Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Ninh chỉ khác cậu một chút, cậu ta nén lại cơn kích động bởi vì cơ hội bỗng nhiên tới cửa này.

Chỉ cần cậu có thể…

“Ưm…”

Khúc Ninh vừa chạm đến pheromone mùi gỗ đàn vùi trong tuyết lạnh kia đã ngay lập tức gục xuống, toàn thân nóng bừng, đầu óc hồ hồ một mảnh.

Kỳ phát tình.

Hạ Mễ Chúc chỉ cảm nhận được áp lực nồng nặc tại nơi này. Họ còn cách nơi Lộ Nguyên Hầu đang hiện diện hai trăm mét mà đã như vậy…

Cậu nhìn Omega bình thường như phượng hoàng cao cao tại thượng lúc này bởi vì phát tình mà chật vật nhích từng bước về phía người kia, tự nhiên cậu có chút muốn cười.

Vệ Kiêu ở bên ngoài mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Omega, đó là một loại hương vị có thể hấp dẫn bất cứ sinh vật giống đực nào.

“Lại lùi về sau năm trăm mét.”

Hắn lạnh giọng quát bảo.

Đám Alpha đang rục rịt không thể không nghe theo mà lùi về.

Ở lúc họ giằng lại những ý nghĩ trong lòng thì một tiếng quát như sấm nổ tung cả quân khu.

“Cút ra ngoài!”

Cả đám Alpha không hẹn mà bị đẩy lùi thêm vài chục bước. Có người không chịu nổi mà gục xuống, quỳ mọt trên đất.

Tiếng quát kia theo gió bay đi hấp dẫn đám sinh viên trên sân huấn luyện, chẳng ai còn tâm tư mà leo với chả trèo nữa. Việc Lộ tướng bước vào kỳ mẫn cảm đã phát tán khắp nơi. Đám giáo quan cũng không ép buộc họ lại luyện tập trong tình huống này. Một đám người đứng trên sân huấn luyện ngóng mỏ về quân khu bên kia như con chờ mẹ.

Bên trong quân khu, Hạ Mễ Chúc trên mặt tuy không có biểu cảm thực chất trong lòng đã muốn thở phào một hơi. Cậu phát giác được lòng bàn tay đã đổ mồ hôi tự lúc nào mà cười tự giễu. Thật sự mà nói, cậu rất sợ người kia có thể không khống chế nổi mà lao ra ngoài ôm lấy Omega có thể xoa dịu chính mình xao động. Thời điểm nghe được tiếng quát lớn kia cùng với uy áp tựa gió lốc càn quét tới, đẩy họ lùi về phía sau, Hạ Mễ Chúc chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, nhưng sau đó là lo lắng như sóng biển cuốn tới.

Có điều cậu vẫn gắng gượng đỡ lên Khúc Ninh thần trí đã không rõ, đang bị uy áp kia đè đến khó thở, sắp xảy ra triệu chứng rối loạn pheromone từng bước rời đi phạm vi của Alpha bên trong.1

Đến nơi không bị uy áp ảnh hưởng nữa thì cậu mới móc thuốc ức chế dành cho Omega ra, tiêm vào người Khúc Ninh.

Nếu không phải Khúc Ninh chỉ là bị hướng dẫn phát tình thì một mũi này chưa chắc làm ăn được gì.

“Làm sao có thể… Tôi không tin…”1

Khúc Ninh được thuốc làm dịu, vừa lấy lại thần trí đã không ngừng lẩm bẩm như mất hồn.

Hạ Mễ Chúc không nói tiếng nào mạnh bạo xách cậu ta lên, đưa đến chỗ những quân nhân Beta đang thủ sẵn gần đó.

“Đưa cậu ta đến bệnh viện.”

Cậu giao phó cho tiểu binh.

“Vâng, đại tẩu. Còn cậu?”

Tiểu binh đỡ lấy Khúc Ninh vẫn còn mềm nhũn, không quên hỏi Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc không có trả lời mà quay đầu trở lại đường cũ.

Tiểu binh lo lắng đứng nhìn cậu càng đi càng xa, đến khi thấy không có xảy ra tình huống giống như ban nãy thì mới an tâm đưa Khúc Ninh đi.

Đám Alpha bên ngoài nhìn thấy tiểu binh đưa Khúc Ninh ra mà không hẹn cùng thở phào trong lòng. Vệ Kiêu từ xa nhìn theo, lại không nhịn được tiếng thở dài.

Lắm lúc hắn thật sự bội phục Lộ Nguyên Hầu người này…

Hiện tại chỉ hy vọng Hạ Mễ Chúc có thể làm nên công chuyện.

Hạ Mễ Chúc một đường không thể nói là chật vật đi sâu vào quân khu. Xung quanh vắng vẻ lại có phần âm trầm không giống bình thường. Rõ ràng bên ngoài đang nắng chang chang, bên trong lại có vẻ mờ tối, còn hơi lạnh. Cậu không khó để ngửi thấy mùi vị quen thuộc tựa như đã hóa thành nước đọng lại trên đường cậu đi kia.

Thời điểm cậu còn cách người kia năm mươi mét, Hạ Mễ Chúc rõ ràng cảm thấy uy áp trên đường như bị rút đi, hoặc giả như đang nhường ra cho cậu một con đường. Chỉ là mùi hương kia lại giống như như nồng đậm hơn, cả người cậu như bị nước thấm ướt.

Đến khi bị một thân hình cao lớn tựa như ngọn núi bao lấy, mông lại bị người ta đánh cho mấy cái đau điếng, Hạ Mễ Chúc vẫn còn ngỡ ngàng.

“Gan em lớn rồi, tiểu Beta…”1

“Ực…”

Hạ Mễ Chúc theo bản năng nuốt vào một ngụm nước miếng, lờ mờ nhận ra chuyện mình làm đều bị người này biết hết mà không dám biện bạch gì cả, tim đập không ngừng.

Cậu không hề biết rằng trên người mình lay dính bao nhiêu là pheromone của Omega, mà mùi vị cậu yêu thích đang tồn tại xung quanh đã như muốn hóa thành sương, ra sức gột rửa tất cả hương vị không thuộc về cậu.

“Ngài… Còn chịu được không…”

Hạ Mễ Chúc bị người hôn liếm đến động tình khó thở, khó khăn nói.

Lộ tiên sinh từ sau câu kia vẫn không nói một lời mà rút vào cổ cậu mút mát không ngừng, tay còn ở trên người cậu sờ soạn đến sắc tình. Hạ Mễ Chúc phải gắng gượng lắm mới không mềm nhũn ra.

“Nếu… Nếu ngài khó chịu thì cắn em cái đi… Chúng ta về nhà trước được không…”

Cậu không thể an ủi được pheromone của người này, thế nhưng bản năng Alpha vẫn có thể xoa dịu được ít nhiều.

Mà thời điểm nghe cậu bảo cắn, Hạ Mễ Chúc rõ ràng cảm thấy sau gáy bị răng nanh mài qua, khiến cậu không nhịn được run rẩy.

Bị cắn có đau hay không Hạ Mễ Chúc không biết, nhưng cậu đợi mãi vẫn không có cảm thấy đau đớn, mà theo từng cái hôn liếm của người kia, cậu chỉ sợ mình sắp chịu không nổi rồi.

“Tiên sinh… A!”

Hạ Mễ Chúc bị người bế lên như bế một đứa bé, mông được người nâng trong tay, cằm tựa trên vai, tai lại bị người **** *** không ngừng. Nếu không phải được bế đi, nói thật cậu cũng không biết mình sao đi nổi trong tình huống bị trêu chọc này. Hai cánh tay đang ôm cổ người cũng muốn nhũn ra, treo hờ trên vai hắn.

“Tướng quân!”

Tiểu binh Beta bên ngoài nhìn thấy anh bế người đi ra thì theo bản năng hô lên. Trong lòng họ càng khâm phục Hạ Mễ Chúc vậy mà có thể thật sự thu phục được Lộ tướng.

“Lấy xe.”

Âm thanh của hắn có chút khàn khàn, hàm hồ vang lên.

Tiểu binh lập tức chạy đi. Họ đương nhiên hiểu ý của Lộ tướng. Những tiểu binh còn lại không ai dám nhìn người trong lòng hắn. Đừng nhìn Lộ tướng hiện tại có vẻ đã bình tĩnh lại, thế nhưng bán kính năm mươi mét xung quanh hắn đều đang bài xích người khác. Nếu dám có hành vi mơ ước đồ vật trong lãnh địa của hắn… Dù chỉ là một cái ánh mắt thôi cũng sẽ chết rất khó coi.

Mà Hạ Mễ Chúc đầu chôn trong hõm cổ hắn cũng không dám ngẩng lên nhìn xem xung quanh là cái tình huống gì. Nói thật là cậu có chút sợ Lộ tướng hiện tại… Dù bình thường cũng sợ, chỉ là lúc này còn sợ hơn…

Tiểu binh nhanh chóng lái xe đến, một tiểu binh khác đến mở cửa xe cho họ.

Trừ tiểu binh lái xe, ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn xe được lái đi, rời khỏi cổng quân khu.

Vệ Kiêu đến lúc này mới nở được nụ cười thường ngụy trang trên mặt, chỉ huy đám tiểu binh đi thanh tẩy cả quân khu. Nếu không thì chẳng ai làm ăn được gì ở nơi tràn ngập pheromone mang theo sự xâm chiếm đầy địch ý này của Lộ Nguyên Hầu cả.

Mà trạng thái của Lộ Nguyên Hầu sau khi lên xe lại có vẻ hỏng bét chút.

“Tiên sinh… Em đau…”

Hạ Mễ Chúc cảm nhận đau đớn ở hai xương quai xanh, cổ tay bị người nắm cũng nhói lên, dù sợ cũng không thể không lên tiếng nhắc nhở người đàn ông.

Hạ Mễ Chúc bị người bế lên như bế một đứa bé, mông được người nâng trong tay, cằm tựa trên vai, tai lại bị người **** *** không ngừng. Nếu không phải được bế đi, nói thật cậu cũng không biết mình sao đi nổi trong tình huống bị trêu chọc này. Hai cánh tay đang ôm cổ người cũng muốn nhũn ra, treo hờ trên vai hắn.

Dù không chắc ngài ấy có nghe được vào đầu không, nhưng cậu vẫn nhớ hắn đã nói cái gì trước đó. Nếu chỉ vì cậu im lặng chịu đựng mà khiến mình bị thương, ngài ấy sẽ tự trách.

Tiểu binh đang lái xe không nhịn mà đổ mồ hôi lạnh vì đại tẩu nhà mình.

Chỉ là hắn không nghĩ Lộ tướng nhà hắn còn có thể tỉnh táo lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK