Buổi tối, Lưu Lan quay về ngôi nhà nhỏ của mình, bàn tay vừa đặt lên ổ khóa liền cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhớ khi ra khỏi nhà đã khóa cửa cẩn thận rồi mà, sao bây giờ cửa lại không khóa thế? Lưu Lan nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cô gấp gáp lấy điện thoại gọi cho Tống Tranh.
Tống Tranh vừa mới đi được một đoạn đường ngắn, thấy Lưu Lan gọi đến thì ngay lập tức nghe máy: “Lan Lan! Đã xảy ra chuyện gì?” Nét mặt của anh vô cùng căng thẳng, lo lắng, Tống Tranh vừa hỏi vừa quay xe lại, bình thường nếu cô muốn gọi điện thì luôn đợi anh về đến nhà mới gọi chứ không phải gọi ngay lúc anh vừa đi, vợ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Hình như nhà em vừa có trộm đột nhập, em nhớ rõ ràng lúc ra ngoài đã khóa cửa cẩn thận nhưng bây giờ cửa lại không khóa.” Lưu Lan không dám bước vào, ai biết được tên trộm có còn ở bên trong hay không chứ.
“Em đừng vội đi vào, tìm nơi có người mà đứng, anh đến ngay.” Tống Tranh cẩn thận dặn dò vợ mình, chân đạp ga tăng tốc chạy đến.
Chưa đầy năm phút Tống Tranh đã tới, anh kéo tay của Lưu Lan ra phía sau của mình, chầm chậm đẩy cửa tiến vào bên trong. Trong nhà rất ngăn nắp, sạch sẽ không có dấu hiệu gì của việc có trộm đột nhập, Lưu Lan kiểm tra một lượt từ trong phòng ngủ tới ngoài phòng khách, nét mặt vừa thả lỏng đã ngay tức khắc nghiêm lại: “Em đã biết ai đột nhập vào nhà rồi.”
Tống Tranh ngơ ngác mất vài giây, thấy mọi thứ vẫn như cũ anh thắc mắc nói: “Anh cùng em kiểm tra từ trong ra ngoài, không có chỗ nào bị lộn xộn, lục tung lên mà. “
“Buổi sáng trước khi rời khỏi nhà cái cốc ở trong phòng được em đặt ở bàn làm việc, nhưng bây giờ nó lại được đặt ở bàn trang điểm, nơi bị đụng đến chỉ có hai chỗ là mấy ngăn tủ dưới tủ quần áo và bàn làm việc, hai nơi đó là nơi em hay để mấy bản nhạc.” Lưu Lan chậm rãi nói cho Tống Tranh biết, cô nhớ rất rõ vị trí đặt đồ đạc trong nhà, nó chỉ cần bị dịch chuyển một cái là cô biết ngay.
Nghe đến đây Tống Tranh liền có thể đoán ra được kẻ đột nhập là ai rồi, anh khẽ cau mày thốt lên: “Kẻ đột nhập là Thái Bách Trung hoặc là người của hắn?”
Lưu Lan gật đầu, không ngờ cho đến tận bây giờ Thái Bách Trung vẫn không từ bỏ chuyện này, cũng may cô đã cất mấy bản nhạc đó ở nơi khác không thì hời cho hắn quá rồi. Cô cùng anh không cần phải xem lại camera bởi vì chắc chắn Thái Bách Trung đã cho người xóa đi, hắn làm việc trước giờ rất gọn ghẽ, muốn bắt được thóp của hắn rất khó.
– —————————————————-
Trưa hôm sau, Trương Minh Nguyệt đến phim trường, cô được mời làm diễn viên khách mời, Trương đại tiểu thư có chút hối hận khi đã nhận lời vì phim này Thái Bách Trung đóng vai nam chính, đến nơi vẫn chưa đến cảnh quay, cô ngồi một lúc thì đứng dậy đi vệ sinh. Sau khi rửa tay đi ra, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nam Trương Minh Nguyệt bỗng nghe có tiếng động lớn, cửa bên ngoài bị đóng chặt, khi lướt ngang hai mắt của cô qua khe hở vô tình nhìn thấy Thái Bách Trung đang ngồi trong một góc, dáng vẻ rất giống như đang… đang hít ma túy?
Trương Minh Nguyệt chết đứng, hai mắt trợn ngược sau đó nhắm một mắt lại nhìn cho thật kỹ, đúng thật là Thái Bách Trung đang chơi ma túy, cô cả kinh, thảng thốt vài giây rồi vội lấy điện thoại ra quay lại muốn đưa đoạn clip này cho Lưu Lan.
“Chị Minh Nguyệt!” Trương Minh Nguyệt đang tập trung quay thì bỗng giật nảy mình khi có người lớn tiếng gọi.
Cô hoảng hốt vội nhanh chóng chạy tới chỗ của trợ lý kéo trợ lý của mình chạy thật nhanh, phải nói là co giò mà chạy.
Quay trở về chỗ ngồi của mình, Trương đại tiểu thư khom người thở hổn hển, dọa chết cô rồi, không biết Thái Bách Trung có nghe được không nữa, Trương Minh Nguyệt càng nghĩ càng không ổn, trong lòng bất an, bồn chồn mãi. Nhìn thấy Thái Bách Trung đi đến cô hận không thể ngay lập tức rời khỏi phim trường, không muốn quay gì nữa bởi vì ánh mắt hắn nhìn cô rất đáng sợ, rất khủng khiếp, Thái Bách Trung có lẽ đã nghe được rồi.
Suốt lúc quay Thái Bách Trung liên tục liếc nhìn Trương Minh Nguyệt với cặp mắt đằng đằng sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Thái Bách Trung biết cô đã phát hiện ra bí mật của hắn rồi, cách duy nhất khiến Trương Minh Nguyệt im lặng chính là cô phải chết, chỉ có chết mới im lặng mãi mãi.
Thái Bách Trung quay người sang nói nhỏ với quản lý của mình: “Trương Minh Nguyệt phát hiện ra bí mật của tôi rồi, anh mau chóng cho người xử lý cô ta đi.”
“Cái gì? Cậu làm kiểu gì mà lại bị phát hiện thế hả? Sao lại bất cẩn như thế?” Quản lý hoảng hốt, giận dữ, trừng mắt, nghiến răng nhỏ giọng đáp. Thấy Thái Bách Trung không thèm để ý tới lời của mình nói nữa thì quản lý càng thêm điên tiết, suốt ngày chỉ biết tìm rắc rối rồi để cậu ta giải quyết.
Quản lý đưa mắt nhìn Trương Minh Nguyệt, trong lòng có chút tiếc nuối, xinh đẹp, tài giỏi như thế lại sắp phải chết sớm, thật đáng tiếc. Nếu không nhầm thì một lát nữa Trương Minh Nguyệt sẽ tự mình lái xe riêng quay về, để tránh đêm dài lắm mộng cậu ta phải cho người giải quyết ngay từ bây giờ.
Gần sáu giờ chiều, Trương Minh Nguyệt mới hoàn thành tất cả cảnh quay của mình, cô thay đồ sau đó tạm biệt trợ lý, tự mình lái xe quay về nhà. Trên đường về, vì tới đoạn xuống dốc Trương Minh Nguyệt đạp thắng từ từ nhưng xe không chậm lại, không thể thắng lại được, cô hoảng sợ không còn cách nào khác đành phải bẻ lái đâm vào gốc cây phía trước.
Đầu đập mạnh vào vô lăng khiến Trương Minh Nguyệt chảy máu, choáng váng sắp ngất đi, cô không hề biết rằng xăng đang bị rò rỉ, chiếc xe sắp nổ tung rồi. Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, Trương Minh Nguyệt hình như lờ mờ thấy có ai đó đang đập mạnh vào cửa kính, không chỉ có một người mà là hai người, cố gắng mở mắt nhìn rõ nhưng không thể vì cô đã hoàn toàn bất tỉnh.
Khoảnh khắc Trương Minh Nguyệt được kéo ra khỏi xe cũng là lúc chiếc xe phát nổ, tiếng nổ vang trời khiến cho người đi đường một phen giật mình, kinh hồn bạt vía, những người muốn lại giúp cũng sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Hai người đàn ông lạ mặt nhanh chóng đưa Trương Minh Nguyệt rời khỏi nơi đó. Tin tức cô gặp tai nạn rất nhanh được truyền thông, báo chí đưa tin rầm rộ, fan chết trân, bị sốc, hoảng loạn nhắn tin không ngừng cho công ty quản lý xác minh vụ việc.