Cả năm người đều quay về biệt thự của Tống Tranh, mới vừa bước vào bên trong thì Đinh Thất đã hớt hải, vội vã chạy tới báo tin: “Chủ tịch! Thái Bách Trung đã trốn thoát rồi ạ.”
“Cái gì chứ? Làm sao có thể trốn được? Mọi chuyện là như thế nào cậu mau nói rõ ràng cho tôi nghe xem.” Tống Tranh cả kinh, nhíu chặt hai mày nói.
Lưu Lan, Trương Minh Nguyệt, Lê Trọng Hưng và Triệu Hoàng Phú cũng sửng sốt, kinh sợ, bị cảnh sát áp giải mà vẫn có thể trốn thoát được sao? Bằng cách nào chứ?
Trợ lý Đinh kể rõ đầu đuôi những gì mà mình đã nghe được cho sếp nghe: “Theo những gì mà người của chúng ta báo tin thì quản lý của Thái Bách Trung đã cùng với một vài người lực lưỡng lái xe tông vào xe cảnh sát, đám người cao to kia giữ chân cảnh sát để cho gã quản lý có thời gian cứu Thái Bách Trung trốn thoát. Bây giờ cảnh sát đang cho người ráo riết đuổi theo, cũng đã phát lệnh truy nã rồi ạ.”
Sắc mặt của mọi người đều đồng loạt tối sầm, lộ rõ sự lo lắng, không ai có thể ngờ được Thái Bách Trung lại có thể trốn thoát. Triệu Hoàng Phú nhìn Lưu Lan, Trương Minh Nguyệt rồi lại nhìn Tống Tranh: “Bây giờ người đáng lo nhất chính là Lưu Lan và Minh Nguyệt, hai người nhất định phải cẩn thận, khả năng cao Thái Bách Trung sẽ tìm đến trả thù hai người đấy.”
Hai người các cô gật gật đầu, tuy bề ngoài Lưu Lan vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh nhưng sâu bên trong lại rất sợ hãi, lo lắng, cô là người hiểu rõ Thái Bách Trung hơn ai hết, hắn độc ác, tàn nhẫn, thủ đoạn như thế nào Lưu Lan đều rõ mồn một, chắc chắn hắn sẽ tìm đến cô, Lưu tiểu thư sợ chuyện ở kiếp trước sẽ lặp lại ở kiếp này.
Tống Tranh thấy được sự lo lắng của vợ, anh choàng tay qua vai của cô trấn an: “Sẽ không sao đâu, cảnh sát sẽ sớm bắt được hắn thôi.”
– —————————————————————
Thái Bách Trung cùng quản lý phải trốn chui trốn nhủi tại một nhà kho bỏ hoang cách khá xa thành phố, quản lý nhìn cái nhà kho tồi tàng mà mình đang ở thì cau mày khó chịu: “Tôi nhớ cậu có một căn biệt thự ở trong rừng, chúng ta mau tìm cách đến đó đi, ở nơi này thật sự không thoải mái chút nào.”
“Anh nghĩ tôi không muốn chắc, nhưng xe còn xăng đâu mà chạy đến đó, bây giờ không biết chừng cảnh sát đã phát lệnh truy nã tôi rồi muốn ra ngoài cũng khó. Có lẽ hiện tại chỉ có tôi là bị phát lệnh truy nã thôi, anh ra ngoài tìm cách mua một ít đồ để tôi cải trang, tôi muốn đến thăm ông chủ cũ của mình.” Thái Bách Trung cầm điếu thuốc rít một hơi rồi quăng đi, càng nghĩ càng tức, càng hận, rõ ràng mấy ngày trước hắn còn nhận biết bao nhiêu chương trình, hợp đồng quảng cáo thế mà hôm nay lại phải trốn chui trốn nhủi ở một xó xỉnh, mất hết tất cả.
Quản lý gật đầu đội mũ che khuất nửa gương mặt nhanh chóng rời đi, cậu ta không dám nhiều lời, sợ Thái Bách Trung lại nổi điên giết luôn cả mình, bây giờ hắn đích thực là một kẻ điên không hơn không kém.
Hơn mười một giờ đêm, sau khi tiếp rượu mấy ông lớn Cao Đạt loạng choạng rời khỏi quán bar, bước lên xe ông ta tựa lưng vào ghế, nhắm nghiền hai mắt cất giọng nói với trợ lý của mình: “Quay về biệt thự.”
Trợ lý không đáp lại chỉ gật đầu, khởi động xe chầm chậm rời đi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc Cao Đạt mở mắt day day hai bên thái dương, hai mày hơi chau lại khi thấy cảnh vật ngoài đường vô cùng lạ lẫm, không phải đường về biệt thự. Cao Đạt cố mở mắt quan sát thêm một lúc nữa, con đường càng lúc càng tối, càng vắng vẻ, ông ta liếc nhìn trợ lý của mình qua gương chiếu hậu, thấy trợ lý có gì đó hơi lạ, trời tối rồi sao còn đội mũ?
Thắc mắc là vậy, nhưng ông ta chưa ý thức được nguy hiểm đang rình rập, vẫn lớn giọng hỏi: “Đường này không phải là đường về biệt thự, cậu lái xe đưa tôi đi đâu thế? Mau lái về đúng đường cho tôi, không tôi sẽ đuổi việc cậu đấy.”
Chiếc xe đột ngột dừng lại khiến cho Cao Đạt đập đầu vào ghế phía trước, quản lý nấp ở hàng ghế phía sau cùng bất ngờ ngồi dậy, di chuyển người lên hàng ghế phía trước ngồi bên cạnh Cao Đạt. Thái Bách Trung tháo mũ xuống xoay đầu nhìn ông chủ cũ của mình, khoé môi nhếch lên nở một nụ cười quỷ dị, đáng sợ: “Xin chào ông chủ cũ thân yêu của tôi.”
Cao Đạt kinh sợ tỉnh cả rượu, hoảng loạn muốn mở cửa xe bỏ chạy nhưng không được, ông ta nép mình sát cánh cửa, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, ánh mắt đề phòng, cảnh giác quản lý và Thái Bách Trung: “Hai người muốn làm gì? Hai người đừng có làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Thái Bách Trung cười khẩy một tiếng, nếu hắn sợ thì đã không bắt ông ta rồi: “Báo đi, điện thoại của ông người của tôi đang giữ, để tôi xem ông báo cảnh sát kiểu gì.”
Quản lý cầm điện thoại của Cao Đạt quơ quơ trước mặt. Ông ta run rẩy, nỗi sợ đã lên đến đỉnh điểm, khẩn thiết cầu xin: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên làm vậy nhưng tất cả cũng là do Tống Tranh ép buộc tôi làm, tôi bị cậu ta nắm thóp, nếu không làm vậy Tống Tranh sẽ đem mấy bằng chứng kia nộp cho cảnh sát, lúc đó tôi sẽ chết chắc, tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Thái Bách Trung! Tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi, người cậu nên trả thù là Tống Tranh, Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt, tôi chỉ là người bị hại, bị kéo vào thôi.”
“Người bị hại? Nghe cứ như thật vậy, ông như thế nào tôi còn không biết sao?” Thái Bách Trung cười lạnh đáp trả, hắn im lặng nhìn ông chủ cũ của mình vài giây rồi nhếch mép nói tiếp: “Ông muốn tôi tha cho ông cũng được, tôi cho ông thời gian chạy khỏi đây, nếu như ông thành công thoát được thì tôi sẽ tha cho ông.” Dứt lời, Thái Bách Trung mở khóa cửa xe cho Cao Đạt chạy.
Ông ta không một chút chần chừ bắt đầu chạy như điên, dùng hết sức bình sinh mà chạy nhưng càng chạy lại càng thấy vô vọng vì Cao Đạt không biết đường, trời lại tối đen như mực. Chạy được một lúc, Cao Đạt dừng lại khom người thở hổn hển, cả người bỗng run lên, sống lưng lạnh toát khi nghe thấy giọng nói của tên điên họ Thái: “Tôi tìm được ông rồi.”
Giọng nói lành lạnh, ghê sợ vừa thốt ra, màn đêm đen tĩnh lặng bỗng chốc vang lên một tiếng hét thất thanh, chói tai. Thái Bách Trung cầm gậy vung lên rồi hạ xuống trên người Cao Đạt, hắn liên tục đánh vào người của ông chủ cũ, mỗi lần hạ xuống đều dùng lực rất mạnh, dứt khoát, ánh mắt của hắn mang đầy sự hận thù, độc ác.
Quản lý đứng gần đó chứng kiến hết thảy, cậu ta không dám nhìn thẳng vì cảnh tượng quá đáng sợ, ghê rợn, không chịu nổi nữa quản lý mới tiến đến kéo Thái Bách Trung lại: “Được rồi, đánh nữa sẽ chết người đó, trả thù như thế là đủ rồi, ông ta cũng không tới mức đáng chết.”
Thấy hắn còn ngoan cố muốn đánh, quản lý đành bạo gan dùng lực lôi Thái Bách Trung lên xe, sau khi lái xe rời khỏi cậu ta gọi cấp cứu, Cao Đạt còn sống hay chết thì phải coi số mạng của ông ta rồi.