• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ tối, Tống Tranh lái xe đưa Phương Ngọc Mai cùng Lưu Lan đến nhà hàng, trước khi cô xuống xe anh đã nắm tay cô lại dặn dò: “Có chuyện gì nhớ phải gọi điện báo cho anh biết ngay, anh ở đây chờ em và mẹ.”

Lưu tiểu thư khẽ gật đầu, mặc dù cô không dám chắc là lát nữa có xảy ra chuyện gì hay không nhưng vẫn vỗ nhẹ lên tay của chồng mình, đáp: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, Lưu Lan cùng Phương Ngọc Mai đi vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ thấy hai người tới thì hỏi vài câu sau đó dẫn hai người đến phòng mà Lưu Quân Tùng đã đặt.

Lưu Quân Tùng thấy Phương Ngọc Mai và Lưu Lan đã đến thì đứng dậy, mỉm cười lên tiếng: “Bà cùng Lan Lan muốn ăn gì hãy gọi đi.”

“Không cần đâu.” Lưu Lan lắc đầu nói với nhân viên phục vụ, đợi sau khi nhân viên rời đi liền cất tiếng: “Có chuyện gì thì ông nói luôn đi.” Kể từ ngày cô chính thức cắt đứt mối quan hệ với Lưu Quân Tùng thì cô dường như quên đi người ba này rồi, chỉ xem ông là người ba về mặt sinh học mà thôi.

Khoé môi của Lưu Quân Tùng có chút cứng đờ, gượng gạo, ông nở một nụ cười chua xót nói: “Hôm nay tôi hẹn hai người đến đây là muốn nói một lời xin lỗi, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã làm với bà và Lan Lan.”

Lưu Lan cùng Phương Ngọc Mai bất ngờ, sửng sốt, đơ người mất vài giây khi nghe Lưu Quân Tùng nói lời xin lỗi, hai người nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra biết bao nhiêu chuyện cũng không thể nào ngờ đến chuyện ông hẹn hai mẹ con cô ra đây để xin lỗi.

Ông đan chặt hai bàn tay vào nhau, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Tôi biết với những gì mà tôi đã làm với hai mẹ con thì tôi không đáng nhận được sự tha thứ, tôi cũng không trông mong hai người tha thứ, tôi chỉ là muốn nói lời xin lỗi.”

Lưu Lan bỗng chốc rơi vào trầm tư, bây giờ cô đã không còn hận Lưu Quân Tùng nữa, chỉ xem ông như người dưng, giữa hai người ngoại trừ mang chung dòng máu thì không còn gì nữa cả. Khi nghe ông nói xin lỗi, ánh mắt rất chân thành thì trong lòng của Lưu Lan có chút gợn sóng nhưng sau đó lại biến mất, Lưu tiểu thư di chuyển tầm mắt nhìn sang mẹ của mình, chờ đợi bà lên tiếng.

Phương Ngọc Mai cong môi mỉm cười, một nụ cười rất dịu dàng: “Sau những gì mà ông đã làm với Lan Lan thì tôi thật sự rất hận ông, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện tôi cảm thấy trong lòng không nên mang quá nhiều thù hận. Bây giờ ông cũng đã xin lỗi thì tôi còn hận gì ông nữa chứ?”

Lưu Quân Tùng mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, ông có thể cảm nhận được ánh mắt của Phương Ngọc Mai và Lưu Lan đã không còn lạnh lùng nữa. Bây giờ hai mẹ con cô mới đồng ý cùng ông ăn một bữa cơm.

Tống Tranh ở bên ngoài chờ một lúc khá lâu thì thấy mẹ vợ cùng vợ của mình bước ra phía sau còn có Lưu Quân Tùng, sắc mặt của ông trông có vẻ rất tốt, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh mở cửa xe cho hai người xong vòng qua ngồi vào ghế lái chậm rãi lái xe rời đi.

Lưu Lan biết anh muốn hỏi gì liền nói: “Ông ấy hẹn em và mẹ tới là muốn nói xin lỗi, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện.”

Tống Tranh nhướng mày, hai mắt mở to kinh ngạc, với tính cách của Lưu Quân Tùng ông ta đã thật sự thành tâm hối lỗi rồi sao? Lưu tiểu thư thấy ánh mắt của chồng mình đầy bất ngờ, nghi hoặc, cô khẽ cười tiếp tục nói: “Anh không cần phải lo lắng, nghi ngờ gì cả đâu, em và mẹ chấp nhận lời xin lỗi nhưng không có nghĩa sẽ cùng ông ấy quay trở về cuộc sống trước kia, ông ấy sống ở Lưu gia còn em và mẹ thì sống cùng nhau thôi.”

Anh gật gù cười nhẹ, sau khi đưa Phương Ngọc Mai về ngôi nhà nhỏ thì anh lái xe về biệt thự, Lưu Lan đột nhiên thở dài một hơi: “Để mẹ sống một mình như thế em thật không yên tâm chút nào, bảo mẹ chuyển về ở với chúng ta thì mẹ lại nói mẹ không quen sống ở biệt thự, em nói sẽ cùng anh chuyển đến đó ở cùng mẹ cũng không chịu.”

“Em đừng lo lắng quá, sức khỏe của mẹ bây giờ rất ổn sẽ không có chuyện gì đâu, mỗi ngày chúng ta đều đến thăm mẹ mà.” Tống Tranh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lưu Lan, dịu dàng nói.

Hai người về đến biệt thự, cả hai không hẹn đồng loạt nhíu mày khi thấy Hoài Vĩ đang đứng trước cổng. Anh ta thấy Lưu Lan bước xuống xe thì mừng rỡ vội lao nhanh tới, Tống Tranh nhanh như chớp kéo cô ra phía sau của mình, đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Hoài Vĩ: “Cậu muốn làm gì?”

Hoài Vĩ hơi rụt cổ biết bản thân hơi quá, anh ta mím môi, căng thẳng nói: “Tôi… tôi không có ý xấu, tôi đến đây chỉ là… chỉ là muốn xin lỗi chuyện đã đột nhập vào nhà của Lưu Lan. Lúc đó tôi vì quá túng quẫn, bị người ta đòi nợ nên mới nghe lời của Thái Bách Trung đột nhập vào nhà của Lưu Lan để ăn cắp bài hát.” Anh ta gập người chín mươi độ thành tâm xin lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi, xin hai người hãy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi, tôi không muốn vì chuyện này mà ngồi tù đâu.”

Lưu Lan nhìn bộ dạng nhếch nhác, thê thảm, gầy gò, hai mắt thâm quầng của Hoài Vĩ cũng đủ biết thời gian qua anh ta đã sống khổ sở như thế nào, cô lắc đầu, thở dài cất tiếng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, vốn dĩ tôi cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa rồi.” Cô không muốn triệt đường sống của Hoài Vĩ vì anh ta còn phải nuôi em trai đang độ tuổi đi học, anh ta hiện giờ là trụ cột của gia đình, nếu cô truy cứu thì chẳng khác nào đang gián tiếp giết đi bọn họ.

Hoài Vĩ vui mừng không ngừng nói cảm ơn Lưu Lan sau đó rời đi, Tống Tranh mỉm cười nhìn vợ của mình, vợ anh thật sự đã buông bỏ hết mọi chuyện rồi. Bây giờ Lưu Lan đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, trước mặt người khác thì điềm tĩnh, dịu dàng như nước, với anh và mọi người trong gia đình lại có chút đáng yêu, nghịch ngợm, càng ngày anh càng yêu cô chết đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK