Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì nhận ra điều này, Lộ Nguyên Hầu càng thêm bức thiết phải cứu người ra.

Lực lượng khai thác trên đảo của hai nước gộp lại có chừng năm trăm người. Quân đội binh sĩ đóng chiếm trên đảo chừng hai ngàn người. Hiện tại trang thiết bị trên đảo có lẽ đều bị đập nát hết, người còn sống có bao nhiêu hắn không rõ, nhưng bị nhốt ở đâu Lộ Nguyên Hầu đã đoán được ít nhiều.

Trong mấy ngày quan sát hắn vẫn chưa thấy bọn họ bắt người ra làm thực phẩm, thế nhưng thủ đoạn máu tanh cùng biểu hiện thực lực cá nhân của họ hắn đã lần được một hai. Còn có một chuyện quan trọng, hắn phát hiện đám người này dùng súng. Tuy nhiều nhất vẫn là giáo mác thô sơ nhưng vũ khí nóng ở dưới con mắt của Lộ Nguyên Hầu không thể che giấu được. Mà có lẽ bọn họ cũng không tính che giấu đâu.

Nếu bọn họ đánh chiếm hòn đảo thì khả năng có được vật tư của quân đội là điều chắc chắn. Thế nhưng hắn suy đoán đến tình huống lúc đầu, bọn họ nếu chỉ cầm giáo mác mà đánh được lực lượng quân đội đang đóng trên đảo thì… Lộ Nguyên Hầu không thể tin được. Lại thêm tình huống bị phục kích trước đó, hắn xác định có thế lực tiếp tay cho bọn họ.

Thế lực này phải biết rõ được tình huống của hai nước, nắm được cơ mật cấp cao, còn có đủ giàu để cung cấp cho đám người này vật tư quân sự.

Rốt cuộc là ai đã phản quốc?

Lộ Nguyên Hầu không tiếng động nắm lấy bảy tấc của con rắn độc đang có ý đồ đánh lén hắn, sắc mặt âm u lạnh lẽo còn hơn cả thân nhiệt trên người con rắn kia.

“Đã liên lạc được với trung tướng chưa?”

Vệ Kiêu đã ba ngày không ngủ ngon, túc trực bên cạnh bộ phận kỹ thuật của quân đội, không ngừng hỏi han tin tức của Lộ Nguyên Hầu.

“Vẫn chưa có thưa thiếu tướng.”

Đừng nói là hắn, đến cả bọn họ cũng lo lắng.

“Khả năng cao là thiết bị liên lạc của họ bị hư rồi.”

Họ chỉ có thể nghĩ như vậy chứ nào chịu nghĩ đến tình huống xấu nhất là toàn quân gồm cả Lộ tướng đều bị diệt đâu.

“Trừ khi họ nhảy xuống nước chứ làm sao mà hư…”

Vệ Kiêu nói đến đây thì tắt tiếng.

Đúng vậy, chỉ có thể là như vậy. Nhưng như thế cũng chứng tỏ tình huống rất xấu.

“Hiện tại chúng ta phải làm sao?”

Người phụ trách phòng kỹ thuật là một trung úy lo lắng hỏi.

“Làm sao là làm sao. Chỉ cần chưa có lệnh của Lộ Nguyên Hầu, chúng ta sẽ không động.”

Vệ Kiêu lạnh lùng nói.

“Nhưng phía bên Hạ quốc, đại tướng quân Giang Nghiêm có vẻ không chờ được nổi.”

Không chờ nổi thì muốn làm gì??

Bộ cứ đâm đầu vào thì giải quyết được vấn đề sao?

Vệ Kiêu vốn đã không ưa lão già kia, hiện tại còn không ưa hơn.

“Tiếp tục để ý! Có tin tức lập tức gọi cho tôi. Tôi đi gặp lão.”

Hắn thả lại mệnh lệnh rồi sải bước dài rời khỏi phòng.

Vừa mới đến phòng họp chung đã nghe thấy tiếng nói của Giang Nghiêm, sắc mặt Vệ Kiêu không sao đẹp cho được.

“Rốt cuộc là bao giờ mới tiến đánh đảo Vàng? Chỉ là một đám người man rợ mà thôi.”

“Sầm lão tướng quân về hưu rồi thì để cho một người đầu óc không có như ông lên làm đại tướng sao?”

Giang Nghiêm đang hùng hổ bị tiếng mỉa mai này của chọc cho một cái, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Vệ Kiêu. Ông ta sầm mặt xuống nói: “Lớp trẻ các người đời này ai cũng không biết tôn trọng trưởng bối như vậy sao?”

Vệ Kiêu bước vào phòng, nghiễm nhiên không nhìn ông ta, sau khi lướt qua Giang Minh đứng phía sau ông ta một cái rồi mới chậm rì rì nói: “Nếu ông không phục sự chỉ huy của Lộ tướng thì có thể về nói với Quốc Vương các người. Còn nếu đã giao toàn quyền cho chúng ta thì đừng có ở đây không ngừng giao động lòng quân. Cho dù ông có là đại tướng của Hạ quốc thì ở đây ông cũng phải nghe chủ soái. Chẳng lẽ ông không hiểu sao?”

Vệ Kiêu lạnh lùng nói, khí thế trực tiếp ép tới, chọc cho Giang Nghiêm tái mặt mà lui về phía sau một bước.

“Hừ!”

Hắn khinh thường một tiếng rồi ngồi lên cái ghế lãnh đạo trong phòng họp.

Lúc Lộ Nguyên Hầu đi đã giao lại quyền chỉ huy cho hắn. Giang Nghiêm muốn uy phong cũng không uy phong đến trên đầu hắn được.

“Giờ tôi đã hiểu tại sao Quốc Vương Hạ quốc lại không để cho ông làm chỉ huy mà phải nương nhờ Tây quốc chúng ta rồi.”

Vệ Kiêu tức chết người không đền mạng mà nói. Cũng không sợ ông ta tức hộc máu mà nói tiếp: “Sao ông không để cho đứa con trai phía sau ông lên làm đại tướng thay ông đi? Hắn so với ông có đầu óc hơn nhiều lắm.”

Giang Minh bị hắn điểm tên, chỉ nhíu mày một cái chứ không nói tiếng nào cả.

Một tháng nay hay cả quãng thời gian trước đó hắn đã kiến thức được sự độc mồm độc miệng của tên này, đương nhiên không có ngu mà rớ vào. Nhưng hắn biết không có nghĩ là Giang Nghiêm cũng biết. Tuy vậy ông ta cũng không có tiếp tục chủ đề này mà lái qua chuyện khác: “Không phải Lộ Nguyên Hầu đã xuất phát rồi sao?”

“Ông tưởng nơi đó là công viên trò chơi hay sao mà nói muốn lên là lên, muốn đi dạo là đi dạo?”

Vệ Kiêu sầm mặt âm trầm nhìn ông ta.

“Tóm lại ông không cần tiếp tục xao động lòng quân. Để tôi biết có tin đồn không hay, ông cứ đợi mà cuốn gói về Hạ quốc của ông đi.”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi luôn, chẳng thèm cho ông ta chút sắc mặt nào cả.

Vừa ra khỏi phòng vẻ hùng hổ dọa người trên mặt hắn lập biến mất, thay vào đó là ngờ vực.

Thái độ của Giang Nghiêm thật sự rất đáng ngờ.

Cho dù là ai hiện tại đều biết cách làm của Lộ Nguyên Hầu là đúng đắn. Chưa nói có cứu được người hay không thì trước tiên cũng phải thám thính được tình hình trước rồi mới có thể tấn công. Khinh địch chưa nói, thái độ của ông ta thật sự là không đúng.

Ở lúc này vòng tay của hắn vang lên tiếng động, Vệ Kiêu vừa nhìn đã thầm nói không ổn.

Hắn nhanh chân trở lại phòng làm việc của mình rồi mới bắt cuộc gọi. Thân hình mập mạp của Hạ Mễ Chúc hiện lên phía trên vòng tay. Khung cảnh phía sau cậu rõ ràng là phòng của bệnh viện.

“Đại tẩu cậu sao lại ở bệnh viện rồi? Không phải còn chưa đến ngày sao??”

Vệ Kiêu sốt sắng thật sự. Hắn vẫn biết Lộ Nguyên Hầu đã nói sẽ về trước ngày sinh của Hạ Mễ Chúc, hiện tại…

“Vệ tướng không cần lo lắng, ngày dự sinh còn lâu lắm. Chỉ là đi tới đi lui lúc này sư phụ tôi không yên tâm nên để tôi ở bệnh viện luôn.”

Hạ Mễ Chúc trên màn hình cười nói. Khuôn mặt cậu hiện tại có chút bầu bỉnh, cùng với cặp mắt to kia nhìn thật sự là có phúc khí.

“Vậy cũng phải.”

Vệ Kiêu thở phào một hơi.

“Lộ tướng ngài ấy…”

Hạ Mễ Chúc vừa nói đã thấy Vệ Kiêu đánh cái giật thót, bất an trong lòng cậu lập tức tăng lên. Vệ Kiêu cũng đã nhận ra mình thất thố khiến cho Hạ Mễ Chúc lo lắng nên lập tức nói: “Cậu đừng lo, hắn không sao đâu.”

Mất liên lạc thôi chứ không có sao đâu nhỉ, Vệ Kiêu nói thầm trong lòng.

“Có phải đã có chuyện gì rồi không? Tôi không nhận được điện tín của ngài ấy.”

Vệ Kiêu vừa nghe lòng đã nói quả nhiên. Nhưng nhìn cậu gọi tới thế này Vệ Kiêu đã hiểu nhất định Lộ Nguyên Hầu không có nói cho cậu biết chuyện gì cả.

“Bình thường mấy ngày hắn mới nhắn tin cho đại tẩu?”

“Hai ba hôm. Lần cuối là cách đây bốn ngày.”

Hạ Mễ Chúc thành thật nói.

“Đại tẩu có từng chủ động nhắn tin cho hắn không?”

Vừa nói xong trong lòng Vệ Kiêu cũng động lên.

Phải rồi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK