Sau đó kích tình thế nào Hạ Mễ Chúc không biết, cậu cứ đinh ninh là mình mơ. Trong mơ ở thời điểm phóng túng nhất cậu còn thổ lộ rất nhiều lời yêu đương xấu hổ mà bình thường có cho tiền cậu cũng không dám nói. Nhưng cứ nghĩ là mơ nên cậu không chút e ngại nào thể hiện hết ra, kể cả những ủy khuất, đòi hỏi không điểm cuối. Người kia đều nhất nhất chiều chuộng dù là yêu cầu vô lý nhất của cậu, muốn ngài ấy nói yêu cậu, gọi cậu bằng tiểu Beta…1
Đến khi tỉnh lại vào buổi sáng sớm, cảm nhận bùn rủn khác thường như vừa mới trải qua một trận yêu đương đầy mãnh liệt kích thích quá mức, còn có người đàn ông bên cạnh với lòng ngực trần tỏa ra đầy hormone nam tính, không khí như có như không mùi vị khiến người mặt đỏ tim đập nhanh và cả nơi tư mật nóng rực lâu lâu lại cho cậu cảm giác như vẫn còn đang ngậm thứ gì đó to lớn, còn ướt át… Hạ Mễ Chúc mới ngượng đỏ mặt nhận ra tất cả đêm qua đều không phải là mơ…
Cậu xấu hổ đến mức không kịp nghĩ ngợi gì mà chui tọt vào chăn, cả đầu cũng vùi vào trong đó, đồng thời quấn mình thành một cái kén, muốn trốn tránh hiện thực khiến cậu ngại ngùng đến mức muốn bốc cháy. Khổ nổi trong chăn mùi vị kia còn nồng đậm hơn làm cho toàn thân cậu nhũn ra, lại càng không biết nên chui đi đâu mới phải.
Chưa có lần nào trải qua kích tình với ngài ấy mà khiến cậu xấu hổ đến mức này, thật hận không có cái lỗ cho cậu chui vào, lấp đất, trốn luôn không ra nữa.
Những chi tiết diễn ra đêm qua không ngừng tràn vào đầu, Hạ Mễ Chúc cảm thấy bản thân tựa như sắp chín đến nơi rồi, có thể ngay lập tức vớt ra thưởng thức luôn cho nóng.
Mà ai đó cũng thật sự đem cậu vớt ra.
“Ngộp thở.”
Lộ tiên sinh không tốn quá nhiều công sức đã có thể vớt nguyên con tiểu Beta ra khỏi chăn, ôm chặt vào lòng, khàn khàn nhắc nhở vừa không ngừng hôn hôn cái trán trơn bóng lại có phần ấm nóng của cậu.
“…!…”
Hạ Mễ Chúc muốn nói gì, lúc này lại bi ai phát hiện bản thân tắt tiếng.
“Khụ…”
Cậu cật lực ho thanh, nhưng chỉ phát ra được những đơn âm khàn khàn đến đáng sợ. Không những vậy, cổ họng cậu còn đau rát, tựa như vừa được rắc thủy tinh.
Lúc này cậu mới nhận ra trạng thái của mình một chút đều không đúng.
Cho dù tối qua cậu có la hét cỡ nào thì cũng chưa chắc đến mức này, còn có cái đầu lâng lâng…
“Đừng cố gắng, em bị sốt rồi.”1
Giọng người đàn ông khàn khàn lại có phần rầu rĩ bất lực.
Trận làm tình đêm qua thật chất không hề mãnh liệt, nhưng nữa đêm tiểu Beta lại phát sốt, sau đó bắt đầu mê man. Vậy mà cậu một chút đều không an phận, giày vò không chịu ngủ, muốn được yêu.
Thật lòng mà nói tiểu Beta đêm qua có phần đáng yêu quá mức, hắn thật sự bị cậu lôi kéo. Thế nhưng kết quả bệnh còn nặng hơn, đến hiện tại giọng cũng mất. May mắn là hắn cho cậu uống một túi dịch dinh dưỡng cùng chăm sóc cẩn thận một đêm. Bây giờ cái trán tiểu Beta chỉ ấm ấm chứ không giống như hôm qua, nóng đến mức hang động kia như được đốt lửa, hại hắn xém thì mất khống chế tựa như cái đêm trong kỳ mẫn cảm kia.1
Giày vò một trận, cũng không rõ lợi hại thế nào nữa, nhưng hôm nay tiểu Beta chắc chắn là không đi học được rồi. Đêm qua quậy đến khuya, hắn không kịp thay đổi chăn nệm, tẩy rửa cho cậu sạch sẽ thôi rồi ôm cậu ngủ, thế nên lúc này Hạ Mễ Chúc mới ngửi được mùi vị kia.
Nguyên nhân cậu phát sốt Lộ Nguyên Hầu đã nghĩ được rồi, nhưng trong đó nhất định có một phần do hắn tiếp tay, mới khiến hắn ảo não không thôi.
Lộ Nguyên Hầu vươn tay rút cái nhiệt kế trên tủ đầu giường, đem nó nhét vào dưới nách cậu.
Ba mươi bảy độ chín, gần ba mươi tám.
Thân nhiệt của tiểu Beta luôn thấp, nhiêu đây thì không thể bình thường được rồi.
Nhưng ít nhiều cũng còn hơn tối qua.
“Nằm yên đó, không cho chộn rộn.”
Lộ tướng ban sắc lệnh, xoay người xuống giường đồng thời nhét kỹ góc chăn bao chọn tiểu Beta lại, chỉ chừa mỗi cái đầu nhỏ.
Tiểu Beta khuôn mặt ửng hồng, vành mắt có chút đen vì đêm qua quậy đến tận khuya còn sưng vì khóc, hai tay nắm ở mép chăn không ngừng dõi theo bước chân của hắn.
Từ nhỏ đến lớn cậu bệnh không biết bao nhiêu lần, chỉ sau khi gặp sư phụ, có người điều dưỡng lại cậu mới thôi không bệnh nhiều vậy nữa, mà lúc đau ốm cũng có sư phụ lo lắng thuốc thang. Có điều không thể được như bây giờ, chỉ cần nằm yên một chỗ đợi người chăm sóc từ trên xuống dưới. Những ôn nhu này đều khiển cậu mê luyến…
Cậu nhìn Lộ tiên sinh đơn giản mặc vào một cái quần tứ giác giúp ngài ấy che đi bộ phận nam tính vĩ đại khiến người đỏ mặt kia, sau đó mở cửa đi xuống lầu.
Hạ Mễ Chúc có chút muốn lăn lộn vài vòng nhưng không dám, cuối cùng chỉ có mắt trợn tròn nhìn cửa phòng ngủ đến xuất thần.
Một trận đêm qua có vẻ giống như mộng mị nhưng lại như thật, hiện tại cho dù ngài ấy không biểu hiện cái gì, Hạ Mễ Chúc cũng cảm thấy đủ.
Cạch.
Cậu đang miên man thì cửa phòng bật mở, Lộ tiên sinh trên tay cầm một bịch gì đó mà cậu nhìn không rõ đi vào, lại ở tủ đầu giường bẻ ra một viên thuốc. Hạ Mễ Chúc nghĩ đó có thể là thuốc hạ sốt.
Cậu không biết rằng đó không phải thuốc hạ sốt mà chỉ là một viên vitamin giúp tăng cường đề kháng mà thôi. Không phải Lộ Nguyên Hầu không muốn cho cậu uống thuốc hạ sốt, nhưng nghĩ đến khả năng cậu đang có bé cưng, hắn vẫn là đi hỏi Mạc bác sĩ cho đảm bảo. Kết quả người kia cũng giống hắn.
“Há miệng.”
Âm thanh đạm mạt không cho phép nghi ngờ vang lên.
Cậu nhìn người đàn ông đang xé túi dịch dinh dưỡng, ngoan ngoãn mà hé ra đôi môi nhỏ. Một viên thuốc được thả vào miệng cậu, đồng thời khuôn mặt đẹp trai của Lộ tiên sinh cũng áp sát. Tựa như cậu mong đợi, khi đôi môi mỏng kia áp lên môi cậu, dịch dinh dưỡng từ miệng ngài ấy chảy vào miệng cậu, Hạ Mễ Chúc theo bản năng nuốt lấy. Ở trong đôi mắt mở to nhìn chằm chằm của cậu, Lộ tiên sinh đút xong vẫn không tha mà đầu lưỡi chui vào miệng cậu quét sạch một vòng rồi mới rời đi.
Lộ Nguyên Hầu nhìn đôi mắt thỏ nhỏ của tiểu Beta sáng lấp lánh, thật sự là bất lực với cậu.
Tiểu Beta bị bệnh vậy mà có vẻ đáng yêu theo một cách gì đó không giống ngày thường, nhượng người yêu thương vô cùng.1
“Lại ngủ một giấc đi.”
Hắn nói, nữa sờ soạn khuôn mặt nhỏ hơi nóng của cậu tựa như dỗ dành.
Tiểu Beta không nói chỉ nhìn hắn, thế nhưng cái tay lại từ dưới chăn lén lút bắt lấy ngón tay hắn, lôi kéo nhẹ nhàng quyến luyến.
“Hôm nay không cần đi học, cũng không cần lo cái gì cả.”
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, dù Hạ Mễ Chúc có cố gắng mấy thì cậu vẫn là ngủ mất từ lúc nào không hay.
Trong cơn mê ngủ cậu nghe thấy tiếng đứa nhỏ bảo bối ê a gì đó cùng tiếng người đàn ông lãnh đạm nhưng kiên nhẫn đáp lại…
Lộ Nguyên Hầu chỉnh chu cho đứa nhỏ xong, để nó bám dựa vào giường lớn mà ba nó đang ngủ, mặt không biểu tình hỏi: “Ở nhà với ba ba thì không được làm ồn, tự mình chơi.”
Tiểu Mễ Thụy không biết có hiểu không mà gật đầu, cũng không ê a gì cả mà hai mắt tròn xoe nhìn Hạ Mễ Chúc đang nằm trên giường. Độ cao của giường so với chiều cao của nó hiện tại đã dư sức cho nó thấy.
“Còn không ngoan thì cha đưa con đến chỗ gia gia.”
Hắn vừa nói vừa chỉ ra cửa, đứa nhỏ lập tức lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay nhỏ ngắn ngủn ôm cổ hắn thơm lên má hắn một cái ướt nhẹp tựa như lấy lòng.
“Vậy không được động vào ba ba biết chưa, tự chơi của con đi.”
Lộ Nguyên Hầu bế nó thả lên giường, dựng rào phòng hộ lên rồi đưa đồ chơi nhỏ cho nó.