• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tát của Lưu Quân Tùng khiến cho Lưu Lan chảy máu ở khóe miệng, Lưu Lan thất thần khi nghe ông nói, ý của ông là sao? Cô từ phía sau lưng của Tống Tranh tiến lên một bước, hoang mang, nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Ý của ba là gì? Kết quả xét nghiệm…”

“Mày hãy tự mình xem đi.” Lưu Quân Tùng cắt ngang lời của Lưu Lan sau đó lại quăng thẳng tờ kết quả xét nghiệm vào người của cô.

Lưu Lan cúi người cầm lên xem, cả người của cô như hóa đá tiếp đó là run rẩy khi thấy kết quả xét nghiệm, cô… cô không phải là con gái ruột của ông? Làm sao có thể? Tống Tranh cũng đã nhìn thấy kết quả, ngay cả anh cũng không khỏi kinh ngạc, bàng hoàng, không tin được.

Lưu Quân Tùng tức đến mức muốn phát điên rồi, ông muốn tiến đến đánh chết đứa con hoang trước mặt mình nhưng bị Tống Tranh chặn lại. Tống Tranh tuy rằng tập trung vào tờ kết quả, vào Lưu Lan nhưng vẫn không ngừng đề phòng, cảnh giác Lưu Quân Tùng, thấy ông lại muốn đánh vợ mình, ánh mắt anh lạnh lẽo đến cực điểm, gằn giọng cảnh cáo: “Ông thử đến gần cô ấy thêm một bước nữa xem, tôi đảm bảo Lưu thị của ông sẽ ngay lập tức biến mất.”

Đào Cẩm Xuân sợ hãi vội kéo Lưu Quân Tùng lại, bà ta không muốn mọi thứ mình cất công mưu tính lại đổ sông đổ biển chỉ vì cơn tức giận của ông. Lưu Lan chưa hết bàng hoàng, cô quăng tờ giấy rồi chạy đi, Tống Tranh cũng vội đuổi theo ngay sau đó.

Tống Tranh chạy theo thấy Lưu Lan đang đứng ở một góc bật khóc, anh bước nhanh đến kéo tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay chầm chậm vuốt ve lưng an ủi. Lưu Lan khóc thành tiếng nấc, là con gái của Lưu Quân Tùng cũng được, không phải cũng chả sao, điều cô không thể chấp nhận là mẹ của mình sẽ bị người ta mắng, bị người ta khinh thường, cho dù cô có một trăm cái miệng cũng không thể nào bảo vệ được mẹ mình khỏi miệng đời, cô không muốn bà phải đau khổ, thương tổn dù chỉ một lần cũng không được.

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ cho em và mẹ, ai dám mắng, sỉ nhục, khinh thường em và mẹ anh đều sẽ kiện chết bọn họ, đến một người sẽ kiện một người, bao nhiêu anh cũng sẽ kiện hết.” Tống Tranh biết Lưu Lan đang suy nghĩ điều gì, anh vỗ về an ủi vợ mình, đợi khi vợ anh bình tĩnh lại rồi anh sẽ gọi điện bảo Đinh Thất ngăn chặn lại trước.

– —————————————————————

Tối muộn Tống Tranh mới quay trở về biệt thự nghỉ ngơi, anh đợi Lưu Lan bình ổn lại mới dám đi về, ngay cả cuộc họp dời một tiếng cũng thành dời lại ngày hôm sau, đối với anh cô vẫn là quan trọng nhất.

Mệt mỏi cả ngày, Tống Tranh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, anh bắt đầu mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Tống Tranh như lạc vào một thế giới khác, ở thế giới đó anh lạnh nhạt, vô tâm đến đáng sợ, anh thấy cuộc sống hôn nhân của mình và Lưu Lan, ban đầu nó giống hệt như thực tại nhưng càng về sau lại càng khác. Chẳng hạn như Lưu Lan cất công làm bánh sinh nhật cho Tống Tranh, trang trí biệt thự cả một ngày chỉ đợi anh về để chúc mừng sinh nhật, khi anh về đến lại không hề quan tâm đến thậm chí còn hất đổ bánh lên người của cô, bảo cô thật phiền phức.

Tống thiếu gia lại thấy một sự việc khác, Lưu Lan bị đau ruột thừa nằm dưới sàn nhà quằn quại đau đớn, gọi cho Tống Tranh anh không những không tin còn bảo cô đừng gọi làm phiền anh nữa, Lưu Lan tự mình ôm bụng đến bệnh viện phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, một mình nằm viện cho đến khi Tống Tranh đi công tác về.

Tống thiếu gia sững sờ, không tin được những gì đang diễn ra, làm sao có thể? Anh lại một lần nữa bị kéo vào một viễn cảnh khác, Lưu Lan ở dưới sảnh Tống thị chờ anh cả một ngày, anh vẫn không đoái hoài, quan tâm đến, một cái liếc mắt cũng không. Lưu Lan bị người ta bắt nạt ở trên mạng Tống Tranh cũng không bảo vệ, mỗi lần gặp cô Tống Tranh trong giấc mơ đều đưa tiền xua đuổi ngoài ra không nói gì nữa.

Chủ tịch Tống đứng đó chứng kiến từng cảnh từng cảnh một, hình ảnh Lưu Lan từ một cô gái yêu anh, làm mọi thứ cho anh đến từ từ tuyệt vọng, dần buông bỏ. Hình ảnh Lưu Lan ngày ngày túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho Phương Ngọc Mai rồi lại phải chạy về nấu cơm cho Tống Tranh trong giấc mơ, đến khi bà mất anh cũng là người biết sau cùng, đến viếng cũng chỉ một lúc rồi rời đi, trong khi mang danh con rể, chồng của cô mà chẳng hề ở lại an ủi, giúp đỡ, lấy lý do công việc mà đi mất.

Anh thật sự không thể nào tin được những hình ảnh, cảnh tượng mà mình mới vừa thấy, Tống Tranh ở thế giới đó có thể vô tình, lạnh lùng đến mức phải gọi là tàn nhẫn với Lưu Lan vậy sao? Từ đầu cho đến cuối Tống Tranh mà anh thấy được đều chưa từng cho cô một sắc mặt tốt, bất kể cô có làm gì, lấy lòng anh như thế nào cũng đều vô dụng, Tống Tranh trong giấc mơ này chưa bao giờ tin tưởng, cười với Lưu Lan dù chỉ một lần.

Cảnh tượng cuối cùng mà Tống Tranh nhìn thấy trong giấc mơ chính là cảnh tượng bệnh viện gọi điện báo Lưu Lan đã chết, anh kinh hãi choàng tỉnh giấc, mồ hôi trên trán đã ướt một tầng, cả người run rẩy khi câu báo tử của bệnh viện vẫn còn văng vẳng trong đầu của anh.

Đây rốt cuộc là mơ hay là thật? Nếu chỉ là giấc mơ sao nó lại chân thật đến vậy? Trái tim của Tống Tranh như bị ai đó cầm dao đâm vào khi thấy dáng vẻ đau khổ, thất vọng rồi câu nói báo tử kia khiến anh đau đớn tột cùng.

Tống Tranh nhìn đồng hồ đã gần năm giờ sáng, ngay bây giờ anh rất muốn gọi cho Lưu Lan nhưng còn quá sớm, không biết chừng vì đau lòng mà cô chỉ mới chợp mắt ngủ một chút. Tống Tranh bật đèn, xuống giường lôi hết mấy công việc lớn nhỏ ra xử lý, anh phải đặt hết tâm trí vào công việc chỉ như thế mới không nhớ đến câu đáng sợ kia của bệnh viện, anh sợ, thật sự rất sợ hãi.

Tống gia

Chín giờ sáng, Lưu Lan đến Tống gia vì hôm trước cô đã hứa với Hà Yên Thư là hôm nay sẽ đến thăm bà, cho dù tâm trạng có tồi tệ, bất ổn cỡ nào cô cũng đến, cố gắng che giấu cảm xúc, không để Hà Yên Thư phát hiện ra điều gì.

Hà Yên Thư vui vẻ ra mặt khi thấy con dâu đến, hoàn toàn quên mất việc mình phải giận dỗi, đến khi nhận ra thì đã muộn thôi thì nghỉ dỗi luôn vậy.

Bà cùng Lưu Lan trò chuyện vui vẻ một lúc thì bất chợt bà nắm hai bàn tay của cô: “Lan Lan! Con thật sự không có ý định hàn gắn lại với Tống Tranh của mẹ sao? Nó đã làm gì khiến con không vui nên con mới nhất quyết không hàn gắn lại đúng không?”

Lưu Lan vội lắc đầu: “Không phải đâu ạ, con… con…” Lưu Lan không biết phải nói làm sao, ở kiếp này Tống Tranh lạnh nhạt, vô tâm với cô chỉ có vài tháng ngắn ngủi, nó không bằng một phần của kiếp trước. Nếu như không mang theo ký ức của kiếp trước thì Lưu Lan nhất định sẽ vui đến mức nằm ngủ cũng cười toe toét khi Tống Tranh đối xử tốt với mình như thế.

Nhưng Lưu Lan sống lại mang theo nỗi tuyệt vọng, kiếp trước cô đã dần không còn hy vọng, buông bỏ tình cảm của mình, đến khi bị dồn đến cái chết, biết bản thân sẽ không còn hy vọng để thoát khỏi nanh vuốt của Thái Bách Trung cô vẫn muốn gọi điện cầu cứu Tống Tranh, chỉ cần một câu nói đợi tôi hay một câu thể hiện sự lo lắng thì cho dù có chết cô cũng vui vẻ, cam lòng, nhưng cuối cùng thì sao? Tất cả chỉ là do Lưu Lan ảo tưởng, hy vọng xa vời.

Đối mặt với tình cảm của Tống Tranh, Lưu Lan nửa muốn chấp nhận nửa lại không, cô sợ, rất sợ anh lại giống như kiếp trước vươn tay cứu vớt cô sau đó từ từ đẩy cô vào hầm băng lạnh lẽo rồi tuyệt vọng mà chết đi. Hiện tại, Lưu Lan muốn sống để chăm sóc cho mẹ mình, muốn cho bà một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.

Hà Yên Thư thấy con dâu im lặng, mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa con của mình, Lưu Lan không muốn nói bà cũng không ép nữa. Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của con dâu, dịu dàng nói: “Tống Tranh chung quy vẫn là một đứa trẻ lớn xác, nó chưa bao giờ yêu nên có lẽ khi động tâm với con nó không nhận ra, không biết thể hiện như thế nào, vô tình khiến con tổn thương, đau lòng, mẹ tin hiện giờ nó đã biết rõ lòng mình, nếu có thể tha thứ con hãy tha thứ cho nó có được không?” Bà luôn có cảm giác Lưu Lan không chịu quay về là do con trai của mình, chắc chắn đã làm gì đó khiến cho cô ám ảnh đến mức kiên quyết không về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK