Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Nguyên Hầu không khó nhìn ra tâm tình bối rối của tiểu Beta, nhưng hắn không nói gì mà chỉ nhìn xem cậu cẩn thận đặt tiểu Mễ Thụy vào nôi nhỏ. Nhìn rèn mi cậu run run mà tự nhiên muốn trêu chọc.

“Lộ tướng…”

Giang Tấn làm bạn xứng chức, ở lúc này cũng không quên cứu vớt tiểu Chúc Chúc.

Thế nhưng hắn nhanh chóng bị một ánh mắt của Lộ tướng quân dọa nín, cuối cùng là bất lực nhìn Hạ Mễ Chúc, trước tiên cáo từ trở về trường trước.

Trong phòng nháy mắt trở nên im ắng dị thường, càng khiến cho Hạ Mễ Chúc tim đập nhanh hơn, lại càng thêm luống cuống.

Mới nãy Mạc Thanh có một ca phẫu thuật nên lúc này vẫn còn chưa có về. Tiểu binh sĩ thì đã đi ăn cơm trưa rồi… Không ai có thể quấy rày không gian “ôn tồn” của hai người.

Thấy tiểu Beta sắp khóc đến nơi, Lộ tướng ta từ bi tha cho cậu.1

“Lại đây.”

Lộ Nguyên Hầu trước ngồi lên ghế sofa, giọng nói không có cảm xúc, mềm nhẹ nhưng cũng cứng rắn không kém vọng vào tai Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc khổ sở nhích từng bước nhỏ đi đến bên cạnh người đàn ông, ngừng lại cách chân hắn hai ba bước rồi không bước tiếp được nữa.

“Tiên sinh… A!”

Hạ Mễ Chúc bị người kéo một cái, hoảng sợ mà hô lên một tiếng thật nhỏ. Thời điểm chạm đến thân hình người đàn ông hai tay theo bản năng mà ôm cổ hắn, đôi mắt trợn lên thật to, chớp cũng không dám chớp nhìn hắn.

“Tiên… Tiên sinh…”

Âm thanh run rẩy đáng thương biết bao…

“Làm chuyện gì sai mà sợ như vậy?”

Hắn biết rõ còn hỏi, chọc cho con thỏ nhỏ cuống quýt quá mức lại muốn tạo phản.

“Tiên sinh đừng dọa em nữa…”

Nói đến cuối lại hết can đảm, ỉu xìu xuống.

Nếu lúc này trên đầu cậu có hai cái tai thỏ, nhất định sẽ rũ xuống, đáng thương vô cùng.

“Tôi đã dọa em lúc nào?”

Lộ tướng một tay giữ chặt vòng eo mảnh mai của tiểu Beta, hơi ngã ra sau dựa vào thành ghế sofa, cười cười nhìn tiểu Beta đang ngồi khép nép trên đùi mình, thản nhiên chối bỏ hành vi của mình.

Hạ Mễ Chúc nhịn không được ai oán liếc hắn một cái, lại chạm vào đôi mắt chứa ý cười kia mà cuống quýt cúi đầu xuống.

Tiểu Beta bối rối đến mức không ngừng xoắn xoắn vạt áo quân trang, thế nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhỏm.

Tiên sinh không có không vui… Thật tốt…

Mà tâm tình thả lỏng chút, cậu lại nghĩ đến nhiều chuyện hơn.

Có lẽ…

“Thật ra… Tiên sinh… Ngài có phải đều biết rồi không…”

Cậu cẩn thận lắm lét nhìn nét mặt tiên sinh nhà mình nhỏ hỏi.

“Ừm.”

Lộ tướng ta không nhiều lời ứng thanh. Hắn hơi hơi thả lỏng mà nhắm mắt ngã đầu trên thành ghế.

Hạ Mễ Chúc lúc này mới nhận ra sắc mặt của hắn cũng không phải quá tốt, cũng không biết đang nghĩ gì mà mày cứ chốc chốc lại nhíu.

Cậu không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ đầu mày dày rậm cũng người đàn ông, vô tình cùng hắn đối mắt mà giật cả mình không dám động đậy chút nào.

Cậu liếm liếm môi có chút khô khốc, cẩn thận nói: “Tiên sinh… Em xoa xoa cho ngài nhé…”

Lộ Nguyên Hầu trầm tư nhìn tiểu Beta một cái, không nói gì mà nhắm mắt lại, biểu tình có phần thả lỏng hơn.

Hạ Mễ Chúc nhận được tín hiệu, hơi nhích mông trên đùi hắn một chút, tìm một vị trí thuận tiện cho cậu mát-xa đầu cho người đàn ông.

Bàn tay lớn vẫn vững chắc đáp trên eo hông của Hạ Mễ Chúc, an toàn lại hữu lực, khiến người an tâm giao ra bản thân. Xung quanh nhất thời một mảnh yên tỉnh, đặc biệt bình yên, ấm áp.

Lúc Mạc Thanh trở về chính là nhìn thấy cảnh tượng này, nhấc thời không biết có nên bước vào hay không. Thế nhưng cái tiểu binh không biết từ đâu chui ra vừa nhìn thấy ông đứng ở cửa thì lập tức theo bản năng hô lên chào hỏi.

Với trình độ của người đàn ông bên trong, sợ rằng thời điểm Mạc Thanh xuất hiện hắn đã biết, nhưng giọng nói của tiểu binh lớn như vậy không thể tránh được đánh động Hạ Mễ Chúc.

Nếu không phải vòng eo cậu bị giữ quá chặt, thật sự cậu có thể một phát nhảy dựng lên bỏ chạy liền.

Mạc Thanh nhìn bộ dạng một lúng túng một điềm tĩnh như không của hai người kia, vừa lắc đầu cười cười vừa bước vào phòng.

Tiểu binh sĩ sau khi nhìn thấy cấp trên thì chỉ khựng lại một chút, chào hỏi xong cũng không vào mà đứng bên ngoài tựa như một vị thần canh cửa. Ý thức tự giác to lớn a…1

Nhưng nhờ vậy mà Hạ Mễ Chúc đỡ xấu hổ hơn.

“Xem ra dạo gần đây con vẫn chăm chỉ ôn bài nhỉ.”

Mạc Thanh không có gánh nặng lại thấu hiểu mà lãng sang chuyện khác.

Hạ Mễ Chúc cẩn thận liếc nhìn biểu tình của tiên sinh nhà mình, sau đó cái mông dịch dịch từng chút một. Thời điểm ngồi được xuống bên cạnh người đàn ông, cậu bất giác thở ra nhẹ nhõm.

Chỉ là cậu không nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt của Lộ tiên sinh.

Mạc Thanh nhìn thấy trong lòng chỉ nghĩ đồ đệ nhà mình cả đời cũng không chuyển thân được dưới tay người đàn ông kia. Rõ ràng Lộ tướng đã gắt gao ăn chắc con thỏ nhỏ Hạ Mễ Chúc này rồi.

Mà thôi, ai biết có phải lạc thú của đôi phu phu mới vào cửa hay không.

“Chỉ là không có thực hành, con cũng không biết có làm tốt hay không.”

Hạ Mễ Chúc lúc này mới đáp lời sư phụ mình.

“Nếu chỉ là bấm huyệt… Không phải bên cạnh có một người cho con luyện tập hay sao?”

Mạc Thanh cười ẩn ý nhìn cậu, lại liếc liếc nhìn người bên cạnh cậu.

Hạ Mễ Chúc theo bản năng nhìn người bên cạnh, sau đó lập tức ai oán nhìn sư phụ mình.

Sao mà cậu dám lấy Lộ tướng ra làm hình nhân cho cậu luyện tay chứ…

“Ta nghĩ Lộ tướng sẽ không để ý đâu.”

Mạc Thanh làm như không thấy ánh mắt của cậu, lại nói thêm một câu.

“Ừm.”

Lộ Nguyên Hầu trầm thấp ứng một tiếng, đối với cái gáy nhỏ hơi ẩn hiện của tiểu Beta bỗng nhiên ngứa tay muốn nhéo nhéo.

Hạ Mễ Chúc giật cả mình cứng đờ ngồi đó, không dám động đậy nhúc nhích gì cả.

Dù rằng… Dù rằng cậu không phải Omega, tuyến thể cũng không nhạy cảm như vậy, thế nhưng những nơi như gáy… Vẫn là đặc biệt có cảm giác. Tự nhiên bị sờ cũng chọc cậu nhũn cả người.

“Tiên sinh…”

Hạ Mễ Chúc mềm nhũn ngước mắt lên nhìn tiên sinh nhà mình, lại yếu ớt kêu một tiếng.

Cậu thật sự không biết, biểu tình lúc này của cậu trông chẳng khác nào một con tiểu miêu bị người ta nắm gáy, đáng thương hề hề mà kêu meo meo.

Rất chọc người.

Lộ tướng quân bị cậu chạm vào điểm manh, đáy lòng mềm mại hẳn. Hắn cũng không có lại chọc cậu nữa, dù sao ở đây vẫn có người khác, đợi về nhà lại đùa miêu sau. Hắn buông ra gáy nhỏ, đổi thành nắm lấy tay nhỏ.1

“Đến giờ đi học rồi.”

Hắn kéo cậu đứng lên, gật đầu với Mạc Thanh một cái rồi đi ra ngoài.

“Sư phụ con đi đây.”

Hạ Mễ Chúc chỉ biết thuận theo, cứ thế bị hắn một đường nữa nắm tay dẫn rời khỏi bệnh viện.

“Tiên sinh…”

Cậu hơi kéo kéo bàn tay dày rộng của hắn, nhỏ giọng gọi.

“Ừm.”

Lộ tiên sinh không sao cả đáp.

“Nhìn ngài có vẻ mệt mỏi lắm.”

Hạ Mễ Chúc lo lắng nói.

“Ừm… Điều tra có chút tiến triển, cần đưa ra phương án tiếp theo.”

Lộ Nguyên Hầu đơn giản nói.

“Rất khó giải quyết sao?”

Hạ Mễ Chúc nhìn bàn tay to rộng hữu lực đang bao lấy tay mình, nhỏ giọng hỏi.

“Cần phải cân nhắc tính khả thi của phương án. Không phải rất khó. Nhưng có lẽ chưa đúng thời cơ, tôi vẫn luôn phân vân.”

Lộ Nguyên Hầu nắm tay cậu vượt qua khoảng sân huấn luyện rộng lớn, câu được câu không đáp lời.

“Còn em?”

Bỗng nhiên bị hỏi như vậy, Hạ Mễ Chúc lập tức ngẩng ra, theo bản năng đưa mắt nhìn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK