Hạ Mễ Chúc khống chế không được bước chân ngừng lại, ánh mắt đặt ở trên thân người đàn ông. Cậu không biết mình ở chờ đợi cái gì, chỉ là muốn nghe người ấy sẽ nói cái gì với đối tượng yêu thích mình.
Giang Tấn phát giác ra cậu ngừng lại, nhìn cậu một chút, cũng quyết định ngừng lại theo.
Lộ Nguyên Hầu vốn chẳng muốn nói nhiều, nhưng khóe mắt liếc thấy gì đó, quyết định lại nói nhiều một câu với Omega không biết sống chết này.1
“Cô nghĩ cô có cái gì xứng đáng tôi yêu thích?”
Hắn hơi cúi người, ở trong mắt người khác giống như đang cùng Diêm Tố Nhử thâm tình nhìn nhau mà hỏi.
Thịch!
Hạ Mễ Chúc khống chế không được tim đập trật một nhịp, ánh mắt gắt gao bám chặt về bên này.
Diêm Tố Nhữ đang chìm trong kích động, không hề nhận ra ánh mắt lạnh băng của người đối diện. Cô ta vừa nghe người mình ái mộ hỏi đã không chút nghĩ ngợi, giống như một con khổng tước xòe đuôi khoe mình với Lộ Nguyên Hầu: “Em là Diêm Tố Nhữ, Diêm gia ở đế đô. Cha em là Hầu Tước, em còn là con gái cưng của cha – Omega cấp A. Em có thể xứng với ngài!”1
Hít!!!
Đám người không biết là vì nguyên nhân gì đều ngừng lại nghe ngóng không hẹn mà hít vào một hơi.
Hầu Tước, đủ lớn.1
Omega cấp A, đủ tư cách.1
Chỉ là người thích Lộ Nguyên Hầu thân phận lớn như vậy không chỉ có mình Diêm Tố Nhữ, cô ta nghĩ gì mà cho rằng mình có thể vượt qua những người khác, nắm lấy Lộ tướng trong tay.1
“A…”
Lộ Nguyên Hầu ánh mắt còn lạnh hơn, tỏ ra lười biếng thẳng lưng lên.
Hắn không chút báo trước nhìn qua đám người: “Làm biếng? Thêm một vòng!”
“Ai…”
Đám người như ong vỡ tổ, vận hết tốc lực mà bỏ chạy.
“Mễ Chúc! Đi thôi…”
Giang Tấn bất chấp tất cả kéo tay Hạ Mễ Chúc chạy theo đám người.
Hạ Mễ Chúc đờ đẫn chạy theo.
Lộ Nguyên Hầu nhìn theo bóng lưng hao gầy cô đơn của thiếu niên, trong mắt hiện lên sắc thái tình cảm khó thấy, nhưng miệng lại toát ra sương hàn: “Nể mặt Diêm Hầu, tôi không đuổi cô khỏi học viện. Nhưng từ ngày mai, cô không cần đến buổi huấn luyện quân sự nữa. Môn này cô rớt.”1
Nói xong hắn không lại đứng ở đây ngửi thứ mùi vị kia nữa. Chỉ là tin tức tố Omega mà thôi, trừ khi tin tức tố trong kỳ phát tình mới có khả năng lay động hắn một chút, nhưng cũng chẳng thay đổi được cái gì. Omega cấp A thì sao? Còn không bằng một Beta không có mùi vị gì nhưng vẫn thật quyến rũ. Sợ hãi cũng quyến rũ, cô độc càng thêm hút mắt người.1
Diêm Tố Nhử không thể tin được, thật lâu cũng không phản ứng.
Nhưng đợi đến khi cô ta tỉnh hồn lại, người khác cũng không cho cô cơ hội tiếp tục tìm nháo loạn.
“Diêm Tố Nhữ, tôi khuyên cô đừng tiếp tục khiêu khích ngài ấy. Nếu tôi là cô, chạy nhanh về làm nũng với Diêm Hầu, ít ra cô còn có thể quay lại học. Nhưng nếu có hy vọng kia, mong cô trân trọng cho tốt. Người có thân phận tốt hơn cô ngài ấy đã từ chối không ít hơn mười ngón tay.”
La Hằng lạnh lùng nhìn cô ta. Hắn nói nhiều như vậy không phải thương xót gì Diêm Tố Nhử, càng không phải vì Diêm Hầu. Chỉ là với năng lực của Diêm gia, Diêm Tố Nhữ có thể đi học trở lại là chuyện trong dự liệu mà thôi.
“Nếu Diêm Hầu hỏi nguyên nhân cô bị đuổi trong tiết học của Lộ tướng quân, cô có thể nói rằng cô loạn phóng tin tức tố, phá hư quân kỷ. Ở trên chiến trường, tội của cô còn nặng hơn cả quân địch cần đối phó. Nếu quản không nổi pheromone, cô cũng không cần đến đây học nữa, trở lại đế đô đi thôi.”
La Hằng không nhìn Diêm Tố Nhữ đang run rẩy ngồi trên đất, chạy theo đội ngũ đang di chuyển ở phía xa.
Diêm Tố Nhữ nắm chặt tay, móng tay bởi vì vào học viện quân đội mà cắt đi chẳng còn gì cũng bị cô dùng lực đến mức tái nhợt, hận đến cắn răng.
Đúng vậy, Diêm Tố Nhữ run rẩy không phải vì bị mắng đến ủy khuất, mà vì hận, vì không cam lòng. Cô có cái gì không xứng?1
Nếu La Hằng nghe thấy lời này của cô ta, đảm bảo sẽ hối hận vì đã nói nhiều như vậy. Nhưng nếu Diêm Tố Nhữ cứ không chịu nhận rõ như vậy, kết cục cuối cùng cũng chỉ là bị đuổi khỏi học viện mà thôi. Lộ trung tướng của chúng ta không phải chưa từng đuổi một Omega biến khỏi hậu phương chiến trường.
Nói thật, là một quân nhân, họ đều cho rằng Omega không hề thích hợp để lên chiến tuyến, quân y có thể do Beta đảm nhận, lúc cần họ còn có thể vác súng lên chiến trường, càng sẽ không làm rối loạn chiến tuyến, ảnh hưởng chiến đấu, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Không phải họ chê Omega nhiều phiền toái. Thật ra Omega cũng có người rất ưu tú, nhưng khi họ phát tình, cái gì cũng không cần nói. Tất nhiên, nhiều người đều là nhắm tới mục tiêu kiếm được bạn đời làm quân nhân. Sau khi họ bị đánh dấu, tất cả gánh nặng kia đều sẽ không còn.
Đế quốc cho phép Omega làm quân y cũng là vì bình đẳng giới.
Bình đẳng, bình đẳng… Nếu không thể làm, nói miệng thì được cái gì. Thế mới có những thứ rắc rối hôm nay.
…
Hạ Mễ Chúc đờ đẫn chạy, chạy đến khi đầu óc cũng muốn choáng váng, tay chân bủn rủn mới miễn cưỡng tỉnh táo trở lại.
“Giáo quan, tôi đi trước!”
Hoàn thành buổi chạy sáng, Hạ Mễ Chúc không biết bản thân làm sao đến trước mặt Lộ Nguyên Hầu báo cáo, càng không đợi đối phương gật đầu đã chạy đi.
“Hạ Mễ Chúc! Cậu…”
Giang Tấn nhìn bóng lưng chạy xa của Hạ Mễ Chúc, mấy chữ “không ăn sáng sao” đều không thốt lên được. Hắn bất lực, lại không nhịn được khóe mắt liếc nhìn người nào đó cũng đang nhìn bóng lưng của Hạ Mễ Chúc. Chỉ là hắn không thể nhìn được cái gì, biểu tình của Lộ tướng trước sau như một.
Còn Lộ Nguyên Hầu? Hắn ý vị thâm trường nhìn theo đến khi Hạ Mễ Chúc bình an chạy vào khu ký túc xá quân đội rồi mới thôi.
Hạ Mễ Chúc bị làm sao, Giang Tấn không thể không bổ não mà nghĩ khẳng định nhất định có liên quan đến Lộ Nguyên Hầu.
Giang Tấn nhìn Lộ Nguyên Hầu rời đi, lại nghĩ đến Hạ Mễ Chúc không ăn sáng, sợ rằng sẽ không kịp ăn. May mắn cái là sáng nay không huấn luyện, tiết đầu tiên là tiết lịch sử, hắn mang ít bánh mì cho cậu ăn tạm chắc cũng gắng gượng vượt qua buổi tập bắn sau đó.
Ai… Chuyện gì vậy chứ? Hắn không rõ giữa Hạ Mễ Chúc và Lộ Nguyên Hầu là có chuyện gì nên không thể phán đoán được nguyên nhân khiến cho Hạ Mễ Chúc trở nên khác thường đến mức bỏ cả bữa sáng. Nhưng có một chuyện hắn chắc chắn không đoán sai, Hạ Mễ Chúc để ý Lộ trung tướng. Chắc là cậu nhìn thấy người khác tỏ tình với ngài nên không vui. Mà Lộ tướng… Thôi hắn không nên vọng tưởng phán đoán thì hơn. Người này quá khó đoán, cái mặt vạn năm không đổi kia đúng là vũ khí ngụy trang hoàn hảo mà.
Còn Hạ Mễ Chúc… Thôi thì tìm cơ hội dò hỏi xem có phải cậu có ý với Lộ tướng không? Nếu thật là vậy thì hắn vẫn nên nhắc nhở người bạn này một chút, tránh cho cậu tự làm mình tổn thương.
Hạ Mễ Chúc bị người nhớ thương trong lòng mang theo một cỗ đau đớn đến mức chỉ muốn chạy về nhà, ôm bảo bối nhỏ của cậu vào lòng, để nó đến an ủi tâm linh thấp hèn… Cậu có cái gì xứng với người kia… Nên người ta mới không cần cậu…1
Hạ Mễ Chúc! Ngươi tỉnh lại đi…
Đừng khiến bản thân nhếch nhác như vây.1
………………………………………………………
Đọc xong cho tác giả một like làm động lực nhóa. Yêu các bạn.