Chương 92: Bướm đỏTôi vội gật đầu, dặn cô ấy chờ mình rồi đi gọi Minh Thu, gọi Minh Thu xong, tôi vội vã tiến vào phòng.Vừa đi tôi vừa không dằn lòng nổi phải chạm lên nơi Thất Thất vừa hôn, mới nhớ tới nụ hôn nhẹ nhàng ấy... tim tôi đã đập thình thịch, cơ thể tràn ngập cảm giác ấm áp dễ chịu.Một lúc sau, tôi dắt Thu Minh tới trước mặt Thất Thất, hỏi xem Thất Thất định làm gì.Minh Thu trừng mắt nhìn Thất Thất, rồi lại quay sang ngó tôi, cất tiếng hỏi với vẻ khó tin:“Đây chính là Thất Thất sao?”“Đúng vậy, cô ấy chính là Thất Thất”, tôi cũng rất ngạc nhiên, “cậu nhìn thấy cô ấy ư?”Minh Thu liên tục gật đầu, nói đương nhiên là nhìn thấy rồi, hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ.Thất Thất nở nụ cười lịch sự, gật đầu chào hỏi Minh Thu.Minh Thu mỉm cười với vẻ mất tự nhiên.Tôi không ngờ Minh Thu cũng có thể nhìn thấy hồn ma, tôi đoán chắc Thất Thất muốn để Minh Thu thấy mình nên mới có chuyện này xảy ra.Nhưng Minh Thu cứ nhìn chằm chằm Thất Thất không thể dời mắt nổi, dù cậu ấy tò mò trước một cô ma nữ, hay là Thất Thất có rất xinh đẹp đi chăng nữa thì ánh mắt Minh Thu vẫn nóng rực tới khác thường.Tôi thầm cảm thấy khó chịu, bèn vẫy tay với cậu ấy.“Này này, người anh em, cậu nhìn đủ chưa?”Nói rồi, tôi đứng chắn trước mặt Thất Thất, lúc này Minh Thu mới lưu luyến dời mắt đi, nhìn tôi với vẻ lúng túng.Nói thật thì dáng vẻ của Minh Thu bây giờ rất lạ thường, tôi cảm thấy khá khó hiểu.Trong ấn tượng của tôi, Minh Thu rất trầm tĩnh, lại còn khá bí hiểm, nhưng cách đối nhân xử thế rất khéo léo, phong độ, cậu ấy chắc chắn không phải kiểu đàn ông sẽ nhìn chằm chằm một cô gái đẹp.Cậu ấy ngại ngùng gãi đầu: “Ừm... Thất Thất, trước đó chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?”Thất Thất trừng mắt lắc đầu: “Không, tôi không nhớ”.“À, vậy hả...”, cậu ấy cúi đầu, rồi sau đó lại ngẩng đầu lên cười với tôi và Thất Thất: “xin lỗi, tôi thấy Thất Thất xinh quá, trông còn hơi quen mắt nữa”.Tôi nhìn Thất Thất, hỏi xem rốt cuộc cô ấy định giúp chúng tôi tìm em trai Minh Thu thế nào.Cô ấy hít một hơi thật sâu, bước từ sau lưng tôi ra phía trước, rút tờ giấy trắng to chừng quân bài tú ra khỏi ống tay áo.“Phiền anh hãy vươn tay ra giúp tôi”, Thất Thất nói với Minh Thu.Cậu ấy vội chìa hai tay trước mặt Thất Thất, trước khi vươn tay ra, cậu ấy còn lau mồ hôi nơi lòng bàn tay vào áo quần.Thất Thất cười với cậu ấy: “Chỉ cần tay trái thôi”.Minh Thu vội buông tay phải xuống, sau đó Thất Thất bèn hỏi Minh Thu cậu ấy và em trai mình có quan hệ ruột thịt không.Minh Thu gật đầu, nói đó là em trai cùng cha khác mẹ của mình.Thất Thất lại hỏi tên em trai Minh Thu.“À, em trai tôi tên là Hạ Quan Hỏa!”Thất Thất thốt ba chữ “Hạ Quan Hỏa” rồi lại bảo Minh Thu: “Tôi cần một chút máu của anh”.Minh Thu khẽ cau mày: “Máu của tôi ư? Để làm gì?”, rồi cậu ấy lại lắc đầu bảo: “à, không sao, cô bảo gì cũng được!”Tôi nghĩ, chắc Minh Thu đề phòng với những hành động của Thất Thất do bản năng của người làm nghề khám nghiệm tử thi. Nhưng rõ ràng cậu ấy hoàn toàn sẵn lòng tin tưởng Thất Thất.Thất Thất khẽ nắm lấy tay Minh Thu, tôi còn chưa nhìn rõ thì tiếng xuýt xoa của Minh Thu đã vang lên trong bóng tối.Sau đó máu tươi bắt đầu tuôn ra, Thất Thất bèn cầm giấy hứng lấy máu.Sau khi ba giọt máu nhỏ xuống, Thất Thất rút giấy lại, gấp nó làm ba rồi cười với Minh Thu: “Được rồi!”Sau đó, Thất Thất quay lưng đưa mặt về phía cửa sổ, tôi bèn tò mò ghé lại gần nhìn.Hai bàn tay khéo léo của Thất Thất xé tờ giấy thành hình những chú bướm, rồi cô ấy lấy diêm đốt những chú bướm này, hất chúng ra khỏi cửa sổ.Những chú bướm giấy đỏ rực như có sự sống, chúng nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, càng lúc càng xa hơn.“Bà Liễu dạy em sao?”, tôi tò mò hỏi.Thất Thất cười với tôi: “Chỉ ngón tài vặt thôi mà, sao so sánh được với bản lĩnh của bà Liễu, em mong những con bướm kia có thể đem tin tức của em trai Minh Thu về”.Tôi tò mò hỏi Thất Thất lấy đâu ra diêm và mảnh giấy ban nãy.Theo như tôi được biết, không có ai đốt giấy cho Thất Thất, tôi cũng chưa từng đưa mấy thứ này cho cô ấy.Thất Thất nhắm mặt lại, lẳng lặng bước tới trước cửa sổ, trông cô ấy lặng lẽ như không nghe thấy tiếng tôi.Tôi cũng không dám quấy rầy cô ấy nữa, chỉ lặng im chờ đợi cùng Minh Thu.Minh Thu nhìn bóng lưng Thất Thất, ánh mắt cậu ấy vẫn cứ nóng cháy, thậm chí tôi còn để ý thấy gương mặt tái nhợt của Minh Thu còn hơi co lại.Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao vậy?Không phải cậu ấy rất yêu cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình sao?Một lúc sau, Thất Thất thở phào nhẹ nhõm quay người lại mỉm cười với chúng tôi.“Em trai anh đang ở trên một ngọn núi có tên ‘Đỉnh Nãi Nãi’, nhưng em không rõ vị trí cụ thể".Minh Thu bèn bảo ngay: "Tôi biết chỗ đó! Có phải cô nhìn thấy bọn họ không?"Thất Thất lắc đầu: "Tôi không thấy gì mà chỉ nghe được thôi, chắc nghi thức tế tổ sẽ được tổ chức vào hai giờ đêm ngày mai, nếu mọi người muốn đi thì phải nhanh lên".