• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bãi đỗ xe, Lưu Lan vỗ vỗ vai của Tống Tranh: “Mau thả tôi xuống đi, anh bế tôi lâu như thế không mỏi tay à?”

“Cô đây là qua cầu rút ván à? Lợi dụng tôi xong liền vứt bỏ?” Tống Tranh vẫn không thả Lưu Lan xuống, đầu hơi gục xuống, hai mày nâng lên hỏi cô. Mới khi nãy còn nũng nịu muốn anh bế đi, bây giờ không còn ai lại tỏ thái độ ghét bỏ anh, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi.

Lưu Lan mím môi không biết phải đáp lại như thế nào, thấy Tống Tranh bế mình đặt vào trong xe, cô tròn mắt hỏi: “Anh định đưa tôi về thật à? Buổi tiệc vẫn chưa tàn mà, anh cứ vào lại đi tự tôi bắt xe về là được rồi.”

“Tôi đã nói là đưa cô về rồi, bây giờ đột nhiên quay vào trong cô nghĩ Lưu Bội Linh cùng mẹ của cô ta nghĩ như thế nào?” Nhắc đến hai mẹ con Lưu Bội Linh, Tống Tranh nghĩ phải thầm cảm ơn vì bọn họ đã vô tình tạo cho anh cơ hội để bế Lưu Lan, cho những người ở đó biết giữa anh và cô có mối quan hệ mập mờ với nhau.

Lưu Lan không muốn bị mất mặt trước hai mẹ con đáng ghét kia nên chỉ đành im lặng, ngoan ngoãn cùng Tống Tranh quay về biệt thự, cô thở dài mong những vị khách trong đó mau chóng quên mặt của cô, lãng quên chuyện này.

Về đến biệt thự, Tống Tranh lại một lần nữa thuận tay, rất tự nhiên bế Lưu Lan đi thẳng lên phòng, anh đặt cô xuống giường xong liền quay người rời đi, cô bỗng nhiên gọi anh lại: “Khoan đã, anh giúp tôi kéo dây kéo phía sau xuống rồi hẳn đi.”

Tống Tranh nhìn Lưu Lan bằng cặp mắt lấp lánh dìu cô đứng dậy, tay giơ lên chuẩn bị giúp cô thì Lưu Lan bất ngờ ngăn lại, cô nheo mắt nghiêm mặt cảnh cáo trước: “Lúc kéo anh nhắm mắt lại cho tôi, anh mà dám mở mắt ra nhìn tôi sẽ cắn chết anh.”

Trước lời cảnh cáo của Lưu Lan, Tống Tranh chỉ khẽ cười cảm thấy đáng yêu vô cùng, hẳn là cắn chết anh, anh đây rất tình nguyện cho cô cắn, cắn thế nào cũng được. Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng Tống Tranh không muốn chọc giận Lưu Lan rồi tự chuốc lấy khổ, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại giúp cô kéo khóa của chiếc váy, vừa kéo xong liền bị cô đuổi ra ngoài.

Lưu gia

Lưu Bội Linh tức tối gần như là muốn phát điên đập phá hết đồ đạc trong phòng, Đào Cẩm Xuân ngồi trên giường thấy con gái mình đập phá đồ đạc không những không la mắng ngược lại còn rất dung túng, vỡ nát hết thì mua lại thôi dù sao Lưu gia cũng không thiếu tiền.

Đập phá được một lúc Lưu Bội Linh cũng bớt tức tối được phần nào, cô ta ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng vô hình: “Mẹ! Mẹ còn nhớ Lưu Lan từng nói chị ta đã kết hôn rồi không? Có khi nào người mà chị ta kết hôn là Tống Tranh không?” Nếu người Lưu Lan kết hôn thật sự là Tống Tranh thì cô ta phải làm sao đây? Cô ta không cam tâm, không muốn chấp nhận sự thật này.

“Không phải đâu, nếu người đàn ông đó thật sự là Tống Tranh thì chúng ta không thể không biết, làm sao có thể qua mắt được truyền thông? Hơn nữa lúc ở buổi tiệc khi chúng ta hỏi mối quan hệ giữa nó và Tống Tranh nó đâu có nói gì, với cái tính của nó làm sao có thể không hất mặt huênh hoang với chúng ta? Tống Tranh cũng không có nói nó là vợ của mình.” Đào Cẩm Xuân khẽ lắc đầu trả lời, chuyện này tuyệt đối là không thể nào, chỉ với một chút nhan sắc đó Lưu Lan làm sao có thể lọt vào mắt xanh của chủ tịch tập đoàn Tống thị?

Nghe mẹ mình nói Lưu Bội Linh đã an tâm được phần nào, tâm trạng cũng tốt lên không ít, cô ta bắt đầu nũng nịu với Đào Cẩm Xuân: “Mẹ! Mẹ mau nghĩ cách giúp con đi, con không muốn để vuột mất Tống Tranh đâu.”

“Mẹ nhớ ra rồi, thứ hai tuần sau ba của con sẽ đến Tống thị bàn chuyện hợp tác, con hãy xin ông ấy để cho con đến đó đi.” Đào Cẩm Xuân suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ đến mấy hôm trước có nghe Lưu Quân Tùng nói về chuyện hợp tác với Tống thị, dù sao bây giờ con gái của bà cũng đã đến Lưu thị làm việc, chỉ cần ký thành công cái hợp đồng này thì Bội Linh của bà sẽ càng được trọng dụng hơn.

“Để sáng mai con sẽ xin ba, hợp đồng này nhất định sẽ ký thành công.” Lưu Bội Linh tự tin khẳng định, cô ta bắt đầu suy nghĩ xem tới ngày hôm đó sẽ mặc đồ gì để thu hút sự chú ý của Tống Tranh.

– ———————————————————-

Lưu Lan thức dậy khá sớm, cô xuống giường đi vệ sinh cá nhân, chân chưa kịp chạm xuống nền thì Tống Tranh bất ngờ mở cửa xông vào, vẻ mặt có chút hoảng hốt, căng thẳng nói: “Nguy rồi! Mẹ bất ngờ đến đây, hiện tại đang ở dưới phòng khách.”

“Hả? Sao lại đột ngột đến đây? Mới sáng sớm mẹ anh đến đây làm gì?” Lưu Lan hả một tiếng rõ to, luống cuống xuống giường.

Tống Tranh vội chạy lại đỡ, chậm rãi dìu Lưu Lan vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại giúp cô, anh nghiêm túc cất giọng: “Tôi không biết tại sao bà ấy lại đột ngột đến đây, nhưng tôi có cảm giác đối với chúng ta không phải là chuyện tốt đâu.”

Lưu Lan nhăn mặt nhíu mày vội vàng vệ sinh cá nhân, thay đồ sau đó cùng Tống Tranh xuống lầu gặp Hà Yên Thư. Vừa bước xuống đập vào mắt của hai người là hai cái túi đựng đồ khá lớn, anh và cô nuốt nước bọt nhìn nhau, mong là không giống như những gì bọn họ nghĩ trong đầu.

Hà Yên Thư thấy con dâu hai mắt liền sáng rực: “Chân của con hiện tại đang bị thương đừng có đứng lâu, mau ngồi xuống đi.”

“Vâng ạ.” Lưu Lan cười cười ngồi xuống bên cạnh Tống Tranh, cô cố mỉm cười thật tự nhiên hỏi bà: “Mẹ đột nhiên đến đây vào sáng sớm là có chuyện gì gấp sao ạ?”

“Tối qua mẹ nghe bà bạn của mẹ cũng đi dự tiệc nói là thấy con bị thương ở chân nên sáng sớm mẹ đã tức tốc chạy đến đây thăm, chân con không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị gãy chân tới mức phải bó bột thế này? Nếu không phải bạn của mẹ vô tình bắt gặp thì có phải hai đứa định giấu ba mẹ cho tới khi khỏi luôn đúng không?” Hà Yên Thư giả vờ tức giận, trách Lưu Lan và Tống Tranh không chịu nói cho bà biết.

“Chúng con xin lỗi, cũng vì sợ ba mẹ lo lắng nên chúng con mới không báo. Mẹ! Mẹ có thể nói cho hai đứa con biết bên trong hai cái túi lớn này là cái gì không ạ?” Tống Tranh không rời mắt khỏi hai cái túi lớn đó được, thật sự rất muốn biết bên trong chứa cái gì?

“Là quần áo và một số đồ dùng cần thiết của mẹ, kể từ ngày hôm nay mẹ sẽ đến đây ở để chăm sóc cho Lan Lan của mẹ, đến khi nào chân của con dâu bảo bối của mẹ khỏi hẳn thì mẹ sẽ quay về Tống gia.” Hà Yên Thư cười híp cả hai mắt trả lời câu hỏi của con trai.

“Dạ?” Tống Tranh và Lưu Lan không hẹn đồng thanh thốt lên, nhìn nhau với ánh mắt cả kinh, hai người không có nghe nhầm đúng không? Cả hai nuốt nước bọt cảm thấy lần này tiêu rồi, xong đời thật rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK