Minh theo lệnh mà làm, thật sự là không thể phản bác những lời này của Giang Tấn.
Có những người sẽ vì bản thân không danh không phận mà buồn bực, nhưng có người sẽ không. Thật lòng mà nói, nếu cha hắn thật sự muốn bù đắp cho Giang Tấn, thật hổ thẹn với hắn thì nên tôn trọng quyết định của hắn, bên cạnh đó đối tốt với hắn hơn. Chứ không phải là một mực muốn tổ chức long trọng, cho hắn nhận tổ quy tông, công bố với thiên hạ.
Giang Minh biết rõ Giang Tấn nói không sai. Nhưng ai bảo hắn có một người bạn học có tầm quan trọng lớn như vậy chi. Nếu Giang Tấn vẫn là Giang Tấn, Giang Minh sẽ không thay đổi ý định lúc mới đến đây của Giang Nghiêm.
Đều là ý định của người đó, Giang Minh chỉ có thể tuân theo.
“Sao cậu không nghĩ xa hơn? Tương lai cậu có thể có một cuộc sống tốt hơn nếu cậu dựa vào Giang gia. Cậu có thể không thích Giang gia, nhưng nghĩ thông minh hơn, cậu nên chấp nhận mới phải.”
Giang Minh bình đạm nhìn Giang Tấn. Lúc này hắn không có cái vẻ ngã ngớn bình thường dễ khiến người ta hiểu lầm nữa. Chỉ là ánh mắt nhìn Giang Tấn như nhìn một đứa trẻ không thông suốt, Giang Tấn còn ghét hơn.
Nhưng không hiểu sao Giang Tấn lại nghĩ, người này nói như vậy với hắn, thật ra cũng rất hâm mộ hắn có cuộc sống theo ý mình đúng không.
Giang Minh nhận thấy biểu tình, ánh mắt của người đối diện bỗng nhiên thay đổi khi nhìn mình, sắc mắt hắn khẽ trầm xuống.
“Anh thật đáng thương.”
Giang Tấn nói một câu này, nhìn thấy biểu tình Giang Minh thay đổi hoàn toàn, còn có xu hướng muốn nổi giận mà bực bội trong lòng tựa như được quét sạch.
Cho dù là lúc Giang Minh thẹn quá hóa giận bỗng nhiên ra tay với hắn, Giang Tấn vẫn là cười.
“Cậu thì biết cái gì?”
Giang Minh nhìn người bị mình ấn lên góc cây, bị pheromone của mình công kích vẫn còn có thể cười được, đáy mắt còn lạnh hơn, tay đang kiềm chế người cũng vô tình dùng lực nhiều hơn.
Giang Tấn vì đau mà nhíu mày, lại thêm uy áp Alpha cấp bậc cao hơn mình không ngừng công kích khiến pheromone của hắn theo bản năng phóng thích ra để tự vệ, Giang Tấn biết mình đã triệt để chọc giận người này.
Góc sân trường nhỏ bởi vì hai Alpha đối chọi nhau mà trở nên hỗn loạn dị thường. Nếu lúc này mà có Omega nào đó đi ngang qua, đảm bảo sẽ bị kích thích cho phát tình.
Nhưng may mắn ở đây chỉ có một Beta.
Hạ Mễ Chúc mắt thấy Giang Tấn có phần yếu thế hơn, cậu không chờ đợi nữa mà xông ra.
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Mễ Chúc mà thành công tách hai người họ Giang kia ra.
Giang Minh nhìn Beta vừa mới tấn công mình, thân ảnh nhỏ gầy như thân pháp xảo diệu, lực không lớn nhưng được cái ra tay ở chỗ hiểm yếu, lại nhớ đến cái gì, sắc mặt hắn càng thêm không vui.
“Hạ Mễ Chúc, cậu đừng tưởng rằng lần đó ra tay thành công với tôi thì nghĩ mình mạnh mẽ. Nếu không phải có Lộ tướng chống lưng, cậu cho rằng mình đánh được một Alpha?”1
Giang Minh lạnh lùng nhìn Hạ Mễ Chúc mà gằn giọng nói.
Hạ Mễ Chúc ngẩn người một chút sau đó nhanh chóng hiểu ra. Nhưng cậu vốn dĩ đâu có muốn đánh nhau với hắn.
“Anh nên bình tĩnh lại đi. Ở đây là trường học.”
Hạ Mễ Chúc vừa nói vừa nhấn một cái trên vòng tay tinh tế của mình. Bên trên đó lập tức hiện lên một màn hình trong suốt hiển thị một cái đồng hồ. Cây kim dài màu đỏ đang quay vòng vòng, sau đó ngừng lại ở một vị trí, không những vậy mà nó còn vang lên âm thanh tít tít cảnh báo.