Chuyện hôm nay diễn ra thật sự là kỳ quái, khiến cậu giờ bình tĩnh lại cảm thấy không biết nên hành xử làm sao.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy… Lộ Nguyên Hầu người này… Thật sự là khiến cậu trở tay không kịp, cứ vậy bị ngài ấy làm cho lung tung rối loạn.
Còn có… Người này sao lại nói… Cậu có nên tin tưởng…
“Tôi kêu em rửa mặt, không phải kêu em chết đuối trong bể nước.”.
Truyện đề cử: Chồng Ngốc! Em Thương
Giọng của người kia vang lên bên tai dọa Hạ Mễ Chúc giật nãy.
Lộ Nguyên Hầu ý vị thâm trường nhìn cậu.
Hạ Mễ Chúc bị nhìn đến bối rối, không dám nhìn thẳng hắn.
Được rồi… Cậu vẫn rất sợ người này…
“Bình tĩnh chưa?”
Lộ Nguyên Hầu hai tay khoanh lại trước ngực, thẳng tắp đứng đó nhìn cậu hỏi.
Hạ Mễ Chúc rũ mi gật đầu thật nhỏ, giọt nước đọng trên mí mắt cậu rơi xuống, thấm vào áo quân phục khiến màu sắc của nó sẫm lại.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái khăn nhỏ, là được một bàn tay to lớn đối lập giữ lấy. Hạ Mễ Chúc theo tay người đàn ông nhìn lên khuôn mặt của hắn.
“Cảm ơn…”
Hạ Mễ Chúc ngượng ngập nhận lấy cái khăn có lẽ là vì luôn nằm trong túi người kia, nhiễm lên hơi ấm của người kia nên đặc biệt nóng rực. Cậu cảm thấy mặt mình cũng sắp bị nhiễm nóng, đỏ lên, đầu càng không dám ngẩng lên nhìn người.
Người này không ấm áp thì thôi, chỉ cần cho cậu một chút, cậu lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn.
“Hiện tại có phải nên nghĩ xem phải làm thế nào tiếp theo rồi không?”
Lộ Nguyên Hầu nhìn người đang vùi mặt vào khăn tay không muốn ngẩng lên, tóc ướt rủ trước trán trông càng yếu ớt đáng thương, lên tiếng nhắc nhở.
Hai người đứng bên cạnh vòi nước, bán kính mười mét không một bóng người. Không, là tại người không dám rớ đến nơi này, sợ Lộ Nguyên Hầu diệt khẩu. Thế nên họ chỉ có thể ở phía xa hóng hớt. Lúc này vừa tới tan tiết, sinh viên xuất hiện trong khuôn viên học viện trở nên nhiều hơn. Những người trên sân huấn luyện thì còn chưa tan tiết nên không thể truyền ra những gì đã xảy ra ở đó, nhưng hiện tại nhìn thấy hai người đứng đó, họ cũng tò mò. Chỉ là, họ không dám tới gần. Có một cỗ uy áp lưu chuyển như thực chất cản lại bước chân họ, mang theo uy nghiêm không cho phép xâm phạm. Họ có ngu cũng không ngu đến mức không hiểu mà cứ đâm đầu tới.
Diêm Tố Nhử nghe tin mà tới, vừa ngờ vực không hiểu tại sao vừa gấp muốn tới gần nhưng cũng không dám. Dù sao cũng vừa trải qua cảm giác bị uy áp đè ép đến phát đau lúc sáng sớm, cô không thể lại gây ra sai lầm không thể cứu vãn. Dù cha đã nói sẽ giúp cô đi học lại, nhưng đó là cô giả bộ nhượng bộ lại thêm hứa hẹn, cha vẫn là cảnh cáo cô không được làm loạn.
Giang Tấn đứng trong đám người không rõ tình huống, không dám đến cứu nguy cho bạn thân, chỉ có thể gấp đứng đó, lại nghe bạn học bàn tán đến phấn khích xem quan hệ của hai người kia, rồi đến hai người hiện đang nói cái gì cái gì ba la… Hắn nghe một hồi nhập bọn lúc nào cũng không hay.
Hạ Mễ Chúc lại bị lời nói của Lộ tướng làm cho lúng túng, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong mê mang nhìn hắn.
Lộ Nguyên Hầu nhướng mày nhìn cậu, tư thái kia chính là nhất định muốn nghe cậu nói cho rõ.
“Em nghĩ hiện tại em nghĩ không thông, lại mang cái trạng thái này đi học là nên sao?”
Hắn nhìn thời gian trên vòng tay, lại nhắc nhở cậu.
Hạ Mễ Chúc tỉnh hồn, cũng nhìn vòng tay. Sắp vào tiết, còn là tiết huấn luyện ném lựu đạn…
“Nghĩ không ra?”
Đương lúc này lại nghe người kia hỏi, Hạ Mễ Chúc theo bản năng gật đầu, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn.
“Đi thôi.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu một cái, xoay người đi trước.
Phương hướng kia… Chính là sân huấn luyện.
Hạ Mễ Chúc mê mang một chút nhưng cũng nhanh chân đuổi theo, chỉ là không đến quá gần mà cách người cỡ hai mét, một đường đi đến khu vực dành riêng cho tiết học ném lựu đạn.
Người xung quanh nhìn thấy hai người rời đi thì khó hiểu.
“Mịa cái cậu còn đứng nữa, sắp tới tiết rồi kìa! Không thấy hai người đi chỗ nào sao???”
Có bạn học nhắc nhở, đám người chuyên ngành tác chiến mới bừng tĩnh, như chim về tổ mà đuổi theo.
Nhưng người không phải chuyên ngành của họ thì tiếc nuối nhìn theo, chỉ là họ không có gan bỏ tiết đi hóng hớt chuyện của cấp trên, chỉ đành mang theo đủ loại tò mò trở lại lớp học tiếp theo.
…
Cùng là sân huấn luyện, thế nhưng khu tập ném lựu đạn lại được tách riêng, chiếm một khoảng rất lớn, còn được bao quanh lại. Nơi này không chỉ tập ném lựu đạn mà còn dùng cho những tiết tập bắn ngoài trời, vân vân và mây mây.
Hạ Mễ Chúc cùng Lộ tướng tới trước, người trước người sau đứng đó. Đám sinh viên chuyên ngành tác chiến tới sau, lật đật xếp hàng.
Đương lúc Hạ Mễ Chúc tính đi xếp hàng thì bị người giữ lại.
Cậu nhìn cái tay đang giữ lấy cánh tay của mình, bối rối nhìn chủ nhân của nó.
“Tôi nói cho em học tiết này sao?”
Lộ Nguyên Hầu không bận tâm bao nhiêu ánh mắt hóng hớt sáng như đèn pha, nhàn nhạt nhìn cậu.
“Em…”
Hạ Mễ Chúc lắp bắp.
“Đi ra kia. Tôi cho em một tiết, nếu vẫn không nghĩ xong, hoặc là không thể cho tôi đáp án tôi vừa ý…”
Hạ Mễ Chúc không đợi hắn nói xong, nhanh như chóp giãy khỏi tay hắn, lao về hướng hắn chỉ, giống như phía sau có ma quỷ mãnh thú đuổi theo.
Lộ Nguyên Hầu đuôi mày khó thấy được nhướng lên, nhìn người đưa lưng cứng ngắt ngồi xuống thảm cỏ, thỏa mãn.
Hắn vừa quay người đã nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm mình như đèn pha, khuôn mặt chớp mắt nghiêm khắc lên.1
Đám người lập tức thu lại tâm tư, nghiêm chỉnh đứng thẳng, không dám nhúc nhích cục cựa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, một bộ dáng vẻ quân nhân tiêu chuẩn.
“Bắt đầu huấn luyện!”
“Rõ, giáo quan!”
…
Hạ Mễ Chúc ngồi trên thảm cỏ xanh cách chỗ đám người đang tập nằm trường ném lựu đạn chừng mười lăm, hai mươi mét, vừa đủ cho cậu nhìn thấy động tác của họ, vừa bâng quơ cầm một hòn đá trông giống trái lựu đạn lên làm theo. Thế nhưng mắt cậu lâu lâu lại nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đứng kia, lâu lâu sẽ lạnh lùng mở miệng nghiêm khắc sửa chửa động tác sai cho sinh viên. Những lúc như vậy, mị lực nhân cách giống như được phóng đại nhiều lần, khiến người không dời được mắt.
Từ lúc đó đến giờ, người kia chưa một lần nhìn sang bên này… Nhưng cũng vì vậy mà Hạ Mễ Chúc thấy đỡ áp lực hơn, trong lòng cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ xem sau này phải làm sao.
Hôm nay hai người xem như đã xé rách tầng giấy mỏng nữa mờ nữa ảo kia, Lộ Nguyên Hầu ngài ấy đã biết rõ cậu là người đêm đó, Hạ Mễ Thụy là con trai của ngài ấy… Thế nhưng cậu không biết rõ lòng của ngài ấy… Bảo cậu phải nghĩ thế nào?
Ngài ấy muốn đáp án thế nào… Cậu thật sự là không rõ.
Cánh tay cầm hòn đá vung lên nhưng lại không có ném ra… Giống như không biết nên ném nó ở đâu, cũng giống như cậu không biết nên đặt mình ở vị trí nào, khó xử như vậy, khiến lòng cậu rối bời…
Hạ Mễ Chúc mê mang, quyết định đi hỏi sư phụ. Dù sao hiện tại cậu cũng không thể theo chân họ học. Chỉ hy vọng sư phụ không bận, còn có thể cho cậu nhìn thấy Hạ Mễ Thụy.
Khuôn mặt của Mạc Thanh hiện lên trên vòng tay khiến Hạ Mễ Chúc thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy a Chúc? Không phải con đang học sao?”
Mạc Thanh vừa pha sữa cho đứa nhỏ vừa lung tung hỏi cậu.1