• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như lời Tống Tranh đã nói, ngày hôm sau Lưu Lan vừa đến quán thì đã bắt gặp Ngô Đại Sơn đứng trước cửa ăn vạ, mắng cô là đồ bất hiếu cùng với mấy từ ngữ rất khó nghe, Lưu Lan làm theo những gì anh đã căn dặn, không quan tâm, mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm, quả nhiên la lối, ăn vạ một hồi thì dừng, bên ngoài trời đã trở lạnh đứng một lát nữa thế nào cũng sẽ không chịu nổi.

Ngô Đại Sơn rời đi dự định một lát nữa sẽ lại đến ăn vạ, ông ta không tin Lưu Lan có thể chịu đựng nổi cả một ngày hôm nay.

Hoài Vĩ bất ngờ đến với một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ tặng bó hoa hồng cho Lưu Lan. Hoài Vĩ sau khi nghe được tin tức Lưu Lan và Tống Tranh đã ly hôn thì vui mừng, ngay lập tức lên kế hoạch theo đuổi cô, mặc dù so về gia thế anh ta không bằng Tống Tranh nhưng chung quy vẫn là một người đàn ông ưu tú, hơn nữa lại còn quen biết với Lưu Lan trước cả Tống Tranh, chỉ là khoảng thời gian anh ta ở nước ngoài nên mới tạo cơ hội cho Tống Tranh mà thôi.

Lưu Lan nhìn bó hoa hồng lớn cùng người đàn ông trước mặt, hai mày của cô hơi cau lại cất giọng: “Đàn anh! Đây là…”

“Lưu Lan! Anh thật sự rất thích em, từ trước đến giờ tình cảm của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi, em hãy cho anh một cơ hội để anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cho em có được không?” Hoài Vĩ lớn giọng tuyên bố, anh ta muốn những người có mặt ở đây nghe thấy, muốn dùng đám đông để ép Lưu Lan phải nhận lời.

Những người có mặt ở đấy hóng hớt, giục Lưu Lan đồng ý lời tỏ tình của Hoài Vĩ, đám đông đã hành động đúng như ý muốn của anh ta. Gương mặt của Lưu Lan hơi đanh lại, mặc cho những người xung quanh không ngừng vỗ tay bảo cô đồng ý, cô hít sâu một hơi đứng dậy thẳng thắn trả lời: “Em xin lỗi, em không thể chấp nhận lời tỏ tình này được, chắc anh cũng đã biết hiện tại em chỉ mới vừa ly hôn, em vẫn chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ nào khác.”

“Tại sao chứ? Không lẽ em định sống như vậy đến hết đời luôn sao? Nếu em ngại chuyện mình đã có một đời chồng thì không sao, đối với anh chuyện này không quan trọng, anh không có để bụng mấy chuyện này.” Hoài Vĩ không ngờ là Lưu Lan lại thẳng thừng từ chối anh ta như vậy, nó gần như giống hệt như lúc anh ta theo đuổi cô khi còn học đại học.

Lưu Lan nhíu mày, lắc đầu nghiêm túc đáp: “Ý của em không phải như vậy, hiện tại em chỉ muốn tập trung kinh doanh quán tốt hơn, hơn nữa em cũng đã từng nói giữa chúng ta không hợp, em chỉ xem anh là đàn anh, là bạn bè mà thôi.” Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai thì Lưu Lan cũng sẽ không bao giờ có tình cảm vượt mức bạn bè đối với Hoài Vĩ, nếu như cô muốn yêu, muốn bắt đầu với ai đó thì người đàn ông đó vẫn sẽ là Tống Tranh thôi.

Mặc cho Lưu Lan từ chối, Hoài Vĩ vẫn cố chấp không buông, hùng hồn, lớn giọng nói: “Không sao, anh sẽ theo đuổi em, theo đuổi đến khi nào em đồng ý thì thôi.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Lan cảm thấy Hoài Vĩ thật phiền, cô đã nói như thế rồi mà vẫn ngoan cố, cũng đâu phải lần đầu bị cô từ chối đâu chứ, đã nói đến mức này Hoài Vĩ vẫn cố chấp muốn theo đuổi thì Lưu Lan cũng đành chịu, anh ta muốn làm gì thì làm, cô tùy cơ ứng phó là được rồi.

Từ lúc Hoài Vĩ tỏ tình với Lưu Lan trước bao nhiêu người là cô đã cảm thấy khó chịu rồi, anh ta biết cô sẽ nghĩ tới cảm giác của người khác, sẽ lo anh ta bị mất mặt, tổn thương trước nhiều người nên cho dù có từ chối thì cũng là từ chối lúc không có ai. Khi còn học đại học, Hoài Vĩ lần đầu tỏ tình thì Lưu Lan không chấp nhất, nhưng anh ta lại một lần nữa lợi dụng sức ép đám đông gây áp lực lên cho cô thì mọi chuyện đã khác, nó khiến cho ấn tượng tốt đẹp của cô về Hoài Vĩ bị sụt giảm đi rất nhiều.

Đám đông giản tán, mọi người quay trở về bàn của mình, bất chợt tiếng chuông điện thoại của Lưu Lan vang lên, thấy người gọi đến là bác sĩ điều trị cho mẹ mình, cô căng thẳng nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói vui mừng của bác sĩ: “Chúc mừng cô, mẹ của cô đã tỉnh lại rồi, cô mau đến đây đi.”

Hai mắt của Lưu Lan sáng rực, hiện rõ sự mừng rỡ, xúc động, vội đáp lại: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

“Em có chuyện gấp cần phải đi à? Để anh lái xe đưa em đi.” Hoài Vĩ thấy Lưu Lan thu dọn đồ trên bàn để vào túi xách, dáng vẻ rất gấp gáp thì lên tiếng, anh ta phải nhân cơ hội này để ghi điểm với cô.

“Không cần đâu, em bắt xe đi là được rồi.” Lưu Lan dứt khoát từ chối ý tốt của Hoài Vĩ, cô đã từ chối tình cảm của anh ta rồi, làm sao có thể tạo thêm hy vọng cho Hoài Vĩ được, phải dứt khoát cắt đứt ý niệm của đàn anh.

Không để Hoài Vĩ nói gì thêm, Lưu Lan chạy nhanh ra bên ngoài bắt xe đi đến bệnh viện.

Lưu Lan không nhận hoa, nhân viên cũng không dám tự ý nhận mặc cho Hoài Vĩ bảo nhận rồi cắm vào bình, cuối cùng vẫn không nói được anh ta tức tối ôm bó hoa rời khỏi quán cà phê, đi tới một cái thùng rác lớn cách quán khá xa, Hoài Vĩ quăng bó hoa vào thùng rác, miệng không kiềm được mà chửi: “Mẹ nó! Nếu không phải cô có cái quán này, không có quan hệ thân thiết với Trương Minh Nguyệt thì còn lâu tôi mới một lần nữa theo đuổi cô.”

Hoài Vĩ còn vô tình biết được Lưu Lan có đầu tư cổ phiếu, mỗi lần cô mua cổ phiếu đều tăng giá, anh ta muốn tài sản của Lưu Lan chứ không phải tình yêu. Hiện giờ, nhà của anh ta nợ nần muốn ngập đầu với công việc hiện tại thì có trả cả đời cũng chưa chắc hết, Hoài Vĩ chỉ có thể tìm một cô gái giàu có, xung quanh anh ta chỉ có Lưu Lam là ổn nhất, trong thâm tâm anh ta muốn tán tỉnh Trương Minh Nguyệt hơn, nhưng Hoài Vĩ biết theo đuổi Trương Minh Nguyệt còn khó hơn lên trời.

Hoài Vĩ đã từng thật sự thích Lưu Lan, nhưng đó là khi anh ta còn chưa bước chân vào cái xã hội tàn khốc, đen tối này, khi bước vào rồi Hoài Vĩ nhận ra tiền bạc, địa vị mới là quan trọng nhất, tình yêu chả là cái gì cả.

Lưu Lan chạy tới bệnh viện, thấy mẹ tỉnh lại mỉm cười với mình cô chạy tới ôm chầm lấy bà, hai mắt đỏ hoe: “Thật tốt quá rồi, cuối cùng thì mẹ cũng đã tỉnh lại.”

Phương Ngọc Mai vỗ nhẹ lên lưng của con gái, lúc nãy bà đã được nghe bác sĩ kể về chuyện Tống Tranh và Lưu Lan đã bảo vệ, vận chuyển trái tim đến bệnh viện để cứu sống bà như thế nào, mặc dù chỉ nghe kể lại nhưng Phương Ngọc Mai cũng nhiều lần hoảng hốt, kinh hãi.

Lưu Lan chợt nhớ đến chuyện Đào Cẩm Xuân, cô ngồi đàng hoàng lại, nắm tay của Phương Ngọc Mai, hỏi: “Mẹ! Đào Cẩm Xuân đến đây nói với mẹ cái gì mà có thể khiến cho bệnh tình của mẹ trở nặng, rơi vào hôn mê thế ạ?”

“Đào Cẩm Xuân đến đây nói con và ba đã trở mặt cắt đứt quan hệ cha con, còn nói con chỉ là tình nhân của Tống Tranh, chuyện này dĩ nhiên là mẹ không tin rồi, điều khiến mẹ kích động nhất chính là bà ta nói con đã gặp tai nạn khi trên đường đến thăm mẹ, người gây ra tai nạn là bà ta. Lan! Khi đó con thật sự bị tai nạn sao?” Phương Ngọc Mai kể lại hết mọi chuyện cho con gái nghe, khi nghe con gái bị tai nạn hơn nữa người chủ mưu hại con gái mình lại ở trước mặt, bà tức giận, kích động đến mức tái phát bệnh tim.

“Dạ không, lúc đó con không hề bị tai nạn gì cả, Đào Cẩm Xuân nói thế chỉ muốn kích động khiến mẹ tái phát bệnh tim, nguy kịch mà thôi.” Lưu Lan khẽ lắc đầu trả lời, cô vốn dĩ muốn hỏi chuyện tiểu thư thật giả kia nữa, nhưng lại không dám vì bà chỉ mới vừa tỉnh lại, cô không dám kích động, đành đợi một thời gian nữa vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK