Lưu Lan đang vui vẻ kể nhiều chuyện vui đã xảy ra gần đây cho Phương Ngọc Mai nghe thì Hà Yên Thư bất ngờ gọi đến, cô vừa nghe máy Hà Yên Thư đã vui vẻ lên tiếng: “Lan Lan! Con dâu bảo bối của mẹ, con có nhớ ngày mai là ngày gì không?”
Vốn dĩ Hà Yên Thư không muốn nhắc đến, muốn xem con dâu của bà có nhớ hay không nhưng cuối cùng lại sợ Lưu Lan thật sự quên rồi không đến thì nguy to.
Lưu Lan ngơ ngác, bắt đầu vắt óc nghĩ xem ngày mai là ngày gì, cô giật mình chợt nhận ra ngày mai là sinh nhật của Hà Yên Thư, cô vội vàng cất giọng: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ ạ.” Trước mặt của mẹ mình, Lưu Lan không dám gọi Hà Yên Thư một tiếng bác gái, cô sợ bà biết sẽ kích động, lo lắng, bận tâm đến, tạm thời cô phải giấu chuyện này.
Hà Yên Thư có chút ngạc nhiên khi Lưu Lan không gọi mình là bác gái nữa, bà vui mừng cười tít cả mắt: “Con nhớ là tốt rồi, ngày mai nhớ đến dự sinh nhật của mẹ đấy, mẹ sẽ bảo Tống Tranh tới đón con.” Đang chờ đợi con dâu trả lời lại, bà bất ngờ nghe được giọng nói của Phương Ngọc Mai, hai mắt của bà sáng rực, hỏi: “Lan Lan! Hình như mẹ vừa nghe thấy giọng của mẹ con, bà ấy đã tỉnh lại rồi sao?”
“Vâng, mẹ con đã tỉnh lại rồi ạ.” Lưu Lan vui vẻ trả lời, chuyện đi dự sinh nhật làm sao cô có thể từ chối không đi được chứ? Cô chỉ muốn nói là không cần Tống Tranh tới đón, nhưng hiện tại bà đang muốn tác hợp anh và cô, nói cũng vô ích.
“Sao con không nói sớm? Bây giờ mẹ đến thăm chị sui ngay đây.” Hà Yên Thư rất mừng khi Phương Ngọc Mai đã tỉnh, bà nói xong liền cúp máy kéo Tống Quốc An đến bệnh viện thăm chị sui của mình.
Tống Tranh cũng đã nhận được tin tức Phương Ngọc Mai đã tỉnh lại, anh vừa họp xong thì ngay lập tức lái xe đến thăm mẹ vợ.
Ở bệnh viện, Phương Ngọc Mai đang trò chuyện với Hà Yên Thư, thấy con rể đến bà mỉm cười dịu dàng, Tống Tranh cũng cong khóe môi cười hỏi thăm mẹ vợ của mình. Ở trong phòng bệnh thêm một lúc, Lưu Lan kéo Tống Tranh ra ngoài hỏi chuyện: “Anh đã điều tra tới đâu rồi? Kết quả xét nghiệm thật sự đã bị người ta động tay vào rồi?”
Tống Tranh gật đầu nói hết cho Lưu Lan biết: “Hai lần xét nghiệm đều bị người ta động tay vào, lần đầu tiên Đào Cẩm Xuân đã mua chuộc bác sĩ để bác sĩ thay đổi vị trí ống máu xét nghiệm. Lần thứ hai thì bà ta đã mua chuộc y tá, bây giờ thì có thể chắc chắn em mới là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật, Lưu Bội Linh mới là tiểu thư giả.”
“Chúng ta mau đi vạch trần bà ta đi, cho tất cả mọi người biết bà ta là loại người gì, xảo quyệt, mưu mô ra sao.” Lưu Lan kéo tay Tống Tranh muốn cùng anh đi tìm Đào Cẩm Xuân, Lưu Quân Tùng và Lưu Bội Linh.
Tống Tranh biết vợ mình rất tức giận, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô rồi nói: “Em bình tĩnh lại đã, còn nhiều chuyện mà em không ngờ tới nữa kìa, chắc em cũng đã đoán ra được ba ruột của Lưu Bội Linh là ai rồi đúng không? Ngô Đại Sơn từng là tình cũ của Đào Cẩm Xuân, năm đó bà ta không có sinh non mà là sinh đúng ngày đúng tháng, tất cả mọi chuyện đều là do một tay bà ta tự dựng lên.”
Lưu Lan kinh hãi, đứng hình mất vài giây mới có thể tiêu hóa hết lượng thông tin khiến người ta phải kinh sợ, hãi hùng, cô thật sự không ngờ Đào Cẩm Xuân lại có thể mưu mô, đáng sợ đến mức như vậy, bà ta còn chuyện gì mà không dám làm nữa không? Tống tranh chậm rãi tiếp tục nói: “Em hãy ráng chờ thêm một chút nữa, đợi anh điều tra xong về chuyện bà ta hãm hại em và mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau vạch trần hết tất cả.”
Lưu Lan gật đầu đồng ý, với mấy tội này đã có thể khiến Đào Cẩm Xuân ở tù vài năm rồi. Bây giờ kết cục của bà ta dường như đã định, chỉ còn lại Thái Bách Trung mà thôi, hắn cũng sẽ sớm phải trả giá với những gì mà hắn ta đã làm, ngày đó đang đến rất gần rồi.
– ————————————————-
Sáng hôm sau, Tống Tranh cùng Lưu Lan đi mua quà sinh nhật cho Hà Yên Thư, lựa chọn mãi mới được một món ưng ý, cô chọn cho bà một sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy, cũng may là còn có tiền từ đầu tư cổ phiếu không là cô không có tiền để mua quà cho bà rồi.
Mặc dù Tống Tranh đã nói là không cần phải chọn món quà đắt tiền như thế nhưng sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy này thật sự rất hợp với Hà Yên Thư hơn nữa trước giờ bà rất thích loại ngọc này, đắt tiền cũng không sao, miễn bà vui là được, dù sao nó cũng nằm trong khả năng chi trả của cô.
Tống Tranh biết Lưu Lan vẫn chưa nói cho Phương Ngọc Mai biết chuyện giữa anh và cô nên anh đã chớp lấy cơ hội để có thể ở bên cạnh Lưu Lan, ngoại trừ lúc làm việc thì Tống Tranh hầu như là luôn bám dính lấy vợ không rời.
Tối đến, Tống Tranh đến đón Lưu Lan đến Tống gia dự tiệc, cô mặc lên mình một chiếc đầm màu hồng nhạt vừa đơn giản lại vừa sang trọng, tóc dài xõa xuống với phần đuôi được uốn nhẹ, Tống Tranh nhìn cô không chớp mắt, thầm nói trong lòng: “Sao vợ của mình lại đẹp thế nhỉ? Mặc cái gì cũng đẹp.”
Tống gia
Tống Tranh vừa đưa Lưu Lan đến đã ngay tức khắc thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đấy, buổi tiệc sinh nhật không quá lớn, khách mời hầu hết đều là mấy bà bạn thân thiết của Hà Yên Thư, bà muốn tổ chức riêng tư một chút, chỉ những ai khá thân thiết bà mới mời đến dự.
Mấy vị phu nhân, bạn bè của Hà Yên Thư thấy Lưu Lan khoát tay Tống Tranh đến liền không ngừng khen ngợi: “Con dâu của bà đẹp thật đấy, lúc trước tôi tưởng bà Tô nói quá bây giờ được gặp đúng là vô cùng xinh đẹp.”
“Phải đó, đúng là trai tài gái sắc, bà thật có phúc.” Một vị phu nhân khác lên tiếng khen.
Hà Yên Thư nghe khen đến mức mũi cũng sắp nở ra, cằm còn hơi nâng lên, nụ cười trên môi còn tươi như hoa, nhận được quà của Lưu Lan, bà cho người đặt cẩn thận sang một bên sau đó nắm tay của con dâu đi giới thiệu với mấy bà bạn của mình.
Sự lễ phép của Lưu Lan càng gây thêm ấn tượng tốt trong lòng các vị phu nhân. Tất cả bọn họ vẫn chưa biết chuyện Lưu Lan và Tống Tranh đã ly hôn, Hà Yên Thư không nói chuyện này cho bất kỳ ai kể cả bạn bè thân thiết nhất cũng không. Cho dù có biết chuyện thì đã sao? Bây giờ Lưu Lan được Hà Yên Thư yêu thương, cưng chiều như thế, mấy người bọn họ có biết thì cũng sẽ đối với cô khách sáo, cũng sẽ có người còn không ngừng khen ngợi, lấy lòng Lưu Lan mà thôi.
Ở bên ngoài biệt thự Tống gia, cách đó không xa Lưu Bội Linh ngồi trong xe với gương mặt đầy giận dữ, ánh mắt ghen tỵ, không cam tâm khi thấy Lưu Lan được mời đến dự tiệc sinh nhật của Hà Yên Thư hơn nữa còn được Tống Tranh đích thân lái xe đưa đến.
Rõ ràng hai người đã ly hôn, tại sao Lưu Lan vẫn được đối xử như người trong nhà chứ? Cô ta cất công mua quà lấy lòng lại không nhận được gì, thậm chí còn bị đuổi ra ngoài, còn Lưu Lan thì sao chứ? Không làm gì cả, cái gì cũng không bằng cô ta, tại sao bà lại yêu thích cô đến như vậy? Rõ ràng cô ta mới là thiên kim tiểu thư thật của Lưu gia, tại sao kết quả vẫn như thế? Những người Lưu Bội Linh muốn tiếp cận, lấy lòng đều vây quanh Lưu Lan, một ánh mắt cũng không chịu nhìn lấy cô ta dù chỉ một lần cũng không.
Người tức tối không chỉ có một mình Lưu Bội Linh mà còn có cả Đào Cẩm Xuân, hôm nay hầu hết mấy bà bạn mà bà ta quen biết đều được mời đến dự tiệc ở Tống gia chỉ có bà ta là phải ở nhà cầm điện thoại xem ảnh mà bọn họ đăng, bà ta muốn hòa nhập, kết thân với mấy vị phu nhân đó cũng dần trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Trương Minh Nguyệt cũng được mời đến buổi tiệc, vì lịch trình công việc mà cô đến trễ một chút, sau khi tặng quà chào hỏi Hà Yên Thư cùng mọi người ở đó xong, cô nhanh chóng đến chỗ Lưu Lan, vừa gặp mặt chưa gì đã châm lửa đốt nhà của bạn: “Lan Lan! Tớ nghe nhân viên ở quán nói đàn anh Hoài Vĩ đã mang một bó hoa hồng rất lớn đến quán tỏ tình với cậu, cảnh tượng đặc sắc như thế thật tiếc tớ không thể chứng kiến được, mấy năm trôi qua đàn anh vẫn nhất kiến chung tình với cậu, thật hiếm có đấy nha.”
Khóe mắt của Lưu Lan giật giật vài cái, bạn thân của cô cũng biết lựa thời điểm để đến nhỉ? Từ nãy đến giờ Tống Tranh không có ở cạnh thì không đến buôn chuyện, khi anh đến đưa đồ ăn cho cô liền xuất hiện tuôn một tràn.
Tống Tranh đứng bên cạnh nghe Trương Minh Nguyệt nói mà sa sầm mặt mày, đáy mắt trở nên lạnh lẽo, cái tên Hoài Vĩ kia chưa gì mà đã công khai theo đuổi vợ anh? Cũng biết thừa nước đục thả câu quá nhỉ? Không biết chừng anh ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, chờ ngày anh và cô xảy ra chút chuyện liền nhảy vào chiếm lợi.