Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nhã vừa nghe ánh mắt đã trở nên thâm sâu khó lường.

Bà ta vốn dặn người đi trông cửa cung, cốt là để nhìn xem Omega của Hạ quốc bao giờ sẽ đến. Không ngờ người muốn thấy chưa thấy nhưng lại nhìn thấy thứ bất ngờ này.

Đường lão quản gia có một người con trai việc này cả cung điện hoàng gia chắc chỉ có vài người biết. Bình thường Đường Liêm cũng không vào cung nên người biết mặt hắn còn ít hơn. Vừa khóe làm sao, thị tỳ bên cạnh bà ta lại là người biết rõ, cũng đã nhìn thấy mấy lần. Thị tỳ này theo bà ta từ lúc bà ta vào hoàng cung, cũng xem như thân tín, biết được khá nhiều chuyện. Bởi vì tâm tính nhanh nhạy nên khá được lòng bà.

Giống như thị tỳ kia, Lý Nhã cũng cảm thấy việc hai người không có nhiều liên quan đến nhau đi cùng nhau là cái việc khó lường.

Lý Nhã không thể không nghĩ đến nhiều điều hơn.

Tựa như thằng con hoang kia tuổi tác có chút tương xứng với Đường Liêm, vừa khéo lại cùng Lộ Nguyên Hầu giống nhau. Lộ Nguyên Hầu nhập ngũ năm mười sáu tuổi chuyện này không khó tra, mà đứa con hoang kia cũng là năm mười sáu tuổi rời khỏi hoàng cung. Thế nhưng mười bốn năm nay bà ta chưa từng đem hai người này liên hệ với nhau.

Lộ Nguyên Hầu hiện tại là thân phận gì, còn là Alpha cấp S duy nhất của đế quốc, bà ta không đến mức tránh nhưng cũng không muốn xung đột với hắn, càng không thể chấp nhận được thằng con hoang kia lại trở nên khó đối phó như vậy. Nhưng hôm nay Đường Liêm tiểu tử kia đi cùng với hắn, chưa rõ thực hư nhưng trong đầu bà ta đã không ngừng vang lên tiếng khẳng định rằng điều bà ta nghi ngờ là đúng.

Lộ Nguyên Hầu… Bỏ đi chữ Lộ, không phải là Nguyên Hầu sao?

Vậy mà bao năm nay bà ta một chút đều không nghĩ đến, lại tạo không gian cho hắn phát triển đến mức khó đối phó như vậy.

Đã có nghi ngờ, Lý Nhã không khó để khẳng định điều này.

Bà ta càng nhận định thì bàn tay đẹp càng thêm nắm chặt, móng tay như sắp đâm vào trong thịt, đau nhức nhối.

Lý Nhã nghĩ đến hai đứa con của mình ở Tây Hoang chịu khổ, thù hận trong lòng càng thêm dữ dội.

Đúng vậy, chính là thằng con hoang đó.

Chính là nó không thể sai được!!

“Phu nhân, đã đến giờ rồi.”

Thị tỳ bên cạnh nhắc nhở bà ta.

“Đi thôi. Đến chỗ bệ hạ trước.”

Giọng nói có phần âm trầm dọa thị tỳ đánh cái rùng mình nhưng vẫn cung kính theo sau bà ta.

Lộ Nguyên Hầu vừa xuất hiện đã kéo lấy thật nhiều ánh nhìn.

Hạ Mễ Chúc bỗng chốc bị nhiều người chú mục, không nhịn được mà siết chặt vòng tay đang ôm cánh tay người đàn ông.

“Đừng khẩn trương.”

Lộ Nguyên Hầu không xem những ánh mắt kia ra gì, cúi đầu trấn an tiểu Beta.

“Ba ba!”

Hạ Mễ Thụy giống như cảm nhận được bất an của cậu, hai tay quơ lên, muốn nhào về phía cậu, muốn cậu ôm.

Hạ Mễ Chúc vội vàng ôm lấy nó từ tay người đàn ông, nét cười lúc này mới hiện lên trên khuôn mặt.

Đúng rồi, cậu sao phải khẩn trương nhỉ. Cậu càng tỏ ra không hợp với nơi này, người ta sẽ càng cười nhạo cậu. Cậu là Lộ phu nhân kia mà. Bao nhiêu người ganh tỵ hận mà không có được.

Nghĩ thông suốt rồi, Hạ Mễ Chúc nở nụ cười nhợt nhạt trên môi.

Lộ Nguyên Hầu thấy cậu điều chỉnh tâm tình tốt rồi thì yên tâm, biểu tình đạm mạt trên mặt không thay đổi, một tay hắn khoác sau lưng tiểu Beta, che chở cho hai ba con đến chỗ ngồi trong lúc chờ đợi bữa tiệc bắt đầu.

Thời điểm hai người bước vào, người nhìn tới Hạ Mễ Chúc soi mói không hề ít. Đối với Beta tốt số này, nhiều người ôm tâm thái xem cuộc vui, vừa suy đoán xem cậu sẽ tồn tại được bao lâu. Một số người không nhịn được ánh mắt ghen ghét cùng khinh thường của mình.

Dù xã hội bình đẳng nhưng Beta vẫn là giai cấp bình dân. Trong những bữa tiệc thế này, Beta chỉ toàn là những người hầu phục vụ bên ngoài. Nếu có ngẫu nhiên xuất hiện một Beta thì đối phương cũng thuộc gia đình quyền quý, vẫn có thể hòa nhập được với những người khác.

Kiểu như Hạ Mễ Chúc một bước lên trời này, những người xuất thân cao quý như bọn họ làm sao mà nhìn vừa mắt cho được.

Dù họ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng nhưng vẫn mang tâm ganh ghét với những may mắn tưởng như không bao giờ có được của những người bình dân.

Hạ Mễ Chúc càng nhìn tình tự trong mắt họ, cậu càng bình tĩnh hơn.

Người với người mà thôi. Người cao quý như họ còn không biết đủ, cũng sẽ có những cảm xúc hèn mọn như vậy, có cái gì khác nhau đâu.

Diêm Tố Nhữ thời điểm một nhà ba người xuất hiện đã nhìn thấy. Cô ta không có biểu tình gì nhưng hai tay đang giao nhau quy củ ở phía trước, ngón tay cái ở nơi không ai thấy đã bấm vào lòng bàn tay thể hiện tâm tình thật sự của cô ta.

Diêm Hầu liếc nhìn Diêm Tố Nhữ, cho cô ta một cái ánh mắt đầy thâm ý.

Diêm Tố Nhữ dù vì nguyên nhân gì cũng sẽ không ở lúc này tái phát tính tình. Không chỉ người khác thấy rằng cô ta sau chuyện mất mặt đó đã thay đổi, bản thân Diêm Tố Nhữ cũng thấy vậy. Ít nhất cô ta đã nhận thức được hiện thực, càng thấy rõ Hạ Mễ Chúc không hề dễ đối phó. Cô ta dù sao cũng được sinh ra trong một gia đình tôn quý, quá ngu ngốc thì bất hợp lý quá rồi.

Sau khi ba người Lộ Nguyên Hầu xuất hiện thì Khúc Ninh cùng Giang Minh cũng đến.

Diêm Tố Nhữ nhìn thấy Khúc Ninh thì khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu, tâm tình xao động trong lòng được vuốt phẳng.

Đúng vậy đấy, gấp gì chứ.

Lộ Nguyên Hầu đứng bên cạnh hai ba con Hạ Mễ Chúc. Dáng người hắn thẳng tắp, áp lực vô hình bao bộc quanh thân, trực tiếp giết chết vô số ý tưởng muốn tiếp cận của một số người.

Đương nhiên vẫn sẽ có người không sợ hắn.

“Hầu tiểu tử!”

Giọng nói trung khí mười phần này bay tới, cả Hạ Mễ Chúc cũng bị làm cho giật mình.

Hầu tiểu tử? Này… Này là gọi tiên sinh nhà cậu đi…

Hạ Mễ Chúc không hiểu mà tự nhiên muốn cười.

Người có thể gọi Lộ tướng như vậy, nhất định không đơn giản. Hạ Mễ Chúc ôm con rướn người lên, muốn nhìn xem người đang đi đến là ai.

Cậu nhìn mặt thì chắc chắn không thể nhận ra được ai với ai, thế nhưng chỉ cần nhìn quân hàm trên vai trái đối phương thôi Hạ Mễ Chúc đang ngồi cũng phải đứng lên.

“Đại tướng!”

Cậu đưa tay lên trước trán, dáng người thẳng tắp mà theo nghi thức quân đội chào hỏi người kia.

Hai chữ đại tướng đã thể hiện rõ thân phận của người này.

Đế quốc chỉ có một đại tướng duy nhất, chính là người trước mặt này.

Cho dù là Lộ Nguyên Hầu gặp ông cũng phải chào hỏi theo đúng quy củ.

Thế nên hành động của cậu không tính là đột ngột chút nào hết. Nhưng bởi vì cậu một tay bế con, còn đứng sau lưng, ở khoảng cách gần với Lộ Nguyên Hầu nên vẫn khiến cho Lam Địch chú ý.

“Hầu tiểu tử, đây là?”

Lam Địch cặp mắt quắc thước nhìn Hạ Mễ Chúc nhưng miệng lại hỏi Lộ Nguyên Hầu. Lam Địch hiện tại đã đến lục tuần rồi nhưng vẫn trung khí mười phần như vậy, giọng nói sang sảng của ông đủ sức lôi kéo sự chú ý của cả tòa cung điện rộng lớn.

“Đại tướng, là bạn đời của tôi – Hạ Mễ Chúc cùng tiểu tử Mễ Thụy.”

Lộ Nguyên Hầu tự nhiên mà giữ bờ vai tiểu Beta, kéo cậu đứng bên cạnh mình, thản nhiên giới thiệu với Lam Địch. Trên mặt hắn không có biểu tình gì đặc biệt, bình thường hắn sao thì bây giờ vẫn vậy. Nhưng dựa vào cử chỉ của hắn, Lam Địch nhận ra được hắn đối với bạn đời của mình đủ coi trọng, đồng thời cực kỳ che chở.

“Ta nhớ ta vừa nghe ngươi có phối ngẫu mới đây thôi, sao đã có con nhỏ luôn rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK